Thật là tối a.
Chớp chớp mắt, khi nhận ra trước mắt mình là một khoảng tối đen không nhìn
thấy gì hết, ý nghĩ đầu tiên của Dịch Long Long không phải là “trời tối
rồi sao?” mà lại là “mình mù rồi sao?”
Dù sao thì đối với một kẻ mà bệnh lớn bệnh nhỏ đầy người cả năm nằm trên
giường mà nói, có thêm một chứng bệnh nữa cũng không phải là không thể
chấp nhận.
Nhưng nàng nhanh chóng nhận ra không phải như vậy.
Nàng hiện đang ở trong một không gian vừa nhỏ hẹp vừa gò bó, tuy không khí
có vị gì đó hơi ngọt và tươi mát, nhưng trong một chỗ bé xíu thế này thì chẳng thể nào mà cảm thấy thoái mái được.
Bởi vậy ý nghĩ trong đầu của Dịch Long Long nhanh chóng chuyển từ mình bị
mù thành ra: Là tên rỗi hơi nào lại đem một người bệnh sắp chết nhét vào trong hòm thế không biết?
Thế nhưng ý nghĩ đó bất quá cũng chỉ xẹt qua đầu trong vài giây thôi, tiếp
sau đó Dịch Long Long liền phát hiện ra bản chất của sự biến đổi.
Thân thể của nàng hình không giống lắm, không, phải nói chính xác cực kỳ khác thường mới đúng.
Hiện tại, cơ thể nàng có vẻ như không giống hình người… trong bóng tối không thể nào xác định một cách rõ ràng được, sự gò bó chật chội của không
gian lại càng tăng thêm nỗi sợ hãi khiến cho Dịch Long Long cứng người
mất một lúc, rồi sau đó nàng bắt đầu cố gắng giãy ra khỏi cái thứ đang
bọc kín mình.
Bất kể ra sao, ra được ngoài rồi tính tiếp.
Giơ “tay” đẩy vật đang bọc chặt lấy người, cánh tay mềm mại nhỏ bé đẩy vào
lớp trong bọc tạo thành vết lõm nhẵn thín, càng rõ ràng cánh “tay” này
không phải tay người. Dịch Long Long cố gắng nén nỗi bất an, không dám
nghĩ nhiều tới sự biến hóa của bản thân, chỉ ráng tập trung tìm cách
thoát khỏi chỗ này.
Dùng “tay” đánh, dùng thân đẩy, dùng đầu húc, Dịch Long Long không biết đã
tốn biết bao nhiêu sức lực cuối cùng mới nghe thấy một chuỗi âm thanh
rạn vỡ nhè nhẹ, ngay sau đó là một tia sáng có thể nói là tuyệt đẹp lọt
vào bên trong.
Từ trong bóng tối đột ngột tiếp xúc với ánh sáng, Dịch Long Long nhắm chặt hai mắt theo phản xạ, đợi tới lúc mắt có thể thích ứng với ánh sáng,
nàng mới từ từ mở ra.
Trong khoảnh khắc, trước mắt nàng tràn ngập những màu sắc, bao nhiêu bức bối
buồn bực lúc trước bị quét sạch không, màu sắc rực rỡ tựa hồ chói cả mắt khiến cho Dịch Long Long chợt như muốn nhắm chặt mắt trở lại.
Thật quá diễm lệ, quanh năm nằm trong phòng bệnh trắng toát, trong hoàn cảnh chỉ toàn màu trắng của vách tường, giường đệm với màu đen của màn đêm,
nay nhìn thấy cảnh tượng rực rỡ khiến Dịch Long Long có cảm giác ngơ
ngẩn như nằm mơ.
Gió mang theo hơi ẩm ướt trong lành, cây cối cành lá xanh mướt như ngọc bao quanh một cái hồ lớn hình tròn phẳng lặng như gương thành một thể như
một viên đá quý khổng lồ màu lam, dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu lấp
lánh những tia sáng rực rỡ.
Bầu trời xanh thẳm, lá cây xanh biếc, cùng với mặt hồ trong suốt, cảnh vật
tĩnh lặng như tranh vẽ lại tràn đầy sức sống rung động lòng người.
Từ bờ hồ đến khoảng rừng cây bao quanh có một khoảng cách cũng không thể
tính là ngắn, trên mặt đất phủ một lớp đá cuội to như trứng ngỗng màu
trắng, trông như bờ hồ được khảm trang trí bằng bảo thạch.
Cảnh vật này, vốn khiến người ta nghĩ đến những vương quốc cổ tích từ trong
mơ giáng trần, nhưng khi Dịch Long Long cúi đầu nhìn xuống thì lại cảm
thấy mình đang trong một cơn ác mộng.
Trắng như tuyết, mềm mại, nhỏ xinh, một thân thể sơ sinh không phải và càng
không thể là cơ thể con người hiện lên trong mắt nàng.
Mà vật đã tù khốn nàng lúc nãy chính là một cái vỏ trứng màu trắng chỉ còn lại có một nửa, những phần còn lại của cái vỏ ấy biến thành các mảnh
vụn rải rác xung quanh.
Nàng rốt cục là biến thành cái gì đây?
Liên kết những gì đang nhìn thấy đây, có vẻ như nàng là một con thú nhỏ mới sinh.
Cố gắng kiềm chế cảm giác sụp đổ đến phát cuồng, Dịch Long Long dùng hết
sức trèo ra khỏi cái vỏ, sử dụng cái thân thể còn chưa biết làm sao cho
quen, nàng dùng đôi chân lảo đảo đi đến bờ hồ.
Chết cũng phải chết cho minh bạch, ít nhất nàng cũng phải biết, chính mình rốt cục đã biến thành cái gì.
Cơ thể mới sinh yếu đuối vô lực, cũng may bờ hồ cách chỗ vỏ trứng chỉ có
mấy bước chân chứ không xa, nàng cố gắng điều khiển bốn chân nhỏ xinh
mềm oặt, miễn cưỡng đến bên hồ. Dịch Long Long nằm lên tảng đá trắng ấm
áp hình bầu dục, cẩn thận thò đầu nhìn xuống mặt hồ.
Dịch Long Long nhớ hồi nhỏ từng xem qua bộ phim thiếu nhi trên truyền hình
tên là Tiểu Long Nhân, nàng nhớ rõ bài hát lúc đoạn đầu phim có câu đại
khái là: Trên đầu ta có chiếc sừng, phía sau có cái đuôi.
Tình hình hiện tại của nàng cũng rất là phù hợp với câu hát ấy, cái đầu
trắng như tuyết phía trên có hai điểm nho nhỏ nhọn nhọn, phía sau một
cái đuôi cũng trắng như tuyết, ngoài ra, sau lưng nàng, còn có một đôi
cánh nhỏ xíu!
Đây rõ ràng là một con… Rồng nhỏ, trắng như tuyết, mới được sinh ra.
Cái hình dáng này, cùng với hình ảnh con rồng trong thần thoại phương Tây
có vài phần tương tự, nhưng nhỏ bé vô hại hơn nhiều. Thân hình không
những nho nhỏ xinh xinh mà còn toàn thân trắng như tuyết. Toàn thân đã
trắng như tuyết mà làn da lại còn bóng loáng. Làn da không chỉ bóng
loáng mà ngay cả móng vuốt nho nhỏ mới dài được có một chút cũng chả
cứng rắn gì, trong miệng cũng chẳng có đến nửa cái răng.
Hình ảnh phản chiếu dưới hồ, toàn thân trắng tinh như tuyết, đôi mắt xanh
thẳm trong sáng, ngoài cái vẻ dễ thương ra thì cũng vẫn là đáng yêu ,
hoàn toàn không có cái gọi là long uy như trong truyền thuyết gì hết.
Nhưng mặc kệ là cái gì, có thể khẳng định, ở địa cầu hoàn toàn không có loài sinh vật này.
Hơn nữa, đây không phải đang nằm mơ.
Biến thành……Rồng a, không phải vậy chứ?
Từ trong cú sốc dần dần phục hồi lại tinh thần, tâm trạng Dịch Long Long
trở nên phức tạp: Trước tiên, bất luận nàng vì cái gì mà biến thành như
vậy, nhưng trở thành bộ dáng hiện tại, nàng cũng không biết là nên vui
hay buồn, khi nàng vẫn còn là người, bởi vì thân thể nhiều bệnh, hầu hết cuộc sống của nàng có hơn phân nửa đều là ở trong bệnh viện, mỗi một
lần nhắm mắt đều phải chuẩn bị sẵn tâm lý lần sau sẽ chẳng tỉnh lại
được, hiện tại nàng có được một thân thể mới, rốt cục cũng thoát khỏi
thân xác đầy bệnh tật kia, vốn phải thập phần cao hứng mới đúng, nhưng
tại sao cái thân thể mới lại không là con người cơ chứ?
Phiến đá trắng bên dưới thật ấm áp, Dịch Long Long nằm ườn lên trên, suýt nữa thì có ý mặc kệ tất cả, nhưng chỉ một lúc sau, nàng vẫn không nhịn được phải đứng dậy, quay đầu hướng bốn phía xung quanh nhìn, hy vọng có thể
tìm được một chút gì để ăn.
Nàng đói bụng.
Cho dù hình dáng hiện tại không được như ý, nhưng cũng không thể bởi vì
không hài lòng liền để cho chính mình đói chết, nghĩ như vậy và cũng vì
đói nên mũi nhạy cảm với những mùi vị ngọt ngọt, cái mùi này giống hệt
cái mùi mà nàng ngửi thấy lúc còn nằm trong vỏ trứng, dường như có thứ
có thể ăn được.
Theo mùi, Dịch Long Long tìm được nơi phát ra mùi thơm, dĩ nhiên lại là vỏ
trứng đã nở ra nàng, những mảnh vỡ trắng giống như ngọc thạch nằm đầy
trên mặt đất, mặt ngoài như phiến ngọc lưu ly tản ra ánh sáng lấp lánh,
một mùi thơm mê người phảng phất, nhưng nhìn cải vỏ trứng này, Dịch Long Long vẫn không khỏi hoài nghi, thứ này thật sự có thể ăn sao? Huống
chi, nàng bây giờ còn không có răng nha.
Thử dùng móng vuốt bé xíu nắm lên một mảnh nhỏ đưa vào miệng, nàng dùng
miệng mút một chút, thoạt nhìn vỏ trứng cứng rắn vậy mà giống như kẹo
hoa quả lập tức tan ra, hương thơm tràn đầy trong miệng, chảy vào trong
cổ họng, khiến cho dạ dày no nê.
Bỗng nhiên, nàng nhớ tới trước kia một người bạn tạm thời nằm cùng phòng bệnh có nói một câu: “Có thể ăn chính là hạnh phúc”.
Khi đó, nàng mới mười một mười hai tuổi, bởi vì trường kỳ ở tại bệnh viện,
nội tâm bắt đầu chán ghét hết thảy, nàng oán giận vì cái gì mà nàng xui
xẻo phải mang cơ thể như vậy, vì cái gì những đứa nhỏ khác đều có thể
sống cuộc sống không lo không nghĩ tới trưởng thành, mà nàng lại phải cả đời không ngừng uống thuốc trị liệu.
Giữa trưa một ngày, nàng thấy cái chị cùng phòng lớn hơn nàng tới mười tuổi
ấy ăn trưa trong phòng, chị ấy cười hì hì nói: ”Có thể được ăn được đồ
ăn cũng chính là một loại hạnh phúc, ta mỗi khi ăn một miếng, đều thực
lòng cảm tạ ông trời đã cho ta sống lâu thêm dù chỉ là một giây.” Bởi vì có bệnh, sắc mặt của chị ấy tái nhợt, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy
sức sống rung động lòng người.
Chị ấy ở cùng phòng với nàng được hơn hai mươi ngày, sau đó vì bệnh tình
phát tác mà qua đời, nhưng lời nói kia của chị Dịch Long Long vẫn nhớ
kỹ, cho đến tận hôm nay.
Như thế này có thể tính là được tái sinh chăng?
Tuy rằng ngoại hình không như ý lắm, nhưng ít ra nó cùng là một hình thức kéo dài sinh mệnh.
Có thể có được thân thể ấm áp, có thể tiếp tục hô hấp, có tiếng tim đập, có thể ăn, có thể suy nghĩ, vốn đã là hạnh phúc rồi.
Nàng phải biết tự hài lòng với điều ấy.
Mặc kệ tới địa phương nào, mặc kệ biến thành cái gì, chỉ cần sống sót, là
sẽ có khả năng làm mọi thứ, đồng thời cũng có thể nhìn thấy niềm hi vọng ở phía trước.
Dịch Long Long vừa ăn vừa nghĩ.