Tiểu đội bảng màu, đồng thời cũng là đội ngũ mạo hiểm xa hoa của cháu Ngải
Thụy Khắc, vì nhận được ủy thác của một thị trấn nhỏ, nên mới dấn thân
vào thụ hải mịt mờ này, mà nội dung ủy thác là tìm tòa tháp ẩn náu của
đám ma pháp sư tà ác.
Chuyện là khoảng hai năm trước, một đạo tặc nổi tiếng trong lúc ngang qua đây
đã vô tình nhìn thấy trong này có một tòa tháp, tò mò nên tiến đến xem
xét, vô tình chịu ma pháp công kích từ trong tháp, đạo tặc đó bị trọng
thương, thật vất vả mới chạy thoát khỏi rừng, đến thị trấn nhỏ lân cận,
trước khi chết, hắn nói ra tin tức liên quan đến những ma pháp sư tà ác
trốn trong rừng.
Phiến rừng rậm này trên thực tế cũng chính là đường phân chia ranh giới được
binh sĩ biên cảnh rất chú ý, thỉnh thoảng cũng đưa những đoàn mạo hiểm
giả tiến vào thụ hải để tìm kiếm.
Thụ hải này vô cùng rộng lớn, khắp nơi đều có mãnh thú qua lại, hơn nữa cây cối rậm rạp trở thành chướng ngại, cũng không thích hợp cho đội ngũ lớn hành quân, hơn nữa biên cảnh cũng không dư thừa binh lực để mà lãng phí như vậy, thế nên dùng mạo hiểm giả là lựa chọn rất kinh tế.
Nhưng cũng từ hai năm trước, mạo hiểm giá đến đây hết nhóm này đến nhóm kia,
nhưng không có một kẻ nào trở về, ngược lại càng ngày càng làm quan biên cảnh coi trọng, hiện giờ tiểu đội bảng màu, là nhóm thứ mười được phê
chuẩn, nếu lần này tiểu đội bảng màu thất bại, quan biên cảnh sẽ đề xuất với đế quốc xin cho đại quân tiến vào thụ hải.
Tóm lại, tiểu đội bảng màu chính là giương cờ chính nghĩa đi thảo phạt đám ma pháp sư tà ác.
Vì đề phòng trong tháp có những cơ quan và khóa, Y Tư Lợi đã chiêu mộ La
Lan, vì phòng ngừa đối phương sử dụng ma pháp nguyền rủa, hắn còn mời
một vị thần quan đồng hành, mà bên trong đám tùy tùng còn có ma pháp sư, ba thiếu niên kia đều là kiếm khách kiệt xuất, đội hình này, cho dù có
đụng phải tình huống gì, cũng đều ứng phó được phần nào.
Nói xong mục đích của mình, Y Tư Lợi mới cười dài hỏi Ngải Thụy Khắc: “Xin
hỏi các hạ, thực ra trên lưng ngươi đang mang theo con vật gì vậy? Ta
cũng không phải cố tình xen vào việc riêng của người khác, nhưng có thể
chúng ta sẽ đối mặt với những ma pháp sư tà ác rất cường đại, nên việc
gì cũng phải cẩn thận, không thể sơ xuất.”
Ngải Thụy Khắc nhẹ nhàng nói:” Đây là đứa bé ta chăm nom, nhưng mà gan nó
quá nhỏ, không dám gặp người lạ, để ta hỏi xem nó có đồng ý gặp các
ngươi không.”
Nói xong hắn đi về bên thùng gỗ, ngồi xuống đối mặt vợi Dịch Long Long, hơi hơi hất mái tóc, cặp mắt màu lam hiền lành nhìn nàng: “Ngoài ta ra
ngươi có muốn tiếp xúc với người khác chứ? Bây giờ coi như là bước đầu
tiên đi.”
Âm thanh ấm áp của hắn cổ vũ nàng.
Phải dũng cảm, phải mở lòng, muốn đi xem thử, đi tiếp xúc.
Nếu cả đời nhốt mình trong vỏ, thì cả đời cũng không nhìn thấy cuộc sống tuyệt đẹp ngoài kia.
Dịch Long Long nhìn vào ánh mắt Ngải Thụy Khắc. So với Y Tư Lợi ngạo mạn tôn quý kia không giống nhau, đây là một đôi mắt lam rất đẹp và trong, tựa
như bầu trời không một gợn mây, cao vời rộng lớn, nhưng cũng ấm áp,
không một chút bóng tối.
Hắn nhẹ nhàng cổ vũ nàng, hơn nữa, cũng nhất định sẽ bảo vệ nàng.
Trong phút chốc liền có một loại cảm giác thật đáng tin cậy.
Dịch Long Long đưa móng vuốt lên, rũ cành lá trên đỉnh đầu xuống, thò cái
đầu trắng như tuyết ra, nàng chậm rãi đứng thẳng lên, dùng hai chân
bước, móng vuốt trắng tuyết đặt trước vạt áo cỏ, đi về phía đoàn người
bảng màu, có chút lo lắng và e sợ, hơi hơi cúi mình chào, giọng nói non
nớt thật nhỏ: “Ta là bạn của Ngải Văn, xin chỉ giáo.” Đương nhiên, nàng
không có quên Ngải Thụy Khắc đang dùng tên giả.
Vừa nhìn thấy Dịch Long Long xuất hiện, tiểu đội bảng màu ngay lập tức chìm vào im lặng, chỉ nghe tiếng gió trong đêm thổi qua tán lá cây.
Nhận ra sự yên tĩnh nãy, Dịch Long Long càng cảm thấy bất an không yên, không biết bản thân mình có vấn đề gì.
Cũng không biết qua bao lâu, một gã tùy tùng rốt cục nhịn không được la hoảng lên:” Trời ơi! Là rồng!”
Đám người Y Tư Lợi tuy rằng đã tỉnh lại trong sự kinh ngạc từ sớm, nhưng do các loại nguyên nhân, nên đều không mở miệng, cho đến khi có
người phá vỡ sự yên lặng, Địch Tu An mới mở đầu phát ra tiếng than sợ
hãi: “Đúng là rồng thật. Chúng ta không có nhìn lầm chứ?”
Y Tư Lợi văn nhã than nhẹ một tiếng:”Không thể tin là đời này ta còn có cơ hội nhìn thấy rồng.”
Địch Tu An đồng ý gật đầu:” Chúng ta thật sự quá may mắn…… Nhưng mà…… Sao nó nhỏ như vậy?”
Dịch Long Long lập tức trừng mắt: Nhỏ thì làm sao? Nhỏ không được à? Nhỏ mới quý!
Lúc này, người khó hiểu lại là Ngải Thụy Khắc, cảm thấy ánh mắt của tiểu
đội bảng màu rất cổ quái, hắn nhịn không được che trước người Dịch Long
Long: “Các vị, đây chỉ là một con rồng nhỏ, cũng đâu có gì đáng ngạc
nhiên?” Mới vừa rồi Y Tư Lợi biểu hiện quá mất tiêu chuẩn, tuy rằng trên đời này rồng cũng không phải loại tầm thường, nhưng với thế lực của gia tộc hắn, muốn nhìn thấy rồng cũng đâu có phải quá mức khó khăn, cần gì
mà phải tỏ ra kích động đến thế?
Y Tư Lợi lại thở dài một tiếng, kinh nghi nhìn Ngải Thụy Khắc: “Các hạ chẳng lẽ không biết sao? Gần nửa năm qua, trên đại lục đã xảy ra một sự kiện lớn.”
Ngải Thụy Khắc cảnh giác hỏi:” Sự kiện gì?” Hắn ở trong rừng rậm lạc đường
cả một năm, đương nhiên không có khả năng tin tức linh thông nắm giữ
động thái bên ngoài.
Không để ý tới trạng thái của Ngải Thụy Khắc lại nhìn nhìn Dịch Long Long mà
xúc động, Y Tư Lợi nói ra một chuyện khiến cả người lẫn rồng đều khiếp
sợ không thôi: :”Thật ra từ mười năm trước, trong thế giới của loài
rồng, đã xảy ra những vụ giết chóc bí mật, chẳng qua nhân loại và long
tộc ít qua lại, hơn nữa cao tầng đế quốc giữ kín chuyện này không để lộ
ra, nên chẳng ai biết gì, tuy nhiên nửa năm qua, tất cả những sinh vật
có quan hệ gần với rồng, cũng đồng loạt bị giết chết, trước đó không
lâu, chỉ trong một đêm, tất cả các chi tộc thuôc Long tộc trên đại lục,
cho dù không phải rồng thuần chủng, chỉ cần là ngoại hình tương tự, như
phi long, địa long, cũng đều mất mạng, bây giờ trên đại lục, đã không
còn sinh vật gọi là Rồng tồn tại nữa, chỉ trừ đứa bên cạnh ngươi.”
Tuy rằng con Tuyết Long này cơ thể quá là nhỏ, nhưng có lẽ vì thế nên nó mới tránh được một kiếp.
Dịch Long Long nghe mà hết hồn, nói cách khác, tình cảnh của nàng bây giờ
chính là, quý như con Gấu Trúc cuối cùng, bị truy giết không rõ nguyên
nhân như Cá Heo Vây Trắng, tình thế hết sức lâm nguy như Hổ Hoa Nam.
Ngải Thụy Khắc hít sâu một hơi.
Có thế nào hắn cũng không ngờ nổi, sự tình lại thành ra thế này, nếu như
vậy, ngày đó Tháp Hi Ny Nhã tử vong, cũng không phải chỉ là ngẫu nhiên,
mà thật sự đang có kẻ bắt đầu truy sát Long tộc?
Cái bóng đen không rõ thân phận kia, sau khi giết chết Tháp Hi Ny Nhã, lại tiếp tục sát hại Long tộc?
Những năm gần đây, bời vì có nhiều việc xảy ra, hắn hầu như không chú ý đến
tin tức của Long tộc nữa, mà hắn đã rời khỏi gia tộc, có một số thông
tin bên trong cũng không thể biết được, thế nhưng qua mấy năm, đến tận
hôm nay hắn mới biết chuyện xảy ra nghiêm trọng như vậy.
Ngải Thụy Khắc dựa trực giác có thể đoán được, kẻ đi giết Long tộc khắp nơi
kia, và cái kẻ giết chết Tháp Hi Ny Nhã chính là một người, ngoài hắn
ra, không ai có thực lực cường đại đáng sợ đến vậy, cũng không ai có thể ngoan độc vô tình như thế.
Đối với phản ứng của Ngải Thụy Khắc, đám người Y Tư Lợi cũng không kỳ quái, chỉ cho là hắn quá mức khiếp sợ mà nói không nên lời, dù sao chuyện
rung động như vậy, lấy thực lực một kiếm khách lang thang nghe xong
không sợ tới mức kêu lên, đã là biểu hiện cực kỳ dũng cảm rồi.
Mắt thấy Ngải Thụy Khắc đang tính toán, suy nghĩ đến ngẩn người, Y Tư Lợi
rốt cục nhịn không được mở miệng quấy rầy hắn: “Thực sự xin lỗi, các hạ, ta có một thỉnh cầu quá đáng, hy vọng ngươi có thể đáp ứng ta….”
Hắn nhìn phía sau Ngải Thụy Khắc, chung quy là không không chế được nỗi
khao khát trong lòng, liền làm một đại lễ trang trọng, nghiêm túc yêu
cầu: “Xin vui lòng đem con Rồng phía sau ngươi bán cho ta, cho dù bao
nhiêu tiền ta cũng nguyện ý trả, bây giờ nó là con rồng duy nhất trên
đời, nhất định sẽ có nhiều kẻ muốn chiếm được. Nói một câu mạo phạm, lấy thực lực của ngươi, hẳn là không đủ để bảo vệ nó, tuy thực lực của ta
không mạnh, nhưng gia tộc Hải Nhân Niết của ta cũng có chút năng lực…”
Quý tộc vốn không cần hành lễ với bình dân, nhưng là vì biểu đạt thành ý
của mình, vị công tử xuất thân danh môn này vẫn có chút hạ mình, trước
tiên dùng tiền tài hấp dẫn, sau đó chỉ rõ là Ngải Thụy Khắc mang theo
rồng có thể sẽ bị người xấu rình rập, tiếp đó là rất khách quan và uyển
chuyển nói với Ngải Thụy Khắc là thực lực hắn rất kém, không thể bảo vể
con rồng trân quý này được, dù có mang theo cũng sẽ bị cướp mất, sau
cùng là lôi lực lượng của gia tộc ra, tỏ vẻ mình mới có thực lực bảo vệ
rồng.
Nếu Ngải Thụy Khắc đúng là một gã kiếm khách lang thang bé nhỏ, bất ngờ bị
hắn vừa dụ dỗ, vừa áp đặt khuyên bảo thế này, có khi sẽ thật sự yếu đuối mà nhượng bộ, trao quyền bảo hộ ngay.
Nhưng Ngải Thụy Khắc không phải.
Hắn nghe xong lời Y Tư Lợi nói, chỉ làm mỗi việc, xoay người, vươn hai tay
nhẹ nhàng ôm lấy Dịch Long Long vào ngực: “Thực xin lỗi, ta không thể
thực hiện lời hứa của mình.”
Hắn giải thích với Dịch Long Long.
Hắn từng nói muốn dẫn Dịch Long Long đi tìm đồng tộc của nàng, nhưng là lại không thể thực hiện lời hứa này, hỡn nữa vĩnh viễn cũng không thể thực
hiện.
Hắn vô cùng áy náy đã mang Dịch Long Long rời khỏi hồ nước, khiến nàng biết tin tức đồng tộc của mình đã chết hết.
Cẩn thận ôm Dịch Long Long, Ngải Thụy Khắc lại xoay người, hắn lắc lắc đầu, cự tuyệt thỉnh cầu của Y Tư Lợi: “Rất xin lỗi, nhóc rồng này đối vô
cùng quan trọng, ta sẽ không đem con bé giao bất cứ ai.”
Nếu đã biết tình trạng hiện tại của long tộc, hắn càng phải bảo vệ Dịch
Long Long tốt hơn, cũng sẽ ngăn cản những kẻ rắp tâm cướp đoạt, mặt
khác, còn phải đề phòng kẻ thần bí đã giết long tộc những năm gần đây
đến tìm nó.
Y Tư Lợi không nghĩ sẽ bị từ chối, khuôn mặt đẹp đẽ của hắn hiện rõ sự
kinh ngạc: “Ngươi không hề lo lắng chút nào sao? Cố chấp quá sẽ khiến
cho ngươi và con rồng này gặp chuyện bất hạnh.”
Giọng nói của Ngải Thụy Khắc kiên quyết đáp lại, không cho hắn chút cơ hội: “Chỉ riêng chuyện đó, không có gì phải lo lắng hết.”