Lý duy chưa nói dứt câu, chỉ mới đang nói, Dịch Long Long đã hoảng sở nhảy dựng lên quay đầu chạy về phía sau Lâm Kỳ, thân hình nhỏ xinh động tác
nhanh nhẹn, giống như con chuột bị hoảng sợ.
Lý Duy kỳ quái hỏi: “Ngươi trốn cái gì? Ta cũng đâu có làm gì ngươi.”
Dịch Long Long từ sau lưng Lâm Kỳ vươn cánh tay trắng nhỏ bé run rẩy:”Ngươi
đừng có nhìn chằm chằm vào ngực ta như vậy, ta là rồng, ngươi là người,
chúng ta không thể nào đâu.”
Lý Duy sống đến từng tuổi này, gặp qua biết bao chuyện, cũng từng có không ít nữ nhân nói với hắn rằng: “chúng ta không thể nào đâu”, hắn cũng
từng nói những lời này với không ít nữ nhân, nhưng hắn vạn lần không
ngờ, có một ngày, lại có một con rồng nói với hắn như vậy!
Nhận ra không khí có phần im ắng, Dịch Long Long lén lút nhô nửa đầu lên
nhìn, Lý Duy ngồi ở phía đối diện, nụ cười ngây thơ gạt người trên khuôn mặt búp bê đã cứng ngắc, sắc mặt gần như xanh mét, nhìn bộ dạng của hắn lúc này, Dịch Long Long có chút nghi hoặc: Chẳng lẽ đoán sai?
Trong lòng nghĩ vậy, nàng liền đem vấn đề ra hỏi thẳng.
Tiếng nói của Lý Duy từ kẽ răng rít ra: “Đừng có quên, ngươi là rồng, ngực
rồng thì có cái giống gì mà nhìn, ta cũng không phải tên biến thái.”
Dịch Long Long cẩn thận nhìn hắn:”Nhưng mà, ta nghe cư dân trên trấn nói……”
Nàng không dám nói tiếp, bởi vì Lý Duy đang dùng một loại ánh mắt có vẻ
hung ác nhìn nàng, nếu nàng tiếp tục nói, có thể sẽ gặp điều gì đó bất
trắc, tuổi thọ của cái mạng rồng này sẽ chấm dứt sớm.
Trầm mặc trong chốc lát, Lý Duy mới áp chế được bản thân, bỏ ý nghĩ muốn “đồ long” lập địa thành phật: “Huy chương ở trước ngực ngươi….. Là của tên
nhóc Ngải Thụy Khắc kia đúng không?” Nếu không phải cố kỵ chủ nhân của
cái huy chương này, hắn đã chẳng e dè gì mà tung một đòn phán quyết của
thần thánh.
Dịch long Long lúc này mới biết Lý Duy chú ý cái gì: Đó là một huy chương
hình ngôi sao sáu cánh, ở giữa khảm một khối bảo thạch màu đen tỏa ra
ánh sáng dịu dàng, bên cạnh sáu cánh đều khắc những đường hoa văn kỳ dị.
Đây là do Ngải Thụy Khắc đưa cho nàng. Lúc còn sống bên hồ, Ngải Thụy Khắc
cảm thấy nàng mặc bộ quần áo bằng cỏ rất đơn điệu, trong nhất thời không tìm thấy đồ trang sức gì, nên đã đem tấm huy chương đưa cho nàng, theo
lời hắn nói đây là vật kỷ niệm Tháp Hi Ny Nhã tặng, bây giờ giao lại cho nàng là thích hợp nhất.
Khi ở trong rừng Dịch Long Long cẩn thận đem tấm huy chương cất trong áo,
đề phòng bại lộ, khi đến trấn nhỏ này, đặt may ít quần áo, nên mới bị Lý Duy phát hiện.
Dịch Long Long thật sự kinh ngạc: “Ngươi quen Ngải Thụy Khắc?” Nghe Lý Duy
gọi Ngải Thụy Khắc là “thằng nhóc” có vẻ rất tự nhiên, giống như có quan hệ thân thiết vậy, nhưng ẩn sâu bên trong, lại không chút khách khí
nào.
Lý Duy không giải thích nhiều, hắn chỉ nghiền ngẫm vuốt cái cằm trơn bóng, nhìn chằm chằm Dịch Long Long nói: “Tuy sớm biết tên tiểu tử kia không
đơn giản, nhưng không ngờ hắn lại có thể tìm được con rồng duy nhất trên đời, còn thu làm thú nuôi.”
Dịch Long Long vỗ vỗ bả vai Lâm Kỳ:”Lên! Tiếp tục táng nó, không cần khách khí.”
……
Loại hiểu lầm này, có thể nói chuyện để hóa giải, tuy rằng có lối suy nghĩ
khác biệt, nhưng Lý Duy và Dịch Long Long, một người một rồng cũng có
thể tìm được điểm chung, ví dụ như Dịch Long Long nghĩ Lý Duy là kẻ háo
Long Sắc, mặt người dạ thú, Lý Duy lại nghĩ Dịch Long Long là thu cưng
do Ngải Thụy Khắc nuôi, sau một lần gần phát sinh xung đột võ trang, mới miễn cưỡng coi như hiểu ra.
Lý Duy không hề có vẻ gì muốn nhận sai với Lâm Kỳ về hành vi sai trái của
mình, cũng như vậy, Dịch Long Long không hề có ý muốn nhận lỗi việc
tưởng Lý Duy là loại không bằng cầm thú, để phòng người khác nghe được,
Lý Duy bày một tầng cách âm chặn bốn phía, lúc này mới có thể yên tâm
một chút.
“Ngải Thụy Khắc lạc trong Thụ Hải ta cũng không lo lắng lắm, tên kia mặc dù
có thể không may đi vào nơi nguy hiểm nhất của Thụ Hải, nhưng cũng có
thể tự bảo vệ mình, hiện tại điều đáng lo nhất, chính là chính ngươi mơi đúng.” Thu hồi vẻ cợt nhả, Lý Duy thản nhiên nói: “Lúc trước ngươi lỗ
mãng giải trừ phong ấn của ta, chính là một hành vi vô cùng nóng vội sai lầm, nếu ngươi không phải có quan hệ với Ngải Thụy Khắc, ta cũng không
ngại đem ngươi bán lấy tiền, ngàn vạn lần đừng có quên Nhân loại rất
tham lam” Dù sao hắn vốn không phải loại thần quan chính trực gì.
Dịch Long Long cụp mắt ảm đạm:” Ta biết.” Đối với giá trị của bản thân, nàng từ biểu hiện của La Lan cũng hiểu không ít.
“Ngươi không biết.” Lý Duy lạnh lùng nói,”Giá trị hiện tại của ngươi, không
chỉ là con rồng duy nhất trên đại lục, máu của ngươi còn có thể bài trừ
sức mạnh phong ấn, chỉ riêng điểm này, đã đủ khiến cho các tổ chức tranh đoạt, sau khi bọn chúng bắt được ngươi, sẽ cắt thân thể của ngươi ra,
lấy máu của ngươi để nghiên cứu……” Tuy rằng có thể cảm giác được trên
người Dịch Long Long có ẩn dấu lực lượng cường đại, nhưng là cái loại
cường đại này cũng không thể chuyển hóa thành công kích, hoặc là nói,
nguyên nhân là do huyết thống của bản thân, căn bản không thể dùng để tự bảo vệ mình.
Hắn bỗng nhiên ngừng nói chuyện, bởi vì con rồng nhỏ trước mắt đã bị dọa sắp khóc.
Đôi mắt màu xanh trong suốt ầng ậc nước mắt, Dịch Long Long cả người không
nén nổi mà run lên bần bật: Nàng thật sự rất sợ hãi mà.
Tuy rằng không ngừng tự nói phải biết bằng lòng với những gì đang có, đã
được sống tiếp thì không nên oán giận, phải dũng cảm phải kiên cường,
nhưng vì sao mà nàng phải làm một con rồng. Vì sao mà tình cảnh của nàng tệ như vậy? Chẳng lẽ nàng phải ở cả đời trong Thụ Hải vĩnh viễn không
thấy bất cứ kẻ nào thì mới là an toàn sao?
Cho dù cuộc sống ở bên hồ rất bình an, nhưng bởi vì từng là người nên nàng
vẫn muốn tiếp cận nhân loại, nếu không nàng đã chẳng theo Ngải Thụy Khắc ra ngoài.
Có thể nhìn thấy người, có thể nói chuyện, nàng thật sự rất vui vẻ, dù nằm mơ cũng cười.
Trong Thụ Hải gặp được tiểu đội Bảng Pha màu, Y Tư Lợi muốn mua nàng, sau khi phân tán lại bị La Lan bắt nạt, ngẫu nhiên may mắn thoát được, đi đến
trấn Hương Thảo này, cũng không dám thò mặt ra, chỉ có thể lén lút trốn ở sau lưng Lâm Kỳ, việc gì cũng phải thông qua Lâm Kỳ mà làm. Muốn tìm
hiểu vài thứ trong thần điện này, lại còn gặp phải Lý Duy, chưa phân
phải trái đã ra tay tấn công.
Nếu nàng không phải là rồng, mà là một con người, nàng sẽ không bị vướng
vào nhiều phiền phức, áp lực nặng như vậy. Nàng rất sợ hãi, nhưng cũng
vô cùng nhẫn nại, mãi đến hôm nay bị Lý Duy giáo huấn, giống như một đốm lửa rơi vào kho thuốc nổ vậy.
Những đè nén tích tụ suốt thời gian qua bùng nổ, Dịch Long Long cứ thế mà
khóc òa lên, giọng nói non nớt nức nở vang lên trong điện: “Ngươi nghĩ
rằng ta muốn sao?”