Từ trước đến giờ chưa từng có con rồng nào cầm vào Thiên Ức Tinh Thần,
Long Tộc xưa nay chỉ dựa vào thân hình cường đại của mình, cơ thể của
bọn chúng vốn dĩ không có loại vũ khí nào sánh bằng, dùng vũ khí nữa thì chẳng khác nào thêu hoa trên gấm, vì thế, cũng không ai biết, nếu một
con rồng cầm vào Thiên Ức Tinh Thần, rồi bị tính chất đặc biệt của nó
dẫn ra toàn bộ sức mạnh hóa thành kiếm khí sắc bén thì sẽ dẫn đến tình
huống nào.
Nhưng giờ hiện tại thì Ngải Thụy Khắc và La Lan cũng đã biết.
La Lan đã thử qua độ kiên cố của tòa tháp đá này, hắn sử dụng
một cây kiếm cực kỳ sắc bén, dùng toàn lực mà đâm vào, cũng
không thể để lại mốt vết chém lớn như thế trên tường.
Tòa tháp này thực ra từ lúc Dịch Long Long chém đứt xiềng xích
đã bị kiếm phong thoát ra cắt nát hoàn toàn, chẳng qua bởi vì trình độ sắc bén quá sức tưởng tượng, nên tuy bị cắt nát,
nhưng nhìn qua vẫn giữ nguyên trạng thái hoàn hảo như chưa có
gì, vừa rồi La Lan cùng Ngải Thụy Khắc làm một trận giao
phong, chấn động rất nhỏ kia đã đánh vỡ sự cân bằng, tòa tháp này cũng phải sập theo.
Đây chính là, sức mạnh của rồng.
Ngải Thụy Khắc cùng La Lan đưa mắt liếc nhau, từ trong mắt đối phương
đều thấy được kinh ngạc và hãi hùng, nhưng hiện tại cũng không
phải lúc để cảm thán, giây tiếp theo, hai người đồng thời nhớ
ra, năm tên tùy tùng bị La Lan đánh ngất vứt ở tầng tháp dưới
cùng với Thần Quan, nếu tòa tháp này sập, bọn họ cũng sẽ bị
chôn theo.
“Nơi này giao cho ngươi.” Bỏ lại một câu cho La Lan, Ngải Thụy Khắc chân
vừa đạp lên cửa sổ đã thu lại, cánh tay hắn ôm chặt Dịch Long
Long, nói với nàng: “Chịu khó một chút”
Dịch Long Long còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, trong nháy mắt cả
người đang yên bỗng chuyển động, nhưng cũng may Ngải Thụy Khắc ôm nàng rất cẩn thận, chỉ có chút khó chịu, hơi hơi chóng mặt,
một người một rồng đã xuống tầng dưới tháp.
Về phần La Lan đang ở trên tháp, hắn bất đắc dĩ nhìn về mĩ
thiếu niên tóc đen vẫn đang yên ổn ngồi ở trên giường, giống như không biết chuyện gì xảy ra: “Lâm Kì phải không?” Đối với cái
tên Dịch Long Long đặt, hắn cảm thấy có chút khó gọi: “Có lẽ
ta nói ngươi cũng không hiểu….muốn sống thì theo ta đi”
Đạo tặc tóc tím hầu như chỉ có thể lẩm bẩm lầu bầu tự nói, liền ôm lấy Lâm Kì, mặc dù mang theo một người, thân hình vẫn nhẹ
nhàng như thường lướt qua cửa sổ, trực tiếp nhảy ra ngoài tòa
tháp.
Nhanh nhẹn linh hoạt đạp vài cái trên thân tháp, La Lan giống như
loài mèo nhẹ nàng rơi xuống đất, ngẩng đầu lên trên nhìn, hắn
vừa lúc thấy nơi cửa sổ giữa, một đám vật thể gioongs như
người bị ném ra liên tiếp.
Những hình nhân rất chính xác rơi xuống trên tán cây cách tòa tháp hơn mười thước.
Ngải Thụy Khắc bên trong tháp, một tay hắn ôm Dịch Long Long, dùng
chân hất người hôn mê trên mặt đất, tay kia thì đem bọn họ ném
ra, cũng may lúc trước La Lan xuống dưới lầu đã đem năm tên tùy
tùng và thần quan đặt ở cùng một chỗ, đỡ mất công Ngải Thụy
Khắc đi tìm.
Hất lên rồi lại ném ra, động tác liên tiếp lưu loát, ngay khi sáu
người giống như sao xẹt bị ném ra bên ngoài, Ngải Thụy Khắc
đồng thời cũng nhảy ra ngoài cửa sổ, dễ dàng đáp xuống mặt
đất.
Mà này một màn, vừa lúc rơi vào trong mắt La Lan đang ngẩng đầu.
Việc này tuy nói có chút phiền phức, nhưng đối với người có thực
lực kinh hồn như thế, trong nháy mắt từ trong tháp cứu người ra ngoài, cũng không phải chuyện quá mức khó khăn.
Nghĩ đến việc mình lại đem Thiên Ức Tinh Thần cùng những bảo vật
huyền thoại bỏ lại trong tháp, đạo tặc đau lòng không thôi, hắn
bỏ Lâm Kỳ vẻ mặt còn đang ngơ ngác xuống, hơi cúi người, định tính
quay lại tháp lần nữa, nhưng hắn còn chưa kịp động thì cổ áo
phía sau đã bị người ta túm lấy.
“Chạy mau.” Ngải Thụy Khắc kéo La Lan một cái, sau đó túm lấy Lâm Kỳ, thân thể như tên rời cung, phóng xa khỏi tòa tháp.
Ngay tại thời điểm hắn vừa rơi xuống đất, vết nứt trên thân tháp
lớn hơn một chút, hắn đột nhiên cảm giác được giống như có
một cỗ lực lượng lớn mà hắn không biết, từ bên dưới tòa tháp cao cuồn cuộn không ngừng phát ra, cũng chính là nơi lúc trước thần quan nói có ẩn chứa tà khí hắc ám rất mạnh.
Lực lượng kia đáng ra đã bị phong tỏa yên lặng, chính vì Dịch Long Long chém vỡ tòa tháp, cũng giống như mở ra chiếc hộp của
Phan Đóa Lạp (Pandora)…..
Ngải Thụy Khắc động tác tuy nói rất nhanh, nhưng vẫn là không nhanh bằng
cỗ lực lượng kia, La Lan đối mặt với tòa tháp, hắn chỉ nhìn
thấy dưới chân pháp dũng mãnh tỏa ra các loại ánh sáng rực
rỡ sắc màu, giống như những tia sáng bình thường rất nhanh
hướng ra bốn lan rộng, nháy mắt lan đến La Lan, sau đó vượt qua
Ngải Thụy Khắc.
Ánh sáng lan tỏa trong phút chốc nổ tung, làm ra một động tĩnh
không hề nhỏ trong rừng, thậm chí kinh động cả đám người Y Tư
Lợi bị đạo tặc lừa, ngay lúc đó, Y Tư Lợi cũng nhận ra chính
mình bị lừa.
Đợi bọn hắn quay lại xem xét, thì địa phương vốn sừng sững một
tòa tháp cao, giờ đây chỉ còn lưu lại một đống phế tích, bọn
họ ở xung quanh tìm kiếm, ở cách phía ngoài đám đổ nát hơn
mấy chục thước tìm được mấy tùy tùng cùng thần quan, nhưng mà tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng La Lan, Ngải Thụy Khắc, mĩ thiếu niên trên tháp và Long Long.
***************************************************************
“Đây là chỗ quái quỷ nào vậy!”
Móng vuốt nhỏ trắng như tuyết nắm lấy mảnh áo bào màu đen, Dịch Long
Long nhìn mỹ thiếu niên trong tháp cao hét to phát tiết, người này cũng
học giọng điệu của nàng, lặp lại câu nàng nói: “Đây là chỗ quái quỷ nào
vậy!” Có điều ngữ điệu hơi gượng gạo kỳ lạ.
Nghe xong tiếng người đáp lại, Dịch Long Long chán nản gục đầu
xuống: “Không xong rồi, không thấy Ngải Thụy Khắc đâu.”
Vừa rồi, khi bị quầng sáng kỳ quái kia bao trùm, rồi có một cỗ lực lượng vô cùng lớn, mạnh mẽ đem nàng và Ngải Thụy Khắc tách
ra, nàng cuống quýt dùng móng vuốt vội vàng túm được một thứ dường như là vải, tiếp theo liền ngất đi, lúc tỉnh lại, nàng
nhìn thứ mình nắm được, là áo choàng ma pháp sư màu đen của
Lâm Kỳ, mà Ngải Thụy Khắc thì không thấy đâu.
Hai người lúc này đang nằm ở một rừng cây, phiến thụ hải này rất rộng
lớn, thế cho nên Dịch Long Long cũng không thể đoán được mình
rốt cuộc bị lạc đến nơi nào.
Càng khiến cho nàng bất an chính là, Ngải Thụy Khắc lúc này không
ở bên cạnh nàng, mà người ở cùng nàng, xem ra còn cần chăm sóc hơn nàng.
“Hai ngươi đừng có kêu, kêu nữa, có lẽ sẽ dẫn dã thú đến.” Đạo
tặc tóc tím vỗ vỗ cái trán, chậm rãi từ sau gốc cây đi ra.
Dịch Long Long vừa trông thấy La Lan, lập tức trốn ra phía sau Lâm Kỳ,
móng vuốt nắm chặt vạt áo bào ma pháp sư, đây mới là nhân tố
khiến nàng bất an, cùng rơi vào nơi này với họ, dĩ nhiên là
cái kẻ có nghề nghiệp nàng vẫn kỳ thị.
La Lan xoa cái trán có chút đau, nói kết quả sau khi đã đi xem xét
xung quanh: “Nơi này cấu tạo và tính chất đất so với nơi chúng
ta đi qua lúc trước rất không giống nhau, có thể khẳng định,
chúng ta có lẽ đã rơi vào một vùng khác trong phiến thụ hải,
nếu ta đoán không sai, cái quầng sáng kỳ lạ kia hẳn là một ma
pháp phòng ngự, hơn nữa còn thuộc hệ không gian một lực lượng
cực kỳ thần bí ít người biết đến, có thể đem người xâm nhập
truyền tống đến nơi khác.”
“Ta tìm xung quanh, vẫn không thấy được đồng bạn tóc vàng kia của
ngươi, có lẽ hắn xui xẻo, bị truyền tống đến nơi khác rồi.”
Dịch Long Long ngay lập tức rất thông cảm: Bị ném vào thụ hải rộng lớn
này, nếu không gặp người khác, Ngải Thụy Khắc nhất định sẽ
lạc đường đến chết.