Lúc giữa trưa.
Hôm nay trong quán rượu Cây Sồi, khách đông gấp đôi bình thường, những người khách này, đều là những người dân tương đối rảnh rỗi
trong trấn, nghe đồn về ma pháp sư xinh đẹp cổ quái, nên tụ tập
lại đây xem thực hư.
Thực ra bọn họ cũng không nhất quyết phải gặp Lâm Kỳ cho bằng
được, mà chỉ muốn kiếm nơi náo nhiệt buôn chuyện, nên mới tạo
thành cảnh này.
Đối với việc ngoài ý muốn nho nhỏ này ông chủ tất nhiên vô cùng
vui vẻ, chút bực bội do sáng nay bị Lâm Kỳ dựng dậy từ sớm
để đi tìm người lập tức mất hút.
Mọi người một bên uống rượu, một bên thi nhau đoán già đoán non lai
lịch của ma pháp sư kia, mãi cho đến giữa trưa, ông chủ mới nhớ
ra Lâm Kỳ từ sáng đến giờ còn chưa gọi đồ ăn, nên nhân cơ hội
lên lầu gõ cửa, muốn hỏi xem Lâm Kỳ có muốn dùng bữa trưa hay
không, gõ một lúc không thấy động tĩnh gì, hắn lấy chìa khóa
dự phòng ra mở cửa, chỉ thấy trong phòng không có ai, lại nhớ
đến ma pháp sư kia từng nói thích đổi phòng trong lúc ngủ, hắn liền mở gian phòng còn lại, nhưng vẫn không thấy ai.
Lúc này, Lâm Kỳ và Dịch Long Long, đang đi trên một ngã tư của trấn Hương Thảo.
Nói cho đúng hơn, là Lâm Kỳ đi một mình, trên lưng hắn đeo cái rương gỗ mới được làm xong, bốn phía trên nóc rương dựng những
miếng gỗ chắc chắn, được phủ một tầng vải bố trắng tinh từ
trên xuống, (cứ nghĩ như cái lều dựng trên đó là hiểu ^^) bên
trong có một bộ chăn gối và đệm siêu nhỏ, bởi vì nhồi rất
nhiều bông, nên rất êm và thoải mái, Dịch Long Long nằm trong
đó, vừa tránh được nắng, lại không bị gò bó, có thế qua
những khe hoa văn chạm trổ xung quanh để nhìn ra bên ngoài, nhưng
người bên ngoài lại không thể thấy được nàng.
Lâm Kỳ dùng dây buộc gọn gàng mái tóc đen dài lên, trên người
cũng thay một bộ đồ thanh nhã, tuy rằng vẫn đẹp xuất chúng,
nhưng ít ra cũng không đem lại cảm giác bí hiểm, mê hoặc như
sáng nay.
Vẫn theo cách cũ, Dịch Long Long chỉ dẫn Lâm Kỳ nên làm thế nào,
hơn nữa khi cần hỏi đường hay mua đồ, thì vẫn để Lâm Kỳ mấp
máy môi còn Dịch Long Long thì nói, sau nhiều lần phối hợp,
dần dần đã thành thạo hơn hẳn.
Trên đường đi bọn họ mua một ít bánh quy đặc sản của trấn, Lâm Kỳ trong tay cầm một gói bánh nóng, vừa đi vừa ăn, còn lấy ra hai cái đưa ra phía sau lưng, hai cái móng vuốt trắng muốt nhỏ
xinh, thò nhanh ra cầm bánh rồi lập tức thụt vào, ngay sau đó
trên lưng Lâm Kỳ truyền đến tiếng nhai bánh lộp cộp khe khẽ.
Đúng ra Dịch Long Long muốn tìm thư viện, nhưng trấn Hương Thảo này
rất nhỏ bé, cũng không có thư viện nào, vì vậy chỉ có thể đi
về phía thần điện, nơi tương đối giàu văn hóa trong cái trấn này.
Trên phiến đại lục này, phần lớn tín ngưỡng của mọi người là Âu
Nhĩ Đinh Thần, thế lực của giáo hội này trải khắp mấy quốc
gia, sức ảnh hưởng lớn đến mức bộ phận hành chính có thể phân ra
hai nơi, ở mỗi vùng, hầu như giáo hội đều xây dựng một tòa
thần điện, những thần quan được phân đến nơi đó phụ trách
truyền bá giáo lý và củng cố thế lực bản thân.
Bởi vì thần quan có thể biết được trị liệu thần thuật, có thể
kiêm luôn nhiệm vụ thầy thuốc ở một số nơi, hơn nữa ở nơi như
trấn Hương Thảo thường không có thầy thuốc.
Xung quanh Hương Thảo Trấn, thần quan phụ trách khu này tên là Lý
Duy, ba năm trước được đế đô cử đến, về Lý Duy, qua lời kể của những người khác, và qua tìm hiểu những người trong trấn,
Dịch Long Long biết được một việc.
Vị thần quan tóc xám đi theo tiểu đội bảng màu kia, là người ở
trong Hương Thảo trấn, vốn là một thanh niên mê đọc sách, ngoài
sự nỗ lực trời cho, còn lại năng lực rất bình thường, nhưng
Lý Duy kia chỉ mất thời gian một năm, đã khiến hắn từ một
người bình thường trở thành một thần quan chính thức.
Nói chung, muốn trở thành thần quan, cũng không phải là điều quá mức
dễ dàng, phải có tri thức lớn, hiểu được thần học huyền bí
trong tôn giáo, rồi phải trải qua quá trình huấn luyện thần
thuật, bình thường, ít nhất cũng phải bồi dưỡng mười năm,
nhưng mà thần quan của trấn Hương Thảo học cấp tốc, chỉ mất có một năm, là thông qua được khảo hạch chính quy của thần điện
tại đế đô.
Ngoài ra còn có lời đồn, nói thần quan Lý Duy đáng ra là người được
đại thần quan đề cử tiền đồ vô lượng, nhưng bởi vì một việc
bê bối, nên bị giáng chức từ đế đô về tận nơi này, thậm chí
có người tốt bụng nhìn Lâm Kỳ, khuyên bảo: “Nếu ngươi muốn đi
thần điện, tốt nhất nên để ý một chút, tuy rằng ngươi là nam,
nhưng nghe nói thần quan Lý Duy cũng không để ý giới tính…..”
Hơn nữa còn có người gọi Lý Duy là: “Niềm vinh quang và nỗi hổ thẹn của trấn Hương Thảo”.
Bị hù dọa
một trận như vậy, lúc Lâm Kỳ đi đến trước thần điện ở phía
đông của trấn nhỏ, quả nhiên Dịch Long Long nhìn cái kiến trúc
trang nghiêm kia, giống như nhìn thấy hang hùm hang sói.
Thần điện xây dựng hoàn toàn bằng đá, có một điều rất đáng chú
ý, chính là trên cổng vào của thần điện, được điêu khắc một
bức tượng thần rất hùng vĩ, uy nghiêm.
“Này.” Dịch Long Long từ một khe hở đưa tay gõ nhè nhẹ vào vai Lâm Kỳ, giọng nói rất nhỏ: “Hay là chúng ta rút thôi, ta vẫn có cảm
giác nơi này dường như rất nguy hiểm.”
Lâm Kỳ trên tay còn ôm gói bánh quy chưa ăn hết, ngước nhìn thần
điện, hắn nhíu mày, không hiểu sao trong lòng không được thoải
mái, vậy nên đề nghi của Dịch Long Long rất hợp ý hắn: “Được”
Nói rồi lập tức quay người, đúng lúc này một thiếu niên mặc áo
bào trắng từ trong thần điện đi ra, vừa thấy Lâm Kỳ, hắn vội
vàng bước nhanh đến, thân thiện hỏi xem Lâm Kỳ cần gì, muốn
cầu nguyện hay chữa bệnh.
Thiêu niên đó dung mạo thanh tú, trên mặt có vài vết rỗ mờ mờ, nhưng thần thái cử chỉ thì rất nhã nhặn, trông qua rất ưa nhìn.
Dịch Long Long hỏi thử:” Xin hỏi ngươi là…?”
Thiếu niên mỉm cười, đưa hai ngón tay khép lại, đặt lên biểu tượng thêu trên
vai trái:”Ta là thần quan thực tập trong thần điện, ta đang theo học Lý
Duy lão sư, hy vọng có thể trở thành một thần quan thực sự.”
Thì ra trong thần điện không chỉ có một người a.
Thấy vị thần quan thực tập này thần thái bình thản, Dịch Long Long lại yên
tâm, cảm thấy có thể do lời đồn của những người dân trong trấn phóng đại quá mức, thật giống cái đám người hôm nay đổ đến quán rượu chờ nhìn Lâm Kỳ.
Dịch Long Long vẫn bắt chước giọng nói của Lâm Kỳ: “Ta muốn vào thư viện của Thần Điện xem một chút, xin hỏi có được hay không?”
Thần quan thực tập mỉm cười đưa tay mời: “Đương nhiên là được, mời theo ta vào.”
Dưới sự dẫn đường của thần quan thực tập, Lâm Kỳ tiến vào thần điện, đi đến
thư viện, thần quan thực tập trước khi đi dặn dò Lâm Kỳ một vài điều cần lưu ý, ví dụ như không được làm hỏng sách, không thể mang ra ngoài.
Rất nhanh, trong thư viện chỉ còn một mình Lâm Kỳ, cùng với, một con rồng.