Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 101: Chương 101




Như vậy là đủ rồi

☆ ☆ ☆

Hai ngày diễn ra thi đại học quả thực tựa như một giấc mơ, chớp mắt một cái liền trôi qua.

Thi xong rồi, bài thi cũng nộp, nhưng Tiếu Lang vẫn luôn có loại cảm giác như không thực, hốt hoảng đến kỳ lạ : học bao nhiêu năm như vậy, liền thế này mà chấm dứt sao?

Đi ra khỏi trường thi, dọc theo đường đi có thể bắt gặp vô số những học sinh hoan hô la hét lẫn gào rú, không ít người còn lấy sách ra xé, lấy sách ôn tập ra ném đi, vài nữ sinh ôm nhau khóc òa, không biết có phải là do vui quá mà không kềm được xúc động hay không.

Dưới ánh mặt trời chói lòa, Tiếu Lang đứng ở ngay giữa hoa viên trong sân trường Hoa Hải, hết thảy thanh âm bên tai đều im bặt.

Mỗi một bài thi của những môn thi đại học, mỗi đạo đề trên những bài thi ấy, cũng tựa như một màn điện ảnh thay phiên nhau lướt qua trong đầu, không chỉ thế, ngay cả đề viết văn của môn Ngữ văn, Tiếu Lang cũng nhớ rất rõ ràng mình đã viết như thế nào.

Mỗi một đề, cậu đều xem xét thực lòng, cố gắng hết sức mà làm, không hề có chút gì đau khổ, cũng không thấy có tiếc nuối. Mặc kệ là đến cuối cùng kết quả như thế nào, thi đại học, mình đã từng trải qua… thi đại học, cũng bất quá là như thế thôi.

Xòe bàn tay phải ra, Tiếu Lang nhìn vào lòng bàn tay của mình, không có mồ hôi, cũng không có máu chảy, chỉ còn lại một vết chai thô ráp nằm ở gần chỗ ngón giữa và ngón trỏ do cầm viết lâu ngày lưu lại…

☆ ☆ ☆

Vương Mân ở giữa đám người náo nhiệt nhìn thấy bóng dáng cô đơn của Tiếu Lang, bước chân cũng bất giác dừng lại, cậu lẳng lặng đứng ở sau nhìn bóng lưng của thiếu niên hồi lâu.

Cảm giác khẩn trương, sốt sắng, lo âu cũng tùy theo mà nảy sinh trong lòng : lại xảy ra chuyện gì rồi? Làm bài không tốt sao? Thi không tốt sao? Chẳng lẽ lại là luẩn quẩn trong lòng nữa? Phải làm sao an ủi Tiểu Tiểu đây?

Lẳng lặng bước đến sau lưng thiếu niên, Vương Mân vô cùng cẩn thận gọi một tiếng “Tiểu Tiểu.”

Lại không ngờ thiếu niên đột nhiên quay đầu lại, hương về mình nở một nụ cười rạng rỡ.

“Anh!”

Trên gương mặt trắng nõn của thiếu niên đầy ắp vẻ hào hứng rạng ngời, ánh mắt lóe sáng tựa như ánh sao, ẩn tàng bên trong là cảm xúc cao hứng vô cùng.

Vương Mân có chút xấu hổ đưa tay sờ sờ chóp mũi, tảng đá nặng nề trong lòng buông xuống, liền thẳng thắn hỏi “Thi như thế nào?”

“Anh làm bài như thế nào a?” Tiếu Lang cũng đồng thời hỏi ra vấn đề này.

“…”

“Ha ha ha!” Hai người đều nở nụ cười.

Vương Mân giành đáp trước “Chắc chắn là điểm cao hơn so với em!”

Tiếu Lang lại tự tin nói “Lần này nói không chừng em có thể vượt qua anh a, trong lòng em có nắm chắc mờ, còn nhớ lần đó trong cuộc thi liên trường em thi được hạng nhất toàn lớp không? Em nói cho anh nghe a, lần này em cảm giác mình thi còn tốt hơn so với lần đó nữa!”

“Hử, thật vậy sao?” Vương Mân nhướng mày.

Tiếu Lang cao hứng choàng vao Vương Mân, phấn khởi nói “Thật mà, bảo đảm luôn! Em cảm thấy lần này có hi vọng đậu Khoa Đại nha!”

“Đi ăn một bữa, coi như chúc mừng?” Vương Mân đề nghị.

“Được a!”

Trong lúc thi đại học diễn ra, rất nhiều bậc phụ huynh mướn phòng ở các nhà trọ hoặc khách sạn gần phụ cận trường thi để chờ con cái của mình thi xong, thi xong rồi, những học sinh nào ở nội thành liền trực tiếp về nhà. Thế nên, sân trường mới nãy vẫn còn vô cùng náo nhiệt, chẳng mấy chốc liền trở nên vắng vẻ.

Cuối cùng chỉ còn lại hai người Tiếu Lang cùng Vương Mân, cả hai đang băn khoăn rối rắm trong lòng, trước khi thi đại học rõ ràng muốn làm cái này làm cái kia… nhưng hiện tại thi xong rồi lại chả biết nên làm cái gì.

Vương Mân nói “Hay là chúng ta đến khu trung tâm đi.”

Tiếu Lang “A? Qua đó rồi liệu tối về ký túc xá kịp không?”

Vương Mân nhướng mày, cười xấu xa nói “Về để làm gì? Ở bên ngoài overnight một đêm!”

Thi xong đại học, Tiếu Lang cũng bật trạng thái thả lỏng, mọi chuyện đều không thèm lo, nghe Vương Mân nói liền lập tức hưng phấn “Go go go!”

Hai người trở lại ký túc xá, chọn đại một bộ đồ thay ra, liền xuất phát.

Ngồi trên xe bus, Tiếu Lang nói “A, cho em mượn di động một chút, em gọi về nhà nói một tiếng đã.”

Hai ngày thi đại học, Tiếu ba với Tiếu mẹ cũng không có tâm tư nào để lo chuyện làm ăn, vừa biết tin thi đại học đã chấm dứt, lập tức trở về nhà đứng ngồi không yên chờ đợi tin tức Tiếu Lang, lại chỉ nhận được từ con trai của mình một cú điện thoại, bảo rằng cùng với bạn bè ăn mừng, không trở về nhà.

“Cái thằng quỷ này! Mẹ bỏ công làm cho mày cả một bàn tiệc, vậy mà…” Tiếu mẹ vừa sốt ruột vừa bực mình, nhưng mà cũng chẳng thể làm gì được– ai bảo thằng con mình gọi về mà nói bằng ngữ khí đầy hào hứng, bộ dáng hiển nhiên là hai ngày vừa rồi thi rất tốt, hơn nữa, ăn mừng gì thể nào cũng có Vương Mân theo cùng, Tiếu mẹ cũng yên tâm hơn (=_=)

Cúp điện thoại, Tiếu Lang hét lên “Tự do rồi!!!”

☆ ☆ ☆

Một giờ sau, hai người có mặt tại trung tâm thành phố, bắt đầu chuyến đi chơi của mình, trước hết là vào cửa hàng KFC mà Tiếu Lang yêu tha thiết ăn một chầu gà rán đến no nê, sau đó hai người mỗi đứa cầm một ly Cola, thảnh thơi đi dạo bộ ở trung tâm giải trí, chơi game hơn một tiếng đồng hồ, sau đó cả hai lựa một nhà KTV, thuê một phòng tình nhân.

Không có ai khác, Vương Mân cũng thoải mái hơn hẳn, cùng Tiếu Lang song ca bài “Song Tiết Côn” của Châu Kiệt Luân.

Tiếu Lang thay Vương Mân chọn một bài hát của Hứa Ngụy, cậu biết Vương Mân thích nhất ca sĩ này.

Nhìn gương mặt nghiêng của Vương Mân dưới ánh đèn lấp loáng, bên tai là âm điệu nồng nàn lại hết sức chân thành của Vương Mân, tựa như mê như say, hát một lúc, cả hai liền quấn quít lấy nhau, bắt đầu hôn nhau.

Nụ hôn kết thúc, Tiếu Lang nói “Anh, anh biết trước khi thi em muốn làm cái gì nhất không?”

Vương Mân trêu ghẹo một câu “Làm với anh?”

Người này rõ ràng ngày thường luôn luôn một bộ dạng đứng đắn nghiêm chỉnh muốn chết, cư nhiên vào thời điểm này cũng có thể nói được một lời nói đùa giỡn đầy màu vàng như thế, đủ để nói lên cái loại phòng tình lữ ở KTV có thể nhuộm cho không khí ái muội tới cỡ nào.

Tiếu Lang hung hăng đưa tay nhéo eo Vương Mân một cái, nói “Lúc ấy em nghĩ, chờ đến khi thi xong rồi, em sẽ về nhà chui vào phòng ngủ một giấc cho thiệt đã, ngủ một cái ba ngày ba đêm cho thật no, ai cũng không được làm phiền, để em ngủ cho đủ.”

Vương Mân “Vậy bây giờ em muốn ngủ?”

Tiếu Lang cười cười, nói “Có chút buồn ngủ, nhưng mà hiện tại chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi.”

Vương Mân khẽ cắn lên cánh môi người yêu mình, nói “Đi, anh cùng ngủ với em.”

Cả hai người hỏi thăm nhân viên ngồi ở quầy tiếp tân xem khách sạn gần đây nhất ở nơi nào, sau đó trực tiếp đi qua.

Vào đại sảnh khách sạn, Tiếu Lang tò mò nhìn quanh quất, Vương Mân thì bước đến chỗ đăng ký, dưới ánh mắt đầy hoài nghi của nhân viên phục vụ (vì thấy hai đứa này giống vị thành niên), Vương Mân lôi từ trong ví da của mình ra tấm thẻ chứng minh đập vào quầy đăng ký, đầy khí phách nói “Một phòng hai người!”

Tiếu Lang lập tức chạy qua bổ sung “Phải là phòng có giường đôi hai người nha! Không có tụi tui đổi khách sạn khác!”

“Có, có!” Cô nàng phục vụ lập tức đỏ mặt liên tục nói có, sau đó đưa hai người thẻ một căn phòng ở lầu ba.

Vương Mân cầm lấy thẻ phòng kia, sau đó nắm tay Tiếu Lang bước nhanh vào thang máy, hai người nghĩ tới gương mặt đỏ bừng của cô nàng tiếp tân lúc nãy, lập tức cười sặc sụa, đến nỗi phải dùng tay chống cửa để tránh ngã.

Tiếu Lang thò tay giật thẻ chứng minh của Vương Mân qua xem, lập tức lại ầm ĩ cười một trận “Anh đây hả? Chụp hình gì xấu quá vậy!”

Vương Mân đoạt lại thẻ chứng minh của mình, nhét lại vào ví, thản nhiên đáp lại “Người không có thẻ chứng minh không có tư cách ý kiến ý cò!”

Tiếu Lang bước vào tuổi thành niên từ đầu tháng hai năm nay, tiếc là thời điểm ấy trùng với trường khai giảng, mà cả năm học này đều là vội vội vàng vàng hết học bài rồi lại ôn tập, không có thời gian về nhà để đi làm thẻ chứng minh, thành ra đến tận bây giờ vẫn còn là một “vị thành niên”

Lần đầu tiên ở lại khách sạn, cho nên hết thảy những bài trí trang hoàng trong khách sạn đối với Tiếu Lang mới mẻ vô cùng, cậu hết nhìn đông tới sờ tây, còn leo lên chiếc giường Simons to đùng nhảy nhảy nhún nhún.

Vương Mân một mình đứng ở trong góc, không biết là đang lục lọi xem cái gì, vành tai có hơi ửng đỏ lên.

Tiếu Lang từ sau lưng nhào đến ôm lấy Vương Mân, khiến Vương Mân giật mình, thứ đang cầm trong tay cũng rơi xuống đất.

“Gì vậy?” Tiếu Lang tò mò nhặt lên.

Vương Mân khẩn trương giải thích “Là của khách sạn đặt sẵn.”

Tiếu Lang nhìn bao bì bên ngoài, lớn tiếng đọc ra “Áo mưa?”

Vương Mân “…”

Lật qua lật lại nhìn một lát, Tiếu Lang mới bừng tình đại ngộ, ho ho cười vài tiếng.

Vương Mân lái sang chuyện khác để che dấu xấu hổ “Đi tắm không?”

Tiếu Lang học theo như trong mấy bộ phim thường thấy, một đường đi từ phòng ngủ đến phòng tắm, vừa đi vừa… cởi quần áo, dây dưa cùng Vương Mân lôi kéo nhau vào phòng tắm.

So với phòng tắm công cộng trong trường học, điều kiện thiết bị của phòng tắm của khách sạn quả thực là một trời một vực.

—— dòng nước ào ào xối xả tuôn không ngừng, bồn tắm trắng ngần to lớn, sữa tắm, dầu gội dầu, bông tắm, khăn tắm… cái gì cũng có!

Nếu như đã tốn tiền, vậy tất nhiên phải “cố gắng” mà dùng cho không phí tiền rồi… Hai người mở nước chảy vào đầy cả bồn tắm, giúp lẫn nhau chà xát bùn đất dơ trên người đối phương.

Nhất là Tiếu Lang, Vương Mân phải xả cả một bồn nước đen xì, mới coi như là tắm cho Tiếu Lang sạch sẽ…

Trên người bôi đầy sữa tắm, trơn trơn trượt trượt, cả hai giống như hai chú cá chạch, theo bản năng em cọ anh một chút, anh sờ em một chút, tựa như hai con động vật đói bụng đã muốn mười ngày nửa tháng, khát khao lẫn nhau, vội vàng gặm lấy cổ, hầu kết, vành tai đối phương…

Vương Mân khí lực lớn hơn, cho nên những lúc “thân thiết” nhau như vầy thường là người được lợi nhiều hơn hẳn, Tiếu Lang vừa cười vừa trốn tránh, đột nhiên nói một câu “Hôm nay hình như là ngày kỷ niệm chúng ta kết hôn một năm.”

Quả thật, ngày này năm trước hai người kết hôn trong Hiệp Minh còn gì!

Tiếu Lang hưng trí bừng bừng, hỏi “Đi tiệm Net được không?”

Vương Mân “…Ừ.”

Thế là, mười hai giờ khuya, hai người tắm rửa mặc quần áo chỉnh tề xong, liền rời khỏi khách sạn, ghé vào một tiệm Net ở phụ cận.

☆ ☆ ☆

Cách biệt có hơn một năm, game cũng đã được nâng cấp phiên bản khác, giao diện càng trở nên xinh đẹp hơn, nhưng cũng có chút xa lạ.

Tiếu Lang vừa mới vào game, một đống tin nhắn offline liền ồ ạt oanh tạc tới tấp.

Lúc này cũng đã trễ, cho nên bạn bè còn online cũng không nhiều lắm, Tiếu Lang kinh hỉ phát hiện “A Phi” cũng còn onl, liền phát lời chào hỏi đối phương. Qua lâu như vậy, chắc A Phi cũng không còn giận mình đâu ha…)

Quả nhiên, A Phi không còn giận, vẫn coi Tiếu Lang là bạn bè, mà Tiếu Lang cũng từ miệng cậu chàng này biết được server Hoa Bắc trong một năm này đã xảy ra những biến hóa vô cùng.

Hai phái Tây Phong, Bắc Vân đánh nhau lâu như vậy, lại vì trận kết hôn giữa Âu Dã Tử cùng Tiểu Long Nữ, khiến mọi người vẫn tưởng rằng hai phái sẽ bắt đầu thời kỳ hòa bình chung sống, nhưng thật chẳng ai ngờ, không bao lâu sau, server Hoa Bắc bị hợp nhất với một server khác.

Mà server kia cũng có không ít cao thủ, bang phái cả hai bên bởi vì tranh giành Boss phó bản mà bắt đầu triển khai chiến tranh kịch liệt. Dưới tình huống bất đắc dĩ, Tây Phong cùng Bắc Vân đành phải lựa chọn liên thủ lại đối phó “giặc ngoại xâm”, trong khoảng thời gian ngắn, Giang Phong Vũ Hỏa cùng Dạ Hành Vân từ kẻ thù trở thành đồng bọn ăn ý nhất.

Cứ như vậy kéo dài được một thời gian ngắn, chẳng hiểu sao cả hai người dần dần ít online đi.

Hai vị chưởng môn không chơi nữa, những vị trụ cột khác như Sóc Địch hay Vọng Tình, Mạt Danh… cũng dần dần không thấy bóng dáng.

Không biết có phải đã hẹn trước hay không, mà từ lúc Tiếu Lang với Vương Mân bởi vì bắt đầu năm ba cao trung mà phải tạm bỏ game, rất nhiều những nhân vật thuộc về hàng lão làng cũng dần dần biến mát khỏi game.

Server Hoa Bắc của hiện tại đã không còn là server Hoa Bắc của ngày xưa nữa, mà Hiệp Minh của bây giờ cũng không so được với Hiệp Minh lúc trước.

Những năm gần đây, đủ loại game online được ồ ạt phát hành, mọi người thi nhau kẻ thì đổi server, kẻ thì đổi game, thế cho nên bây giờ, “chốn xưa” chỉ còn lại một ít những người mới với số lượng nho nhỏ không đáng kể, cùng vài người cũ đang chuẩn bị rời đi.

Thế giới game online, cũng tựa như một cuộc đời được thu nhỏ lại, mỗi người đều là khác qua đường của lẫn nhau, đến vội vàng, đi cũng vội vàng, ngày xưa phồn thịnh, bây giờ chỉ còn lại xơ xác tiêu điều, cũng chỉ là chuyện bình thường bất quá.

Dẫu cho trong tiềm thức, Tiếu Lang vẫn luôn hiểu rõ những đạo lý này, nhưng cũng không cách nào ngăn cản trong lòng có một chút cô đơn.

Thật may, vẫn còn Vương Mân ở bên cạnh mình… Thật may, trò chơi này từ đầu đến cuối đều là cho mình vui vẻ khoái hoạt, thật may… mỗi lần nhớ về Hiệp Minh, trong ký ức đều là những gì tốt đẹp nhất…

Như vậy, là đủ rồi.

“Anh.”

“Hửm?”

“Chúng ta trở về được không?”

“Ừ.”

Cả hai thoát game rời mạng, lúc này đã là một giờ hơn, hai người cùng nhau đi trên đường lớn. C thị không phải là đô thị quốc tế, nên dù nơi này là trung tâm cả thị, đến thời gian nửa đêm về khuya như bây giờ, khắp nơi cũng trở nên vắng vẻ tiêu điều.

Tiếu Lang kinh hỉ bắt gặp một quán bán xiên thịt dê nướng vẫn còn chưa dọn hàng, hai người lập tức kêu mười xiên, sau đó vừa ăn vừa hướng về phía khách sạn bước đi.

“Anh, chúng ta sẽ cùng nhau đến thủ đô đúng không?” Tiếu Lang hỏi.

Vương Mân nắm chặt tay Tiếu Lang, gật đầu khẳng định “Sẽ.”

☆ ☆ ☆

Ngày hôm sau trở về nhà, Tiếu Lang trước hết thỏa mãn bản thân ngủ li bì ba ngày ba đêm, sau đó tỉnh dậy bước vào giai đoạn chờ đợi điểm thi.

“Ai, tại sao không thể ngủ đến lúc nào tỉnh giấc liền biết được điểm thi của mình chứ?” Tiếu Lang chán nản, cả người lười biếng nằm bệt trên sofa, lầm bầm oán giận.

Tiếu Lang đương nhiên là biết lúc nào có thể xem được điểm thi, số báo danh của mình là thuộc làu làu, ngay cả của Vương Mân cũng nằm lòng, biết mấy giờ mấy phút ngày mấy tháng mấy có thể bắt đầu dò điểm thi tra thành tích, biết địa chỉ website xem điểm online, biết số điện thoại báo điểm thi, còn có thể ở trên mạng dò tìm đáp ản hết thảy những đề thi đại học của tất cả các trường.

Hai ngày đầu, người nhà ai cũng thúc giục Tiếu Lang mở đáp án ra đối chiếu rồi thử cộng điểm, Tiếu Lang không muốn chút nào, tuy là tự tin nhưng trong lòng cậu vẫn có chút sợ hãi đối với quá trình đối chiếu đáp án này, lỡ đâu sai thiệt nhiều câu, vậy mấy ngày tiếp theo phải chờ đợi điểm thi trong địa ngục thời gian sao!

Sau, lại bị em trai Tiếu Mông ở bên tai lải nhải liên tục đáp án đề thi đại học, Tiếu Lang liền bình tĩnh hết nổi, bắt đầu rối rắm, do dự, ngập ngừng, cuối cùng không cách nào ngăn chặn dục vọng nhìn đáp án bành trướng!

Dò xong một môn, lại thêm một môn, dò xong hết toàn bộ, Tiếu Lang có chút không tin tưởng, bắt đầu dò lại một vòng, tỉ mỉ kỹ càng tính đi tính lại điểm số.

Người nhà thấy Tiếu Lang nhìn một hồi, nhăn mặt cắn môi “Không phải chứ”, sau đó vài phút lại “Không thể nào”, khiến cho họ cũng khẩn trương theo.

Tiếu mẹ liền hỏi “Mấy hôm còn thấy con tự tin lắm mà? Thi không tốt sao?”

Tiếu Lang nói “Ngữ văn cùng với phần viết đoạn văn Anh ngữ nếu như đoán không lầm, tổng điểm ước chừng cũng khoảng 680 điểm.”

Tại sao tự dưng lại cao như vậy a? Trước kia mấy lần thi thử, điểm cao nhất của mình cũng chỉ dừng lại ở 658, có phải là tự cho điểm sai ở chỗ nào không? Hay là mấy đáp án này không đúng?

Tiếu ba Tiếu mẹ nghe vậy thầm nghĩ : thi đại học cái này cũng không phải dùng thang điểm một trăm, 680 điểm… coi như là cao hay là thấp đây?

Tiếu ba vò vò hai ngón tay, nói “Tổng điểm các môn là bao nhiêu?”

Tiếu mẹ trừng mắt liếc nhìn Tiếu ba một cái, nói “750!” Cái này ông cũng không biết.

Tiếu ba hiển nhiên là bỏ qua ánh mắt khinh bỉ của Tiếu mẹ, ông cau mày nhìn Tiếu Lang hỏi “Năm trước trọng điểm tuyển sinh bao nhiêu?”

Tiếu Lang “560″

Tiếu ba Tiếu mẹ “…”

Tiếu Lang bổ sung “Cũng tức là nói, nếu như năm nay không có thay đổi nhiều so với năm trước, vậy thành tích này của con cao hơn so với mức mà các đại học trọng điểm tuyển sinh 120 điểm.”

Tiếu gia mọi người “…”

Tiếu Lang lập tức nói thêm “Có hơi cao a, cho nên con nghĩ là sai hay lầm ở đâu đó.”

Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng Tiếu Lang thì lại cầu trời khẩn phật cho điểm này là chính xác… Nếu thực điểm của mình là như vậy, liền… thực sự không nhịn được, chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười ha ha ha thật to a!!!

Không nên không nên! Ba mẹ lẫn em trai đều đang có mặt, phải trấn định, phải bình tĩnh, phải vững vàng, phải có lý trí, không thể tỏ ra đắc ý vênh váo được…!

Tiếu ba nghĩ một chút, lại hỏi “Năm trước điểm chiêu sinh của Đại học tỉnh là bao nhiêu?”

Tiếu Lang “625″

Tiếu ba Tiếu mẹ “…”

Tiếu ba lại hỏi “Vậy còn Đại học thủ đo?”

Tiếu Lang “Kinh Đại 670, Khoa Đại 668.”

Tiếu gia mọi người “…”

Tiếu Mông xen miêng hỏi một câu “Năm trước thủ khoa điểm bao nhiêu vậy hai?”

Tiếu Lang “Hình như… 701 điểm thì phải…”

Tiếu ba Tiếu mẹ “!!!” (con trai mình chỉ kém so với thủ khoa có hai mươi điểm… ! A a ~ a a!!!)

Vì thế nên, cả nhà Tiếu Lang ai nấy đều cảm thấy tâm tình kích động, đến mức có chút mắc nghẹn.

Đến mức Tiếu mẹ tối ngủ nằm mơ cũng cười toe toét, Tiếu ba thấy liền trêu ghẹo bà xã mình “Điểm thi của thằng nhỏ vẫn còn chưa chính thức công bố a, bà vui mừng vó vẩn như vậy làm chi?”

Tiếu mẹ hùng hồn phản bác “Tui vừa nghĩ tới Long Long nhà mình có thể vào được Khoa Đại, tim tui a, tui, tui cao hứng a! Này là phúc khí tu luyện mấy đời mới có a! Lần này nhà mình nhiều mặt mũi nhiều vinh quang a… Ai nha nha!”

Qua một lát sau, Tiếu ba cũng bắt đầu phát ra tiếng cười quỷ dị.

Tiếu Mông ngủ cùng phòng cùng giường với Tếu Lang, lúc này trong lòng cậu nhỏ đối với anh hai mình tràn đầy một loại tình cảm sùng bái không cách nào che giấu được.

“Hai, hai lợi hại thiệt nha, mai em có thể vào lớp khoe với mấy đứa bạn, nói hai sắp vào trường đại học tốt nhất cả nước!”

Tiếu Lang cẩn thận sửa lại “Điểm vẫn còn chưa chính thức công bố a, mày đừng đi nói bậy bạ!”

(Ha ha ha, cái đó đương nhiên rồi, mày nghĩ anh mày đây là ai a!? Ha ha ha ha…)

☆ ☆ ☆

Rốt cuộc cũng chịu đựng cho tới buổi tối một ngày trước hôm điểm thi công bố, Tiếu Lang suốt cả bữa cơm chiều đều là trong tình trạng hai tay phát run, trong lòng cầu nguyện : cầu trời cầu phật, ngàn vạn lần để xảy ra chuyện gì nha, Bồ Tát phù hộ cho điểm dự đoán của con là đúng nha! Ngày mai ngủ một giấc thẳng tới mười hai giờ trưa, thức dậy trước hết liền thắp nhang vái Bồ tát một cái, sau đó mới gọi điện thoại tra điểm! (theo quy định là mười hai giờ giữa trưa hôm sau mới có thể gọi điện thoại tra điểm)

Tiếu Lang liền như vậy lặp đi lặp lại lời kia trong lòng, tới khoảng chín giờ tối hơn, điện thoại bàn trong nhà đột nhiên reo lên.

Tiếu Lang đang ngồi trên ghế sofa xem TV, thuận tay nhấc ống nghe điện thoại “Alô?”

“Xin chào, cho hỏi đây là nhà của bạn Tiếu Lang có phải không a,?”

“Tui là Tiếu Lang, cho hỏi ngài là ai?”

“Trò Tiếu Lang, chúc mừng em tại kỳ thi đại học tổ chức ở J tỉnh đạt được điểm số 679 điểm, xếp vị trí thứ 87 toàn tỉnh!! Thầy là thầy Trương, phụ trách chiêu sinh của Kinh Đại…”

Tiếu Lang “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.