Nam sinh tốt nghiệp trường tư thục nữ sinh
.
Thi tốt nghiệp trung học tổng số điểm là 600. Tiếu Lang thành tích là 570 điểm, thi đậu trường cao trung tốt nhất cả thành thị, Trung học Hoa Hải.
Mùng một tháng chín báo danh ngày hôm đó, Tiếu Lang có chút chút hưng phấn, bởi vị hôm nay có thể nhìn được thông tin phân ban. Tuy là hi vọng tiến ban ưu tú với cậu mà nói không lớn, nhưng đáy lòng vẫn là không nén được có một chút mong chờ.
Trung học Hoa Hải mỗi một cấp có mười lớp, mỗi một lớp bốn mươi học sinh, một cấp tròn chẵn bốn trăm người.
Trước bảng thông cáo người chen chật ních, rất nhiều phụ huynh học sinh cũng chen chúc trong đám người thi nhau nhìn bảng thông báo phân ban, có vài người kích động đến reo hò hoan hô, chắc là nhìn thấy được phân vào ban như ý nguyện, đại đa số mọi người đều rất đối mặt với sự thật, dù sao tại thành phố bậc hai như nơi này, vào Hoa Hải cũng được xem như là tiến nửa chân vào trường Đại học trọng điểm rồi.
Tiểu Lang rướn rướn cổ, thật vất vả tìm được tên của mình, liền rà theo nhìn qua bên phải xem số thứ tự.
281?
Đây là… thứ tự thành tích điểm số mà bản thân thi lên cao trung!?? Mức trung bình cũng không tới a? Không phải đâu… 570 điểm cũng coi như là cao rồi mờ… ha.
Tiểu Lang thuận miệng hỏi thăm một tên nam sinh cao cao gầy gầy xa lạ đứng bên cạnh “Ne, bạn bao nhiêu điểm?”
Nam sinh kia liếc mắt nhìn cậu, nói “589″
Một lát sau, cậu ta lại bổ sung thêm “Hạng 81.”
Tiếu Lang “…”
Tiếu Lang tự mình an ủi mình, thôi kệ, 281 cùng 81 không có khác nhau gì mấy, đều là ở ban thường, trước 80 mới có cơ hội tiến vào ban ưu tú!
Tiếu Lang dời lòng hiếu kỳ chuyển sang trường học, nơi mà hai năm sắp tới cậu sẽ ở chung. Rất nhanh, Tiếu Lang liền tìm được lớp mình, người đến cũng kha khá, ngồi hơn nửa lớp.
Tiếu Lang đứng ở cửa đảo mắt nhìn một vòng, bắt gặp trên bàn của một bạn học có mẫu đăng ký tham khảo mà nhà trường phát cho học sinh mới, phỏng chừng là đúng chỗ này rồi. Tiếu Lang vào lớp, tùy tiện chọn một chỗ ngồi ở gần cuối lớp rồi ngồi xuống. Trong lớp người nào người nấy cũng là vẻ mặt hờ hững lành lạnh, Tiếu Lang cũng không phải loại mặt dày không biết xấu hổ mà đi chủ động bắt chuyện với người ta, chỉ đành nhàm chán ngồi nhìn đồng hồ.
◊◊◊
Một lúc sau, có mấy vị phụ huynh lục tục dẫn con cái đến tận cửa lớp, lưu luyến không rời nói tạm biệt, còn dặn dò con mình phải cố gắng mà học bài, chú ý chiếu cố bản thân này kia…
Hoa Hải là kiểu trường học theo lối nội trú phong bế thức, tọa lạc ở phía tây ngoại thành C thị, chứ không nằm trong khu trung tâm. Hết thảy những học sinh ở những trường cấp huyện, cấp trấn của thành phố này cơ hồ đều được là đầu vào trường này.
Các học sinh đến từ các nơi khác cứ mỗi tuần thứ bảy học đến 11h thì được nghỉ tự do, trước 8h tối chủ nhật nhất định phải quay về trường học. Những vật dụng sinh hoạt cơ bản của học sinh đều do trường thống nhất phân phối, ngay cả chén ăn cơm hay bàn chải đánh răng đều là ấn mỗi người một phần mà phát, có cả ghi rõ tên họ, ngoại trừ nội y đồ lót bên người cùng với đồ dùng sinh lý kỳ của nữ sinh ra, tất cả những thứ khác không cần phải mang theo.
Em trai Tiếu Lang bảo, Hoa Hải chính là cái đại ngục giam, xét về mặt nào đó mà nói lời này cũng không sai lắm! Nhìn đi, giữa các phạm nhân cùng phạm nhân với nhau ai nấy cũng thần sắc khẩn trương, không ai dám quấy rầy ai, sợ coi ngục lao tới dùng côn điện giật từng đứa từng đứa “bạo dân”.
Đang ngẩn người, đột nhiên bên tai vang lên thanh âm “Bên cạnh cậu có người ngồi sao?”
Tiếu Lang hoàn hồn, người nọ đúng là tên nam sinh lúc nãy đứng xem thông báo bị cậu thuận miệng hỏi điểm. Đối phương không đợi Tiếu Lang trả lời, liền ngồi phịch xuống, câu hỏi của cậu ta không khỏi cũng quá mức có lệ đi…
“Cậu… Cậu không phải hạng 81 sao?” Tiếu Lang hỏi.
Người nọ “Ừ.”
Tiếu Lang “Vậy sao cậu lại cùng lớp với tui?”
Người nọ hỏi “Cậu hạng mấy?”
Tiếu Lang sờ sờ mũi “281.”
“Ồ.” người nọ mặt không chút thay đổi, bảo “Có thể là cậu đi lộn lớp.”
Tiếu Lang mặt bùm một cái nóng lên, nhảy phắt dậy xông ra ngoài. Không được bao lâu, Tiếu Lang nghiêm mặt trở về “Đúng mà, trên bảng rõ ràng viết vậy!”
“Ồ, vậy chắc bình thường ban xếp lớp theo kiểu ngẫu nhiên.” đối phương nhìn cậu, khẽ “ha ha” mỉm cười, vươn tay ra nói “Vương Mân.”
Tiếu Lang có điểm bất đắc dĩ, rồi rồi, là do bản thân ngốc….
“Tiếu Lang.” cậu cũng giơ tay cầm tay đối phương, sau đó ngồi xuống tự đóng vai người câm, không ừ hử tiếng nào nữa.
Qua một lát, Vương Mân hỏi “Cậu học trường nào?”
Tiếu Lang lười biếng nói “Hoa Hải a…”
Vương Mân “Hỏi sơ trung học ở đâu kìa.”
Tiếu Lang “Anh hùng bất vấn lai xứ.” [1]
Vương Mân “Ồ.”
Tiếu Lang “….”
“Vương Mân “Là Thập Tam trung học nhỉ?”
Tiếu Lang trừng to mắt (Làm sao tên này biết?)
Vương Mân nhìn nhìn cậu nói “Ồ, vậy là đoán đúng.”
Tiếu Lang “! ! !”
Vương Mân nghĩ thầm, người này lúc kinh lúc sợ, biểu tình thực phong phú.
“…Tại sao lại đoán là trung học Thập Tam!?”
“Trung học Thập Tam vốn là trường tư thục nữ sinh còn gì, mấy năm trước mới thay đổi chế độ trở thành công lập sơ trung, nam sinh vốn rất ít, bình thường nam sinh từ trường đó ra đều rất ngại nói mình từng học ở đó.”
Tiếu Lang hừ một tiếng “Tư thục nữ sinh thì sao, học ở đó mới là có phúc.”
Lứa tuổi này, cũng là lứa tuổi vừa mới chớm nở cái gọi là mối tình đầu, mấy nam sinh mặc dù trong lòng thích tiếp xúc với khác phái, nhưng lại không hề muốn thừa nhận bản thân từng ở chung với một đám nữ sinh chút nào, sợ bị người ta bảo là ẻo lả.
Vương Mân nói “Vậy sao, vậy là cậu có bạn gái rồi?”
“…Chưa có.”
Vương Mân là “ồ” một tiếng.
Tiếu Lang đột nhiên cảm thấy tức giận vô cớ “Ồ cái gì mà ồ, bộ ông có sao?”
Vương Mân “Ừ, có a.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “Bạn gái tớ cũng từ trường học của cậu ra đấy, được phân vào ban thực nghiệm.”
Ban thực nghiệm!!
Ở trung học Hoa Hải, thực lực của ban thực nghiệm là giỏi nhất, học cùng lúc văn hóa lẫn xã hội, chờ đến năm ba mới quyết định chốt lại hướng phân khoa để tham gia thi, thông thường những học sinh vào ban thực nghiệm đều là những tên từng đứng đầu đoạt giải những cuộc thi Olympic lớn, mà từ trung học Thập Tam ra có thể tiến vào ban thực nghiệp, chỉ có duy nhất nhỏ lớp trưởng của cái lớp kia.
“Bạn gái ông là Liêu Tư Tinh?” Tiếu Lang nhịn không được hỏi.
Vương Mân gật gật đầu.
“Chậc chậc…” Tiếu Lang híp mắt đánh giá cao thấp đối phương. Vương Mân so với Tiếu Lang cao hơn một chút, vừa rồi lúc đứng trước bảng thông báo cậu đã nhận ra điều này, ít nhất cũng 175 cm, nam sinh lên cao trung đúng là giai đoạn vóc dáng bắt đầu vọt cao, ba năm này phỏng chừng sẽ còn cao một đoạn nữa, tệ nhất cũng hơn 180cm… Nhưng tên này cũng không thuộc loại hình gương mặt tiểu bạch kiểm mà đám nữ sinh thích a, trên trán còn có hai khỏa đậu thanh xuân nữa… Diện mạo trên trung bình, tuyệt không xứng với Liêu Tư Tinh, thành tích cũng không tốt bằng cô nàng kia…
Vương Mân liếc liếc cậu, cười hỏi “Nhìn đoán không ra?”
“Không ra….” Tên này làm cách nào câu đóa hoa tươi Liêu Tư Tinh vào tay nhỉ?
Vương Mân khẽ nâng khóe miệng, tựa hồ muốn nói cái gì, lại thấy giáo viên bước vào, hai người liền không nói nữa.
Chủ nhiệm là một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, đơn giản nói vài câu giới thiệu tình huống cả lớp, giới thiệu những giáo viên bộ môn, thời khóa biểu cùng sinh hoạt biểu. Chủ nhiệm nói xong, nhìn khắp một vòng cả lớp, không có vấn đề gì, cũng không có ý định sắp xếp lại chỗ ngồi, lập tức lại bảo vài nam sinh xuống lầu lĩnh sách giáo khoa, Vương Mân lẫn Tiếu Lang đều bị điểm danh. Tiếu Lang bày ra một bộ khổ đại cừu thâm, Vương Mân nhìn thấy, nói “Sao thế?”
Tiếu Lang thấp giọng nén giận “Dựa vào cái gì bắt chúng ta làm khổ sai…”
Ở trung học Thập Tam cũng vậy, một lớp bốn mươi người chỉ có mười nam sinh, hết thảy những việc nặng lẫn mệt nhọc đều là do bọn họ làm, tổng vệ sinh, múc nước, lau nhà, sắp xếp ghế ngồi… Nữ sinh sơ trung phát dục so với nam sinh còn sớm hơn, khí lực cũng không nhỏ hơn nam sinh bao nhiêu, nếu không nói có phần bưu hãn hơn.
Vương Mân “Cậu có thể giống nữ sinh, cứ việc ngồi.”
Tiếu Lang “Xì, vậy thì mất mặt quá rồi.”
Vương Mân “Con người cậu thực mâu thuẫn nha, vừa muốn được chiếu cố, lại muốn sính anh hùng.”
Tiếu Lang nghẹn họng một chút, lập tức đáp lại “Cái này không giống! Tui là nam, thế giới này chỉ có nữ nhân cùng con nít mới có tư cách được chiếu cố!”
Vương Mân “Cậu khuyết thiếu quan tâm với tình thương à?”
“…Thí, yêu anh đây mới không thiếu.”
Vương Mân đưa tay dời một nửa sách toán học Tiếu Lang khiêng chồng lên đống sách bên mình, nhấc lên liền xoay người rời đi.
Tiếu Lang 囧 một lúc, bước nhanh đuổi theo “Ai cần ông giúp chứ!”
Vương Mân khiêng chồng sách nhiều gấp đôi so với Tiếu Lang đặt xuống bên cạnh bục giảng, giáo viên Ngữ Văn có chút hoài nghi liếc mắt nhìn cả hai một cái, Vương Mân nói “Cậu ấy bị đau tay.”
Giáo viên Ngữ Văn gật gật đầu “Vậy em đi ngồi đi, mấy bạn kia đi khiêng cũng đủ rồi.”
“…Em không sao.”
Vương Mân vỗ vỗ vai cậu “Đi nghỉ ngơi đi.”
Tiếu Lang hoàn toàn 囧.
◊◊◊
Phát xong sách, chủ nhiệm lại phát một phần nhiệm vụ cá nhân, trong chốc lát các học sinh tự mình đi trung tâm tin tức để làm các loại thẻ, sau đó tập làm quen vị trí các nơi trước, ngày thứ hai mới chính thức đi học.
Tiếu Lang nhìn thoáng qua tờ giấy trên tay Vương Mân, ký túc xá C1-042, giống với của mình.
“Chúng ta ngủ chung phòng rồi!” Tiếu Lang bĩu môi nói.
Vương Mân mỉm cười nhìn cậu, nụ cười tạo cảm giác như đang nhìn trẻ con.
Tiếu Lang nói “Đi thôi đi thôi, chúng ta cùng nhau đi làm thẻ!”
Hai người làm một lượt các loại thẻ đi thư viện, phòng máy, căn-tin… Trong thẻ có 100 tệ tiền cơm trả trước, căn-tin bán thức ăn cho đệ tử rất rẻ, một phần thức ăn chỉ tiêu chừng 4-5 tệ, tiền trong thẻ đủ để dùng hơn một tuần.
Buổi chiều lại đi dạo sân thể dục, một tuần trong trường chỉ có hai tiết thể dục, ngày thường chỉ có từ năm đến bảy giờ sáng mới có thể đăng ký sử dụng sân. Vương Mân đặc biệt cẩn thận hỏi thăm giáo viên thể dục về tin tức sân bóng rổ cùng với chuyện mượn bóng.
Tiếu Lang cũng thích chơi bóng rổ, nhưng lúc trước còn học ở trung học Thập Tam, trong lớp học mười nam sinh đã có năm người không chơi, những người còn lại thì không đủ số lượng để lập thành đội bóng, thành ra chỉ đành lẫn vào đội của mấy nữ sinh chơi ném rổ, căn bản không tính là chơi bóng, không biết có thể cùng Vương Mặc chơi bóng chung không nữa…
Khoảng hơn hai giờ, những nơi nên đi dạo tìm hiểu cũng đã đi xong, ký túc xá cũng đi, hai người chọn chung một giường tầng. Hai người còn lại có vẻ như cũng đã đến chọn giường cho mình, một người vắt áo khoác lên đầu giường, còn giường kia thì có để hai quyển sách.
Tiếu Lang hỏi “Bọn họ đâu?”
Vương Mân nói “Có thể là đi tự học rồi.”
Tiếu Lang “Không cần tích cực đến vậy chứ, hiện tại mới khai giảng mà!”
Vương Mân “Người chậm cần bắt đầu sớm.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân chỉnh lý tủ quần áo của mình rồi, hỏi “Ra ngoài không?”
Tiếu Lang “Ra ngoài được sao?”
Vương Mân “Cũng đâu phải ngục giam, mắc gì không ra được?”
“…” Tiếu Lang hỏi “Đi đâu?”
Vương Mân “Mang cậu đi chơi.”
“Tiếu Lang “Đi…”
Trong tủ quần áo treo bốn bộ đồng phục, các kiểu xuân hạ thu đông, bên trên đều có thêu tên của bọn họ, để phòng ngừa lúc giặt quần áo làm lẫn lộn, một bộ thường phục cùng với nội y đồ lót bên người là vì hôm nay được thông báo nên mang theo.
Tiếu Lang tùy tiện nhét hết tất cả đi vào, đóng cửa tủ lại, xoay người liền bắt gặp Vương Mân đã cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc một bộ áo sơ-mi trắng, hai khỏa nút áo trên cùng được cởi ra, thêm cái cà-vạt buộc lại có chút lỏng lẻo, quả thực rất có… cảm giác thiếu niên phong lưu.
Tiếu Lang đột nhiên cảm thấy, Vương Mân cũng khá là suất đó chứ… Cậu học Vương Mân, cởi áo khoác ngoài ra, vừa cởi liền thấy hơi lộ ra áo T-shirt màu vàng nhạt bên trong với cái hình con mèo máy in trên áo…
Tiếu Lang lại 囧 囧, lại kéo áo khoác trở lại.
Tiếu Lang “Ờ ờ, lát đợi trời gần tối thời tiết có thể sẽ lạnh.”
“Ồ.” Vương Mân gật đầu.
◊◊◊
Tiếu Lang theo sau Vương Mân, quẹo tới quẹo lui, không biết đi tới chỗ nào, lát sau đã thấy Vương Mân dẫn cậu ra khỏi trường học.
Không đi ra từ cửa chính!!?
Tiếu Lang khẩn trương ngó nghiêng xung quanh, sợ không nhớ rõ đường, trong chốc lát Vương Mân bỏ lại một mình mình ở vùng khỉ ho cò gáy này.
Tiếu Lang “Đi đâu a?”
Vương Mân “Tiệm Net.”
“A? Tiệm Net ở chỗ này? Này không tốt đi…”
Vương Mân “Không đi có thể trở về.”
Tiếu Lang quay đầu nhìn đường đi, đã sớm không rõ về kiểu gì rồi, cậu cũng không muốn bị coi là chết nhát, lập tức nói “Ông vẫn chưa trưởng thành mà? Có thể vào tiệm Net sao? Cậu có chứng minh?”
Vương Mân “Cậu chưa từng đi tiệm Net?”
“…” nói nhảm! Lão tử vẫn chưa trưởng thành đây này!
Vương Mân dẫn cậu đi ngang một loạt tiệm nhỏ xung quanh trường học, quà vặt nè, Quang Đông chử nè, đồ dùng học tập nè, vừa thấy chính là nhằm vào kiếm tiền học sinh rồi, không phải bảo là phong bế thức sao? Tại sao lại có nhiều học sinh lảng vảng ở đây quá vậy??
“Theo sát.” Vương Mân nhìn thấy một cửa tiệm tên là [ Điểm Điểm trà sữa ], liền cúi đầu đi vào. Vào trong một chút, liền đụng phải một vị có vẻ là chủ tiệm, khá trẻ tuổi, Vương Mân hơi gật đầu chào anh ta, lấy từ trong túi ra năm tệ đặt trên quầy, nói “Hai người, ba tiếng.”
Tiếu Lang định lấy tiền ra, Vương Mân bảo “Khỏi cần.”
“Đủ sao?”
“Một tệ một giờ, năm giờ tặng một giờ.”
Chủ tiệm kia khẽ nhăn mặt nhíu mày nói “Hai đứa là học sinh mới?”
Vương Mân bảo “Anh của em là Vương Kỳ.”
Chủ tiệm cười “Ra là em trai Vương Kỳ a, thảo nào nhìn chú mày quen mắt, vào đi.”
Tiếu Lang cả bụng nghi vấn, đi theo “thần bí” Vương Mân bước vào trong tiệm, quẹo hai lần, lộ ra một đoạn cầu thang… Tiếu Lang run rẩy theo sát Vương Mân đi xuống lầu, trong lòng có một loại cảm giác kích thích cùng bất an khi làm chuyện xấu.
Xuống tầng dưới, bày chừng hai mươi mấy cái máy vi tính. Dưới tầng hầm hoàn cảnh cũng không phải là tệ lắm, đa phần đều là học sinh trung học, cũng không có cái kiểu chướng khí mù mịt như trong mấy tiệm Net người ta thường bảo, vài nam sinh ngồi rải rác, đều đeo headphone.
Tiếu Lang liếc mắt nhìn màn hình của một tên, bên trên đầy hình ảnh sặc sỡ, không biết người nọ là đang làm gì.
“Cậu từng lên mạng lần nào chưa?” Vương Mân giúp cậu mở máy, hai người ngồi trong góc.
Tiếu Lang gật gật đầu “Trong nhà có máy tính.”
Vương Mân “Ồ, vậy chơi cái gì?”
Tiếu Lang “Đánh chữ, lên trang Tân Lãng[2] xem tin tức.”
Vương Mân “…”
Tiếu Lang “Làm sao?”
Vương Mân “Đánh chữ gì?”
Tiếu Lang “À, mấy cái bài tập trong mấy tiết học máy tính ở trường đó, có kiểm tra nữa a, cả cách sử dụng Word nữa, rồi làm cách nào đánh văn bản bằng máy vi tính nữa…”
Vương Mân “Cậu bắt đầu tiếp xúc máy tính từ lúc nào?”
Tiếu Lang “Năm đầu trung học… có gì sao?”
Vương Mân “…trừ bỏ mấy thứ kia, còn làm gì nữa?”
Tiếu Lang “Không có.”
Vương Mân “Cậu cũng ngoan thật.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “Có từng chơi game không?”
Tiếu Lang “Rà mìn? Đánh bài?”[3]
Vương Mân có chút nghẹn họng “Cậu chưa từng lên mạng chơi game sao? Game trên web, game online?”
Tiếu Lang “Cái gì game online??”
Vương Mân lúc này cảm thấy được Tiếu Lang tựa như ngoài hành tinh tới “Stone Age, Legend[4]… mấy game đại lọai vậy, trong lớp cậu không ai chơi sao… À quên, trường cậu là trung học Thập Tam.”
Tiếu Lang “???”
Vương Mân “Các cậu từ năm đầu sơ trung đều tiếp xúc với một đống nữ sinh ngoan ngoãn, phỏng chừng ngay cả Boom[5] cũng không biết là cái gì, nói chung hồi trước lớp tụi này nữ sinh đều chơi cái trò đó.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân nói tiếp “Trường cậu một cấp chỉ có ba lớp đúng không, tổng cộng không đến một trăm rưỡi học sinh, hèn chi tin tức bế tắc.”
Tiếu Lang nổi điên “Ông có ý gì a!”
Vương Mân trấn an nói “Đừng tức giận, đừng tức giận, để tớ dạy cậu chơi vậy.”
Tiếu Lang hừ một hơi, lên mạng có cái gì khó chứ, không phải là chơi game cái gì đó thôi… Hừ!
Vương Mân tóm tắt một chút cái gọi là game online, Tiếu Lang lập tức liền thấy hứng thú. Vương Mân chỉ cậu bấm chuột vào một cái biểu tượng trên desktop, Tiếu Lang bị cửa sổ “giương nanh múa vuốt” vọt ra làm cho hoảng sợ, phía bên trái trên cùng có hai chữ rất đẹp, “Hiệp Minh”, bên cạnh là hai nhân vật theo kiểu truyện tranh đứng thẳng rút kiếm, thoạt nhìn rất hấp dẫn.
Vương Mân “Nhìn ở góc dưới, bấm vào đăng ký.”
Tiếu Lang lề mề lèn èn đánh chữ, gõ vào các tin tức yêu cầu, cái này cậu biết.
Vương Mân nhìn sang màn hình của Tiếu Lang, nói “Đừng đánh vào tên thật” ngốc gì đâu…
Tiếu Lang sửng sốt, bất giác trượt tay đè ra một đống chữ n, lập tức nhảy ra dòng gợi ý, liền thấy xuất hiện ba chữ “Tiểu Long Nữ”.
Vương Mân gật gật đầu “Ừ, cậu chơi nhân vật nữ đi.”
______________________
.