Bị đệ nhất cao thủ đích thân điểm danh
☆ ☆ ☆
Buổi sáng khi lên lớp thì, Vương Mân luôn bị vây trong trạng thái thất thần.
Cậu hồi tưởng lại tối hôm qua mình cùng Tiếu Lang rúc trong ổ chăn ngủ, hai người tay nắm tay, nói những chuyện siêu cấp thiếu dinh dưỡng——
Tiếu Lang “Anh mấy tuổi thì không còn tè dầm nữa?”
Vương Mân “Trong ấn tượng của anh tới bây giờ hình như chưa từng tè dầm trên giường bao giờ quá…”
Tiếu Lang “Xì ~ anh cố ý lựa chọn bắt mình quên đi chuyện xấu chứ gì~”
Vương Mân “…vậy còn em?”
Tiếu Lang “Lần cuối cùng là hồi năm đầu tiên vào tiểu học.”
Vương Mân “Tám tuổi?”
Tiếu Lang “Ừa, nằm mơ a, mơ thấy mình đang đi tè… tè ra thiệt là thoải mái a, sau đó bị cảm giác nóng nóng khiến cho tỉnh…”
Vương Mân nghe xong, buồn cười thành tiếng.
Tiếu Lang “Khi đó em vẫn còn cùng thằng em ngủ chung, cho nên em giả vờ như hông biết gì hết, xoay người qua chỗ khác tiếp tục ngủ, sáng ra lúc mẹ phát hiện, em rất sợ a, cho nên bèn nói là do thằng em tè chứ không phải mình.”
Vương Mân nhẹ nhàng bóp bóp tay Tiếu Lang, cười nói “Em cũng hư như vậy sao, mẹ em có tin không?”
Tiếu Lang “Đương nhiên là không, em vừa nói dối mẹ liền biết ngay…”
Vương Mân “Rồi sau đó?”
Tiếu Lang “Mẹ hung dữ lắm, đánh em một trận, bắt em phải thừa nhận mình sai.”
Vương Mân “Vậy có thừa nhận không?”
Tiếu Lang “Em nói sau này con chừa rồi, không dám đi tè nữa.”
Vương Mân “…”
Tiếu Lang ủy khuất nói “Mẹ lại bảo em không có nhận ra được mình sai chỗ nào, bắt em quỳ tường tự vấn bản thân sai chỗ nào.”
Vương Mân “Đúng, chuyện tè dầm là chuyện em không thể khống chế được, hơn nữa mọi người đều phải đi tiểu, cho nên cái đó không phải là em sai. Em sai ở chỗ nói dối.”
Tiếu Lang dùng đầu dụi dụi vào người Vương Mân, nói “Ừa, lúc đó em vẫn không nghĩ ra được là mình sai chỗ nào hết. Sau đó mẹ mới nói cho em biết, bảo em nói dối là không đúng, còn nữa… không thể để em trai mình chịu tiếng xấu thay cho người khác, bởi vì em trai chỉ có một, phải đối với nó thật tốt.”
Vương Mân thầm nói trong lòng : anh cũng chỉ có mình em…
☆ ☆ ☆
“Uy, Vương Mân” Nam sinh ngồi ở phía trước dùng tay quơ quơ trước mặt Vương Mân, cắt ngang suy nghĩ của cậu “Cười cái gì ngốc thế?”
Vương Mân “…”
Nam sinh ngồi phía trước “Cái kia… bài tập toán làm xong chưa, cho tui mượn xem lát được không?”
Vương Mân thò tay vào trong ngăn bàn mò tìm quyển bài tập, đưa qua.
Nam sinh nọ lật lật xem một lát, kinh ngạc cảm thán “Trâu bò a… đúng là trâu bò…”
Tiếu Lang ngồi bên cạnh Vương Mân, thần sắc hết sức chăm chú làm bài tập, cậu đã hứa nghe theo yêu cầu của Vương Mân, ban ngày làm hết thảy những bài tập của môn học thuộc khoa học tự nhiên. Nếu như có đề bài nào mà trong năm phút vẫn chưa giải quyết được thì cứ việc bỏ qua để đó.
Vương Mân nói, những lúc bình thường khi chúng ta làm bài tập cũng sẽ nuôi dưỡng trở thành thói quen lúc tham gia cuộc thi–đầu tiên là tốc độ, thứ hai là độ chính xác.
Cùng với việc chấp nhất khăng khăng vào một đề bài không thể giải được đến cùng, không bằng trước hết giải quyết những đề nằm trong khả năng của mình. Cho dù cả một đề thi chỉ có thể làm được một phần ba đi nữa, như vậy liền có thể đảm bảo sẽ lấy được một phần ba điểm rồi. Phương pháp này gọi là lấy điểm thực lực. Tại cùng một cơ sở tri thức, có khả năng lấy được bao nhiêu, là nhờ vận khí của bản thân.
Tiếu Lang cảm thấy lời này của Vương Mân rất đúng, trước đây mỗi lần điểm số không như ý muốn, phần lớn đều do bản thân đụng phải đề bài không biết làm lại liều mạng bám riết không tha mà ra, còn những điểm cơ bản hay lý thuyết có thể đạt được dễ dàng lại vì vậy mà mất hết.
Hiện tại, Vương Mân ngồi kế bên cậu, mỗi buổi chiều đến tiết học cuối cùng chấm dứt, Tiếu Lang đều nhờ Vương Mân giúp đỡ mình giải quyết những nan đề mà mình không đối phó nổi.
Ở phương diện học tập, Vương Mân quả thực phải nói là cực giỏi. Những đề nào Tiếu Lang không làm được, Vương Mân sẽ gom lại tổng kết phân tích hết thảy, sau đó mới phân biệt từng loại đề ra, bắt tay vào giảng giải.
Tiếu Lang cảm thấy thực buồn bực a, Vương Mân cũng là học sinh trung học giống như mình thôi, đều là học sinh với nhau, lẽ ra cậu ta biết gì mình cũng sẽ biết cái đó mới đúng chứ, đằng này Vương Mân gì cũng biết cả là thế nào a…
“Anh, có đề nào mà ngay cả anh cũng không làm được không?”
“Có a,” Vương Mân vừa giúp Tiếu Lang kiểm tra lại phần đáp án, vừa nói “Có rất nhiều cái anh không biết.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân giải thích “Trước kia có mấy lần thay mặt trường đi thi Olympic, một xấp đề thi có thể nắm chắc làm đúng được một phần hai là coi như không tệ rồi, mấy cái đề của nó biến thái lắm.”
Tiếu Lang “Vậy có người nào làm đúng hết toàn bộ không?”
Vương Mân “Có chứ, lớp thiếu niên tuyển thẳng vào Khoa Đại ấy, cái đám mà mười ba tuổi đã vào Đại học rồi ấy.”
Tiếu Lang cảm khái “Lợi hại ghê!”
Vương Mân liếc cậu “Em thấy như vậy là hay sao? Hay chỗ nào đâu chứ… Tụi nó sau này đều sẽ biến thành công cụ quốc gia, một chút tự do cũng không có.”
Tiếu Lang khát khao nói “Loại người như vậy chính là thiên tài trong truyền thuyết a! Anh nghĩ lại mà coi, mười ba tuổi đã vào Đại học, nghe thôi cũng cảm thấy rất ngầu rồi~”
Vương Mân bó tay rồi “Đều là một đám quái thai…”
Thấy Tiếu Lang vẫn còn ngồi ngây ra, bộ dạng khát khao một cách ngốc nghếch, Vương Mân đả kích một câu “Đừng nghĩ nữa, cỡ như em là không có khả năng đâu, em đã mười lăm gần mười sáu tuổi rồi, hàm số lượng giác đơn giản như vậy còn làm sai bét nhè.”
“…” Tiếu Lang nhìn xuống những vòng tròn đánh dấu chỗ sai mà Vương Mân vạch ra giúp mình, lệ rơi đầy mặt.
☆ ☆ ☆
Cả ngày hôm nay, Triệu Vu Kính vừa nhìn thấy Tiếu Lang liền bỏ chạy.
Bất quá, Tiếu Lang cũng không tính toán đuổi theo tên quỷ sứ kia mà rống lên nữa, cậu cảm thấy cùng anh mình ngủ chung, rất tốt~
Nhưng mà, Vương Mân lại bắt đầu tự hỏi mức độ cần thiết cùng mức độ liên tục của việc hai người “cùng giường”, có nên kéo dài hay không (bởi vì sáng nay thần không biết quỷ không hay, liền ngủ muộn…). Tuy rằng ngủ chung với Tiểu Tiểu của cậu rất thoải mái, cậu cũng rất hưởng thụ việc Tiểu Tiểu cả đêm đều rúc đầu vùi vào lòng mình… Nhưng là, lại nghĩ tới buổi sáng không thể khống chế được, Vương Mân liền có chút bất an…
Cũng đúng, nếu một người nào đó đối với bất cứ chuyện gì có liên quan tới bản thân mình đều là nắm rõ trong lòng bàn tay, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng khiến mọi chuyện thoái khỏi sự khống chế của mình thì… nếu như đến lúc nào đó, chuyện ngoài ý muốn đột nhiên phát sinh, người đó sẽ bắt đầu trở nên hoang mang khủng hoảng.
Người có loại tính cách giống như Vương Mân vậy, tổng thể thích dùng số liệu, luận cứ, chứng cứ để đi giải thích cùng phân tích hết thảy mọi sự vật trên đời. Cậu không hề ý thức đến một việc : có một số người nào đó, một ít cảm tình nào đó, là không thể dùng lẽ thường để tính toán.
Cho nên đối với loại cảm tình xa lạ phát ra từ sâu trong nội tâm này, Vương Mân thực hoang mang. Cậu cảm thấy được rất cần một cơ hội nào đó để nói rõ ràng cùng Tiếu Lang vấn đề này.
Tối đó, cả hai người ngồi cạnh nhau cùng đọc sách, cùng ôn tập, ngẫu nhiên tâm sự tán gẫu vài lời, đợi đến lúc phải đi ngủ, Tiếu Lang liền rất tự giác chạy đi tắm rửa một chút, sau đó vẻ mặt hạnh phúc bò lên trên giường Vương Mân, ngoan ngoãn nằm xuống, sau đó nói “Anh, đi ngủ chưa?”
Vương Mân “…”
Có lẽ, sáng hôm nay chỉ là vì di chứng của việc hưng phấn khi “lần đầu tiên ngủ chung với em trai” đi ha… ngày mai chắc là… ừ thì, bản thân mình cũng rất muốn cùng Tiẻu Tiểu ngủ chung.
Ngày mai nhờ Cố Thuần thức dậy rồi gọi mình một tiếng để phòng ngừa vạn nhất đi vậy!
Hôm nay, cả bốn người trong phòng đều lên giường sớm hơn mọi khi một chút, cho nên liền nằm vậy nói chuyện với nhau một chút.
Cố Thuần thấy cả hai người nọ vẫn ngủ chung một giường như đêm qua, liền hỏi “Tiếu Lang, Triệu Vu Kính vẫn chưa trả túi chườm nóng lại cho cậu a?”
“Tui không thèm, tui có anh tui rồi! ~” Ngữ khí của Tiếu Lang mang theo một chút kiêu ngạo lại có phần khoe khoang.
Nhạc Bách Kiêu cả giận “Như vậy sao được! Túi chườm nóng là tài sản chung của ký túc xá 042 chúng ta! Ngày mai đến phiên tui dùng rồi!”
Tiếu Lang “Vậy ông đi chôm nó về đi~”
Nhạc Bách Kiêu “…”
Nói một lát, Cố Thuần đột nhiên nhắc đến ban sáng nhìn thấy bộ dáng ngủ chung của Vương Mân cùng Tiếu Lang, cảm khái một câu “Buổi sáng lúc nhìn hai đứa nó ngủ a, kia chỉ có thể kêu một tiếng hạnh phúc, đột nhiên cảm giác không nỡ quấy rầy bọn họ”
Vương Mân “…”
Nhạc Bách Kiêu “Thật sự thoải mái tới vậy sao? Trưởng lớp, hay là hai ta cũng ngủ chung giống vậy đi?”
Cố Thuần gượng cười một chút “Thôi đi, tui tướng ngủ không tốt, cậu sẽ bị tui đẩy xuống giường mất.”
Nhạc Bách Kiêu “Cũng phải ha, tướng ông béo hơn Tiếu Lang nhiều.”
Cố Thuần “…”
Nhạc Bách Kiêu hỏi “Ai, mọi người nói xem, cả nước ở đâu cũng lạnh như vậy sao ta?”
Cố Thuần nói “Nghe bảo ở phương Bắc, nhiệt độ hạ thấp hơn mọi khi mười mấy hai mươi độ đó chứ!”
Nhạc Bách Kiêu “Má ơi… Vậy không phải biến thành tủ lạnh tự nhiên rồi sao? Là muốn đông chết người ta luôn sao!”
Đề tài này khơi dậy hứng thú của Tiếu Lang, cậu lập tức vươn đầu chui khỏi ổ chăn ngóc dậy nhìn, hỏi “Vậy là có tuyết rơi rồi! Mùa đông ở phương Bắc hàng năm đều có tuyết rơi đúng không?”
C thị rất hiếm khi có tuyết rơi, cho dù có cũng chỉ là mưa kèm theo tuyết, nửa ngày liền tan mất. Trận tuyết lớn duy nhất xảy ra là vào hơn hai năm trước, năm ấy toàn quốc độ ấm trên diện rộng hạ thấp, mùa đông rất nhiều thành thị ở phía Nam có tuyết rơi. Đó cũng là lần đầu tiên từ lúc Tiếu Lang sinh ra được nhìn thấy tuyết!
Từ một lần duy nhất được nhìn thấy tuyết, chạm vào tuyết, chơi đùa… vậy mà Tiếu Lang liền lập tức yêu thích không thôi thứ ấy—— trắng tinh đến như vậy, lại xinh đẹp đến thế, tuy rằng lạnh lùng, nhưng lại thực khả ái.
Trong ấn tượng của cậu, tuyết chính là thứ mà bất cứ đồng thoại cổ tích nào cũng cần có, là tượng trưng cho sự thuần khiết cùng hạnh phúc.
Cố Thuần nói “Chắc sẽ có tuyết đó, tớ có một người bà con xa sống ở Cáp Nhĩ Tân, nghe bảo bên kia còn có người ta làm sân trượt tuyết nữa, đúng rồi, bên đó có cả điêu khắc băng, dùng băng làm ra đèn lồng, cả một mùa đông đều không bị tan đi.”
Tiếu Lang hưng phấn hô lên “Nha~~~ tui thích tuyết~ Tui muốn đi phương Bắc~”
Vương Mân bất đắc dĩ ấn đầu Tiếu Lang trở về, tránh để cậu vì kích động mà lăn ra khỏi ổ chăn.
Nhạc Bách Kiêu lo lắng nói “Bây giờ ở đây sưởi ấm còn phải dựa vào cơ thể run lên, tới chỗ đó chẳng phải là mỗi lần đi tiểu đều phải mang theo cây gậy sao?”
Tiếu Lang nghe thấy, ha ha cười rộ lên “Tông lên cửa một cái lập tức gãy liền!”
Nhạc Bách Kiêu “…Cút!”
Cố Thuần cười nói “Còn chưa nói tới ách-xì một cái lập tức phun ra vụn băng a!”
Tiếu Lang “Vậy là không thể để mình cảm sốt rồi, nếu không nước mũi chảy ra liền bị đông thành hai cây kem que, thực phát gớm…”
Cảm đám cùng nhau nói đùa, Nhạc Bách Kiêu đột nhiên hỏi “Cả ba người đều muốn đi phương Bắc sao?”
Mọi người chợt hiểu ra được ý tứ của Nhạc Bách Kiêu. Trong cảm nhận chung của tất cả mọi người, phương Bắc là đại biểu cho thứ gì… nơi đó có thủ đô, có hệ thống giáo dục cao nhất toàn quốc.
Ai ai cũng đều im lặng không nói, một lát sau, chỉ có Vương Mân nhẹ giọng “Ừ” một tiếng.
Nhạc Bách Kiêu nói “Vương Mân cậu là không cần phải nói rồi, Kinh Đại Khoa Đại tùy tiện lựa chọn! Ai, tui cũng muốn đi a! Tiểu kê kê đông lạnh thành kem que cũng muốn đi a!”
Mọi người “…”
Vốn dĩ mà nói, Vương Mân đối với “Khoa Đại” cũng không phải chấp nhất đến mức như vậy, lúc trước cậu đề nghị việc Tiểu Tiểu vẫn mãi ở bên cạnh mình, Tiểu Tiểu lại nghĩ sai rằng mình muốn giúp cậu ấy thi vào Khoa Đại… Bất quá cũng không sao, Khoa Đại cũng không có cái gì không tốt. Nếu Tiểu Tiểu muốn vào, vậy giúp cậu ấy thực hiện ước mơ, hai người cùng vào Khoa Đại đi vậy.
Mới vừa rồi, Vương Mân lại nghe Tiếu Lang nói mình thích tuyết, muốn đi đến phương Bắc, mà Khoa Đại lại đúng lúc nằm ở thủ đô phương Bắc… Thế là, giờ khắc này Vương Mân âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải dẫn Tiểu Tiểu đi phương Bắc.
Tiếu Lang lúc này quay sang hỏi Vương Mân “Anh, anh biết mùa đông ở phương Bắc là như thế nào sao?”
Vương Mân nói “Mùa đông ở phương Bắc anh chưa từng trải qua, nhưng anh biết ‘ Mùa đông ở Tế Nam ‘ .”
Nhạc Bách Kiêu nghe vậy, hỏi “Cậu từng đi qua chỗ đó sao?”
Vương Mân không trả lời, chỉ nói “Đối với một kẻ quê quán ở Bắc Bình, giống tôi, mùa đông nếu không bị gió thổi, liền cảm thấy đó là kỳ tích; Mùa đông của Tế Nam không hề có gió thổi…”
Nhạc Bách Kiêu chợt giật mình phản ứng lại, ha ha cười hỏi “Đó không phải là Lão Xá tả sao?”[25]
Vương Mân “Ừ, văn học hồi sơ trung.”
Tiếu Lang kêu lên kỳ quái “Anh còn nhớ rõ a? Em quên hết ráo.”
Vương Mân lại tiếp tục đọc vài câu kia “Tuyệt vời nhất chính là những lúc trời đổ tuyết nhỏ. Nhìn đi, những rặng ải tùng trên núi càng trở nên xanh sẫm hơn bao giờ hết, trên đỉnh những ngọn cây rải rác từng đóa từng đóa hoa trắng ngần… Còn thủy ấy, chẳng những không kết thành băng, ngược lại sôi trào bốc lên những tầng nhiệt khí trên những mảnh lục bình, rêu xanh biêng biếc…”
Thanh âm của Vương Mân không hề có một chút du dương trầm bổng, ngược lại là một loại bình tĩnh không mang chút cảm tình nào, nhưng lại khiến người nghe vô cùng thoải mái.
Tiếu Lang cả người dựa vào Vương Mân, lắng nghe thanh âm mang theo loại từ tính đặc trưng của thiếu niên vọng lại từ lồng ngực, bởi vì khoảng cách rất gần, cho nên thanh âm truyền đến kèm theo chấn động nhè nhẹ, khiến Tiếu Lang cảm giác cả người đều có chút choáng váng…
“…Đó là mùa đông ở Tế Nam.” Vương Mân đọc xong những lời này, đèn trong phòng ngủ cũng đồng thời vụt tắt.
Mọi người đều tự đắm chìm trong một loại cảm xúc lạ kỳ khác thường, có chút bội phục Vương Mân, lại có chút khát khao đối với tương lai của mình.
Nghiêm khắc mà nói, Tế Nam trên ý nghĩa cũng không tính là ở phương Bắc hoàn toàn, nhưng trong cảm nhận của đám học sinh năm nhất chưa từng bao giờ đi xa nhà mà nói, những tỉnh khác cũng chẳng khác gì với nước ngoài.
Mặc kệ là ở địa phương nào, chỉ cần không phải thuộc về C thị, liền trở thành lãnh địa thần bí đối với bọn họ.
Nơi đó mặt trăng hình tròn, nơi đó bầu trời là xanh biếc, nơi đó tràn ngập hi vọng cùng mộng tưởng, nơi đó cho phép những chú chim non như bọn họ cất cánh tung bay.
Thanh âm của Nhạc Bách Kiêu chậm rãi vang lên “Ai, khi nào thì mùa xuân mới đến nhỉ?”
Mọi người “…”
☆ ☆ ☆
Thứ bảy, Tiếu Lang trở về nhà, cùng người nhà chào hỏi một phen, bảo tuần sau hai cái cuối tuần đều phải dành cho việc ôn tập chuẩn bị thi cuối kỳ, có khả năng sẽ không trở lại.
Đến tối lại chui vào phòng ngủ chung giường với Tiếu Mông, hai người đắp hai cái mền khác nhau. Tuy trong phòng mở điều hòa rất ấm, nhưng Tiếu Lang lại có chút tưởng niệm đến độ ấm cơ thể của Vương Mân.
Chủ nhật trở về trường học, Vương Mân cùng Tiếu Lang quyết định trước lúc kỳ thi bắt đầu ra tiệm Net chơi game một lần cuối cùng, cũng sẵn dịp thông báo đến mấy người bạn quen biết trong game, hai tuần sau phải ôn tập chuẩn bị thi, tạm thời sẽ không online.
Hai người đăng nhập vào thế giới Hiệp Minh. Chơi cũng gần nửa năm, Tiếu Lang cũng đã trở thành một cao thủ đứng hàng trung bình năng lực không kém, trang bị cũng hàng đầu. Mặc dù chỉ mới 78 cấp, nhưng cậu đã tu luyện tối đa hết các kỹ năng, chuẩn bị thăng lên Ngự dụng Thích Khách.
Mà acc Âu Dã Tử của Vương Mân — cũng đã 92 cấp, Thần Tượng tam cấp, cũng đã có chút danh tiếng trong server này. Mỗi tháng cậu đều thu được không ít đơn đặt hàng giúp làm thần khí. Cả server Hoa Bắc rất nhiều người biết, Tây Phong Phái xuất hiện một Thần Tượng, xác suất tạo thần khí ra cực phẩm lên đến 90%.
Mà, thân là một trong những rường cột của Tây Phong Phái, Âu Dã Tử cũng được tầng lớp “cao tầng” trong phái thưởng thức cùng chiếu cố, tuần trước Giang Phong Vũ Hỏa còn đặc biệt chuẩn bị thăng cậu lên làm đường chủ.
Hôm nay cả hai người vừa lên tiếng, cư nhiên đều nhận được “Môn phái điều chiến lệnh”!
Tiếu Lang “Này là gì vậy?”
Vương Mân cảm thấy có hứng thú, nói “Là sắp có môn phái đánh nhau rồi.”
Tiếu Lang cũng hưng phấn “Wao~ Đánh nhau sao? Rốt cuộc muốn đánh nhau rồi sao?”
Môn phái đại chiến thường xuyên diễn ra vào buổi tối, Tiếu Lang cùng Vương Mân vì thời gian nên chưa bao giờ gặp qua, bởi vậy lúc này cả hai người ai nấy đều có một chút kích động.
Tiếu Lang mở ra kênh tán gẫu môn phái, hiện tại đang khí thế ngất trời — Chưởng môn, Phó chưởng môn, các đại đường chủ, cao thủ vân vân… toàn bộ đều có mặt!
『 Môn Phái 』Đường chủ A : “Thêm một dược sư qua đây nữa! Mau mau tổ đội!”
『 Môn Phái 』Quần chúng B : “Có thiếu tank không? Kiếm sĩ 98!”
『 Môn Phái 』Quần chúng C : “Thánh Dược Sư tam cấp cầu tổ đội!”
…
Hú hú hú! Thời khắc để biểu diễn của kẻ nằm vùng tới rồi!!
Tiếu Lang cực kỳ kích động hô hào trên kênh môn phái “Thích Khách 78 cấp cầu tổ ~~” những lời này trong ba giây đồng hồ đã bị spam đẩy đi mất tiêu!
…
Tiếu Lang liều mạng sao chép dán lại gửi đi “78 cấp Thích Khách! Ai đánh nhau mang tui cái với!!”
Tiểu Long Nữ bị phớt lờ một cách hoa lệ~
Vì cái gì không ai mang tui đi quánh nhau a! Hic hic…
Tiếu Lang buồn bực nhìn màn hình, trên khung loa hệ thống đang không ngừng đổi mới, biểu hiện các cao thủ giữa hai đại môn phái mắng chửi lẫn nhau….
『 Loa 』Tây Phong Phái người nào đó : “Đám lư già Bắc Vân Phái! Đao của lão tử ngứa ngáy đã lâu rồi! Mau chóng lại đây tìm chết!”
『 Loa 』Bắc Vân Phái người nào đó : “Đám chó điên Tây Phong Phái! Mẹ mày gọi mày về nhà đánh vaccine phòng chó dại kìa!”
『 Loa 』Tây Phong Phái người nào đó : “Đám con rùa vương bát không mang theo lá gan! Cút mẹ mày hết đi!”
『 Loa 』Bắc Vân Phái người nào đó : “Đồ thái giám bất nam bất nữ đám chúng mày, đi tắm rửa rồi ngủ sớm đi!”
…
Tiếu Lang nhìn xem người ta chửi, cười ha ha “Đám này có phải mắng chửi người chuyên nghiệp không vậy a!?”
Vương Mân nhìn thấy cũng cười theo “Chắc vậy đi, từng môn phái đều có vài tên chuyên môn đi khiêu khích kẻ khác như vậy mà.”
Đang nói, Tiếu Lang cùng Vương Mân đồng thời nhìn thấy một dòng tin tức thay đổi mới nhất trên loa–
『 Loa 』Quần chúng Tây Phong Phái • Phong Hỏa : “Dạ Hành Vân cái đồ con thỏ nhát gan chỉ dựa vào nam nhân bảo vệ! Mau chạy ra đây để gia gia thao chết ngươi!”
Vương Mân “…”
Tiếu Lang “…”
Giây tiếp theo–
『 Loa 』Chưởng Môn Bắc Vân Phái • Dạ Hành Vân : “Phong Hỏa, Hoa Sơn Lôi Trì Đài, một người đến, cho gia gia nhìn cái.”
Bị đệ nhất cao thủ đích thân điểm danh…囧!
Tiếu Lang có một loại dự cảm không may mắn lắm : anh hai của Vương Mân sẽ bị Dạ Hành Vân giáo huấn rất rất là thê thảm…!
◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊
Tiểu kịch trường 005
[ Kết cục của một cái vỏ chai nước khoáng ]
Nước khoáng đóng chai tới tận bốn chữ, gõ tự rất phiền rất mệt, nên gọi tắt nó là nước khoáng đi ha~
Vậy đi, hôm nay chúng ta nói một chút về kiếp sống của một cái vỏ chai nước khoáng đi.
Làm một cái chai nước khoáng, hơn nữa còn là nước khoáng thuộc hàng hiệu cao cấp (Nông Phu Sơn Tuyền), nó thực kiêu ngạo!
Ngay từ ban đầu, nước khoáng quân không rõ ràng lắm tiền đồ về sau của mình sẽ thế nào, nó chỉ biết, nếu Vương Mân đã mua nó, như vậy Vương Mân chính là chủ nhân của nó.
Ngay khoảnh khắc Vương Mân dùng môi chạm vào nó, hấp thu nước từ trong thân thể của nó thì, tim của nó đập thật nhanh, hạnh phúc vạn phần, nó cảm thấy cuộc đời nó như vậy là viên mãn rồi~
Nhưng mà, nước khoáng rất rõ ràng thân phận của mình, nó nhiều nhất cũng chỉ là công cụ, một loại công cụ mang tính nhất thời, nhất là khi nó ở trong tay của một thiếu gia có tiền như chủ nhân của nó…
Cuối cùng, nước khoáng quân bị uống sạch nước, nó phi thường đau khổ, bởi vì chủ nhân sắp sửa vứt bỏ nó…
Nhưng là, Vương Mân lại giữ nó lại! Nước khoáng quân phi thường phi thường cảm động, chẳng lẽ chủ nhân muốn dùng ta một lần nữa sao?
Tối hôm đó, Vương Mân mở ra nắp vặn của nước khoáng, trên tay cầm bình thủy tổng công đại nhân, hướng về phía nó bước đến…
Nước khoáng hoảng sợ nhìn Vương Mân : chủ nhân! Chẳng lẽ ngài muốn rót nước sôi nóng hổi kia vào trong bụng của ta sao? A~ Đừng mà, cầu ngài!! Ta sẽ bị bỏng chết mất!! Ta sẽ bị biến hình mất!! Dung lượng của ta sẽ bị thu nhỏ lại a! Đừng mà a!! Cầu ngài…!
Vương Mân không hề nhìn nước khoáng hai mắt ướt đẫm, lệ nóng doanh tròng cầu xin khai ân, dứt khoát dùng nước sôi đang nóng chậm rãi rót vào.
Nước khoáng nhỏ bé yếu ớt cực kỳ đáng thương, nó gào thét trong yên lặng, bắt đầu biến hình, trừ bỏ miệng chai vẫn còn giống như lúc ban đầu, phần còn lại toàn bộ bị rút nhỏ đi.
Vương Mân lại lột sạch quần áo của nó, cầm lấy nắp chai vặn lại, sau đó dùng khăn mặt lau khô nước bị tràn ra bên ngoài vỏ chai.
Nước co người lại, run rẩy…
Chủ nhân của nó hiện tại không có khả năng chạm vào nó, bởi vì nó rất nóng.
Vương Mân tìn trong tủ quần áo, lôi ra một cái áo lót mỏng sợi cotton, cẩn thận bao bọc nước khoáng lại.
Nước khoáng vừa sợ hãi, lại vừa cảm động, sợ hãi bởi vì Vương Mân tra tấn nó, cảm động chính là bên ngoài thân thể được bao bọc bởi một tầng sợi vải rất rất là mềm mại, rất rất là thoải mái… Nó nằm bên trong “quần áo” mới, yên lặng lưu lại một giọt nước mắt.
Vương Mân quấn áo lót rồi thắt một cái nút, nướckhoáng bị sít sao bao lại bên trong. Nó cảm thấy được rất nóng rất nóng, độ ấm ở trong bụng hoàn toàn không thể tản ra được, nó sắp bỏng chết rồi…
Vương Mân ôm nó, nhưng nó hiện tại không nhìn thấy cái gì cả… Tiếp đó, nó cảm giác mình bị bỏ vào một nơi tối tăm hơn, nhưng lại mềm mại hơn, sau đó, có hai cái gì đó lành lạnh, một trái một phải cách một lớp quần áo chậm rãi sờ sờ nọ.
Nước khoáng cảm động đến muốn khóc, liều mạng đi dụi người lên hai thứ lành lạnh gì đó : a~~~ thật thoải mái~~~ mau giúp ta hạ nhiệt độ đi~~~
Sau đó, độ ấm của nước khoáng dần dần thấp đi, cuối cùng trở lại nhiệt độ bình thường.
Chỉ là, dáng người của nó sẽ không bao giờ khôi phục lại như cũ được nữa…
Buổi tối, Vương Mân lại tháo ra lớp quần áo bên ngoài nước khoáng, nước khoáng hoảng sợ nhìn chủ nhân của mfinh : nó lại bị sử dụng nữa sao??
Vương Mân hất đỏ đi nước lạnh trong bụng của nó, sau đó vẻ mặt không chút thay đổi một lần nữa rót nước sôi nóng hổi vào, lại một lần nữa bọc nó lại. Nước khoáng bị nóng đến mức lăn lộn khắp nơi trong lớp quần áo của nó… nó thực thương tâm, bởi vì sau này nó không cách nào tồn tại dưới tư cách một chai nước khoáng nữa… Bởi vì, bây giờ nó đã lưu lạc trở thành một cái chai ấm chân…
Giờ khắc này đây, nó bắt đầu không tự chủ được mà chờ mong hai cái chân lạnh lẽo kia đến vuốt ve nó… giúp nó hạ nhiệt độ…
~ END
______________________