Để anh có thể trông thấy em
☆ ☆ ☆
Lúc này, Tiếu Lang đang trong tình trạng bị Vương Mân nửa lôi nửa kéo, trong ánh mắt của mọi người, cậu giống như bị đối phương ôm vào lòng.
Hai người còn mặc chế phục cùng màu sắc với nhau, Tiếu Lang lãnh diễm, Vương Mân lại lãnh tuấn, theo bề ngoài vừa nhìn thấy, nghiễm nhiên là một đôi tình nhân hoàn mỹ.
Nhưng là, hiện tại nội tâm của Tiếu Lang không cách nào chỉ dùng hai chữ “nổi giận” để hình dung, sắc mặt của cậu rất khó xem, lúc đỏ bừng lúc trắng bệch, trái ngược với vẻ hổn hển lúc nãy, cắn chặt môi không nói lời nào… nhưng bộ dạng này, ngược lại càng khiến người khác cảm thấy không khí quỷ dị.
Tiếu Lang xiết thật chặt nắm tay, cảm thấy được từ nhỏ đến giờ chưa từng bao giờ tức giận như lúc này đây.
Không chỉ đơn thuần là nổi giận, trong lòng cậu còn có gì đó hỗn loạn đến không chịu nổi xen lẫn vào, hỗn loạn đến cực điểm!
…Tiếu Lang gần như muốn nổ tung!
Bởi vì phẫn nộ mà biểu tình của cậu có chút vặn vẹo, khiến cho người khác nhìn vào có ảo giác như sắp nhìn thấy nữ vương hóa thân thành nữ ma đầu…
Nếu như biểu tình của Tiếu Lang có thể xem như cực lực rối rắm lại nhẫn nại dằn xuống, vậy thì biểu tình của Vương Mân lúc này là hoàn toàn chán ghét, ánh mắt của Vương Mân về phía mấy thành viên của hội báo chí mang theo hàn khí âm lãnh có thể đông chết người, toàn thân cao thấp tản ra một loại hắc ám, một loại khí chất khiến kẻ khác sợ hãi.
Bốn phía dần dần an tĩnh lại, một đám mỗi người đều có suy nghĩ riêng trong lòng——
Bình thường vẫn hay đùa giỡn kiểu này, nhưng sao hai người họ hôm nay phản ứng lại lớn như thế? Cũng hiếm khi thấy Tiểu Long Nhân tức đến bộ dạng này, hình như đùa giỡn có phần quá lố rồi thì phải? Đến nỗi một Vương Mân luôn bình tĩnh ôn hòa cũng muốn nổi giận? Quả nhiên, người ôn hòa khi tức giận đáng sợ muốn chết a… (Triệu Tiếu Quy gào lên : ta đây đã từng nếm qua một lần…!)
Nhất thời, chẳng ai dám ồn ào nữa, mọi người đều kinh ngạc nhìn chăm chăm vào hai vai chính được đề cập tới, hi vọng có thể nhìn được đáp án nào đó… vô luận người nào, nói cái gì đó cũng được a….
Đúng lúc này, một thanh âm yếu ớt đột nhiên từ bên cạnh vọng vào “Xin hỏi bạn Tiếu Lang, có trả lời những vấn đề này hay không?” Người đánh vỡ cục diện bế tắc không ai khác chính là cô nàng phó hội báo chí không sợ chết kia.
Mọi người té ngửa : má ơi ~! Con nhỏ này đầu óc thiếu thần kinh hay sao vậy! Không khí cương tới như vậy cư nhiên còn dám không sợ ai hết vòng lại địa điểm ban đầu, ai cho nhỏ ăn gan hùm vậy ~ thao!
“Ngươi… ngươi…” Tiếu Lang tức giận đến phát điên, lông toàn thân không cần nhổ cũng có thể làm ám khí phóng ra ngoài.
Lần đầu tiên cảm thấy ghét một nữ sinh tới như vậy —— mắc gì lại đi hỏi mấy vấn đề riêng tư đó a! Ngươi rốt cuộc là muốn biết cái gì vậy chứ? Biết mấy thứ này đối với ngươi có lợi gì không chứ!? Ta căn bản không biết phải trả lời như thế nào, cũng không muốn trả lời ngươi a! A A A A!!!!
Mọi người nghe Tiếu Lang “Ngươi ngươi” nửa ngày trời, đều đang phỏng đoán cậu sẽ tuôn ra lời thô tục như thế nào với nữ sinh này.
“Ngươi…” Tiếu Lang hai mắt đỏ bừng, nắm tay xiết chặt, bả vai run nhè nhẹ… rốt cuộc, cậu há miệng hét to một tiếng như núi lửa bùng nổ “Ngươi——quỳ xuống cho ta!!!”
Mọi người “…” (toàn thể biến thân thành biểu tượng mặt cười đầu hắc tuyến, vẻ mặt 囧囧)
Không khí đọng lại có vài giây.
Nguyên bản khí Vương Mân vẫn còn đang giữ vững không khí âm u quanh thân, bị một câu nói dởi hơi này của Tiếu Lang chọc cho khóe miệng liên tục run rẩy, nhẫn cười đến muốn nội thương.
Đối với phản ứng này của Tiếu Lang, mọi người đều hiểu nhưng không nói, thầm nghĩ : thằng nhỏ này giận đến choáng váng đầu óc rồi!
Vì thế, trước lúc Tiếu Lang tức giận đến tâm trí bị tổn thương, đồng thời tránh xuất hiện tình trạng tinh thần phân liệt (biến thành Hoàng A Mã chẳng hạn), mọi người cho phép Vương Mân tha cậu trở về ký túc xá để bình tĩnh lại.
Còn đám C1 ở lại thay thế Tiếu Lang đối phó với cô nàng bất khuất Lô Tiệp kia——
“Bạn này, Tiếu Lang mặc đồ nữ làm người dẫn đầu là vì lớp tụi này kêu, ngoại trừ nghi thức khai mạc của đại hội thể thao văn hóa ra, bình thường cậu ấy chưa bao giờ mặc hết, bạn nói như vậy rất quá đáng nha.”
“Phải đó a, bình thường cậu ấy là một nam sinh hết sức bình thường, mấy câu hỏi của bạn khiến cho cậu ấy giống như một tên biến thái thích nam nhân ấy, cậu ấy không nổi điên mới là lạ đó!”
“Quan hệ giữa cậu ấy cùng Vương Mân đúng là không tệ, có điều cả hai người là ngồi cùng bàn, lại chung ký túc xá, còn kết bái thành anh em nữa, ở đâu ra cái vụ gì mà thích rồi còn hẹn hò như bạn viết chứ, hai người họ đâu phải nam nữ.”
“Phải đó! Mân ca có bạn gái ở lớp thực nghiệm kia kìa!”
☆ ☆ ☆
Sau khi rụng sạch sẽ cả một tầng lông xù, Tiếu Lang trở lại ký túc xá, gấp gấp chạy vào toilet rửa mặt thay quần áo, thay xong rồi nhào lên giường nằm úp sấp tự mình hờn dỗi…
Vương Mân cũng thay chế phục trên người ra, chỉ để lại trên người mỗi cái áo sơ-mi cùng quần dài, ngồi xuống bên cạnh Tiếu Lang.
Cơn tức của Tiếu Lang cũng dần dần bắt đầu hạ nhiệt, nhưng cậu chợt phát hiện, không chỉ là giận thôi, trong lòng mình giống như còn một loại cảm xúc khác… cảm xúc ấy, có liên quan đến Vương Mân.
Loại cảm xúc này cũng chính là nguyên nhân căn bản làm nội tâm Tiếu Lang cực độ hỗn loạn, cậu hoang mang nhìn chằm chằm vào cái gối đầu ôm trong ngực, biết Vương Mân ngồi xuống bên cạnh mình nhưng cũng không thèm nhìn sang.
Vương Mân vẫn trầm mặc, cuối cùng vẫn là Tiếu Lang không chịu nổi im lặng, nhẹ giọng mở miệng “Anh.”
Vương Mân đáp lại “Ừ.”
Tiếu Lang hỏi “Anh cũng cảm thấy em giống như nữ sinh sao?”
Vương Mân “Không giống.”
Tiếu Lang lại tự mình nói tiếp “Em không thông minh được như anh, dáng người cũng không xuất sắc như anh… cũng là nam sinh, nhưng khí lực lại kém xa Triệu Tiểu Quy, tên đó một tay xách em lên như nắm con thỏ vậy…”
Vương Mân “…” cảm thấy tự ti sao?
Tiếu Lang hơi nhíu mày, buồn bã nói “Lần trước bị Triệu Vu Kính cắn phải (?), em chợt cảm giác mình thực sự rất vô dụng… bị tên đó một tay đè xuống hệt như một đứa con gái vậy, muốn phản kháng nhưng một chút cũng không nổi…” thanh âm của cậu có chút yếu ớt, tựa như một đứa con trai đang làm nũng than thở với ba mình.
Vương Mân lần trước tuy là mơ hồ đoán được, nhưng bây giờ nghe chính miệng Tiểu Tiểu kể lại, trong lòng vẫn là dấy lên một phen lửa giận.
Tiếu Lang “Rất nhiều lần anh đều khen em mặc nữ trang rất đẹp… Anh thích bộ dạng em mặc nữ trang sao?”
Vương Mân ngập ngừng một chút, thành thật trả lời “Thích.”
“Ồ…” Tiếu Lang kéo âm thật dài, nói “Anh, em không muốn bị người ta coi như nữ sinh.”
Vương Mân sờ sờ đầu cậu “Tiểu Tiểu, em là em trai của anh, không phải em gái.”
Tiếu Lang nghe thấy lời này, mới giương mắt lên nhìn Vương Mân, trong ánh mắt phản chiếu đầy hoang mang khiến người khác đau lòng.
“Ngoại trừ lúc trong game,” Vương Mân nhìn cậu, lại bổ sung một câu “Trong game, anh xem em như thê tử của mình.”
“…” Lần này, nét mặt đang nhìn chăm chú Vương Mân của Tiếu Lang bóc một cái đỏ bừng.
Vương Mân dùng ngón tay mơn trớn gò má của cậu, khẽ cười nói “Đỏ mặt ha.”
Tiếu Lang “…”
Nhìn thấy Tiếu Lang để lộ ra phản ứng ngượng ngùng không chút che dấu, Vương Mân cảm giác như có phần nghiện… bất giác thốt lên “Tiểu Tiểu, nếu em là nữ sinh, em sẽ thích anh chứ?”
Tiếu Lang ngây ngốc một lúc lâu, mới ấp úng “…Em, em không biết.”
“Anh rất thích em.” Vương Mân nói.
Gương mặt của Tiếu Lang lại bắt đầu nóng lên, cậu cảm thấy Vương Mân đang ngồi trước mắt mình như thay đổi hoàn toàn thành một người khác, không hề là một “anh trai” Vương Mân như mọi khi… Toàn thân Vương Mân lúc này cơ hồ như tản mát ra một loại mị lực mà không ai có thể chống cự được, chỉ muốn… nhào tới!
…囧! Suy nghĩ bậy bạ gì vậy!
Ngón tay của Vương Mân xoắn lấy sợi tóc của Tiếu Lang, nói “Nếu như em là con gái, anh sẽ không để mặc em như bây giờ đâu.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “Anh sẽ chia tay với Liêu Tư Tinh, sau đó theo đuổi em.”
Bom tấn một trái rồi lại một trái ném liên tục, nổ mạnh đến mức khiến Tiếu Lang thần tình dại cả ra, nhưng cũng chính ngay lúc ấy, Vương Mân lại khẽ thở dài “Thật đáng tiếc, em lại là nam sinh, cho nên chỉ có thể xem như em trai.”
Chỉ trong một nháy mắt, những cảm xúc khiến Tiếu Lang rung động bối rối chợt tan biến không còn sót chút gì, như là thứ gì đó đột ngột biến mất.
Nhưng là, lời của Vương Mân nói không sai chút nào, đều là nam sinh… cái gì cũng làm không được.
“Anh…” Tiếu Lang gọi một tiếng, cậu cấp bách như muốn lấy lại thứ gì, để bù đắp nỗi mất mát không tên trong nội tâm của mình.
“Hửm…” Vương Mân vuốt ve mái tóc của cậu, động tác rất dịu dàng.
Tiếu Lang cảm thấy vẫn là chưa đủ, khẽ nhích người dời vào phía sâu bên trong, nói “Anh lên đi, nằm một lát.”
Vương Mân nghe theo, nằm xuống bên cạnh cậu, cánh tay duỗi thẳng ra, để Tiếu Lang tựa lên người mình, ôm cậu áp sát vào lồng ngực mình.
Tiếu Lang nằm úp lên trên người Vương Mân, Vương Mân mỉm cười, giống như rất thích bộ dạng làm nũng này của Tiếu Lang, hỏi “Đỡ hơn chưa?”
Tiếu Lang không biết Vương Mân là muốn hỏi cái nào, chuyện phỏng vấn lúc nãy cậu đã không còn tức giận nữa, bởi vì trái tim đã bị vấn đề trọng yếu hơn chiếm cứ, nhưng kia không phải là toán lý hóa, tìm không được công thức giải đáp…
Nhưng là, tư thế nằm sát này khiến Tiếu Lang có cảm giác như được dịu dàng trấn an, rất thoải mái… Cậu vòng tay ôm lấy vòng eo của Vương Mân, thì thào “Khá hơn rồi.”
Có lẽ là do mệt mỏi, Tiếu Lang nằm không bao lâu liền ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cậu vô ý thức nhíu hai hàng mi lại, tựa như đang tự hỏi điều gì.
…Đã không còn cách nào trở về với thưở ban đầu, thưở vô ưu vô lự, thưở mà ký ức vẫn còn là những phần trống rỗng…
☆ ☆ ☆
Đại hội thể thao văn hóa năm nay kịch liệt phấn khích hệt như năm ngoái.
Cả lớp C1 năm hai vì bảo trì danh dự, từng cá nhân đều hết mình cố sức bảo trì phong độ tốt nhất tham gia trận đấu, những nhóm tuyển thủ thi đấu ít nhiều cũng đoạt lấy được thứ tự nổi bật.
Lần này Tiếu Lang thi nhảy xa chỉ đoạt được hạng hai, bất quá có thể đoạt được giải thưởng, cậu đã rất thỏa mãn.
Thứ tư tiến đến rất nhanh, cuộc thi chạy đường dài 10,000m cũng bắt đầu.
Buổi tối hôm trước đó, Triệu Vu Kính đặc biệt chạy sang phòng ký túc của bên Tiếu Lang, chính thức hạ “chiến thư” với Vương Mân, lúc đó có khá nhiều người ở phòng khác cũng chạy qua giúp vui.
Mọi người đều ra sức đoán người nào có thể lấy thứ hạng cao hơn, nam A đề nghị “Tụi mình đặt tiền cược đi?”
Nam B hưng phấn nói “Này nghe có lý nha! Tớ đặt Triệu Tiểu Quy hai tệ! Tiểu Quy năm nay ráng chạy lấy hạng hai a!”
Cả đám “Ha ha ha!”
Nam C hỏi “Mân ca chạy đường dài thế nào a? Nghe nói mấy người chạy nước rút giỏi đa số đều bình thường ở khoảng chạy đường dài a.”
Vương Mân nói “Tớ chưa từng chạy quá 10,000m, nên cũng không rõ cho lắm.”
Mọi người “…” Quyết định không dám mạo hiểm.
Có người vui đùa một câu “Mân ca, ai cũng biết ông thâm tàng bất lộ nha, này chỉ là chạy một cái 10,000m thôi mà, đừng khiêm tốn quá!”
Vương Mân không nói lời nào, ngược lại năm trước chạy được hạng tư, cho nên Triệu Vu Kính đối với trận đấu ngày mai cực kỳ tự tin, la hét “Đều đặt tui đi, đặt tui hết đi!”
Tiếu Lang châm chọc “Xời ~ ông sao, có Vương Mân ở mà còn muốn đoạt thứ hạng sao Tiểu Quy~”
Không đợi Triệu Vu Kính phản bác, Tiếu Lang liền thọt tay vào túi quần lôi ra một tờ tiền mặt, hào phóng vỗ vỗ lên bàn “Mười tệ! Tui đặt Vương Mân!”
Mọi người “Nha ~ nha ~ thân là em trai cảm thấy không phục nha~ Đặt cược tiền đúng nhiều~”
Tiếu Lang nói “Cái đó là đương nhiên! Này liên hệ đến tôn nghiêm của nam nhân (?)!”
Triệu Vu Kính phá ra cười “Tiểu Long Nhân, dám mở miệng vỗ ngực nói thế, vậy xem ra tí tiền đặt cược ít ỏi ấy cũng không có ý nghĩa gì a!”
Tiếu Lang nói “Sao hả!? Đánh cược cái gì mới có ý nghĩa?”
Triệu Vu Kính sờ sờ cằm, cười đến hết sức đáng khinh “Cổ nhân có câu anh hùng hoành đao vi mỹ nhân, anh đây đổ cưng, sao hả?”
Một đám toàn là e sợ cho thiên hạ bất loạn lập tức gào lên “Này được! Này được!”
Lập tức liền có người hưng phấn tụm đầu thảo luận người chiến thắng sẽ đạt được những phúc lợi gì…
“Vậy đặt cược Tiểu Long Nhân mặc nữ trang đi! Phải có ngực nha!”
“Cả vớ da nữa! Có ngực lại có đùi, hú hú hú hú, quá kích thích a!”
Tiếu Lang lớn tiếng phản bác lại “Đừng ở đó một mình tự sướng nữa mấy cha! Lão tử tuyệt đối không mặc nữ trang cho đám cầm thú mấy người đùa giỡn!”
Mọi người lựa chọn phớt lờ Tiếu Lang, tự cười tự nói “Cầu được vây xem a, người nào đặt cược thắng có thể cùng nhau nhìn Tiểu Long Nhân mặc nữ trang!”
“Kháo… Tui không chơi nữa!” thanh âm phản đối của Tiếu Lang bị tất cả lựa chọn tiêu âm~
Người nào đó tự đào mồ cho mình bị đá sang một bên, sốt ruột đến độ muốn đi mổ bụng “Anh, nói nói một hai câu gì đi a!”
Vương Mân nhìn nhìn Tiếu Lang, cười nói “Anh lại cảm thấy ý này không tệ.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân đề nghị “Vụ mặc nữ trang bỏ đi, dù gì cũng không phải trường hợp chính thức, phải trang điểm mặc quần áo này kia rất phiền phức rườm rà… Vậy đi, người nào thắng, có thể thỏa mãn một yêu cầu của người đó, nhưng với điều kiện là Tiếu Lang phải tự nguyện chấp nhận, mọi người thấy thế nào?”
Mọi người “Nghe cũng có lý a, yêu cầu này cũng bao gồm cả mặc đồ nữ đúng không?” (đám lang đói này rốt cuộc chấp niệm với Tiếu Lang mặc nữ trang sâu tới cỡ nào a!)
Một nam sinh nói “Tui cá là Triệu Tiểu Quy, tui muốn sờ ngực của Tiểu Long Nữ hai cái!”
Một người khác cũng xen vào “Tui cá Vương Mân, tui muốn xem Vương Mân cùng Tiểu Long Nữ hun nhau!”
…
Đám người xem náo nhiệt tản đi rồi, Tiếu Lang mới khó chịu hỏi Vương Mân “Em đặt cược anh đó, rốt cuộc anh có nắm chắc chiến thắng hay không a?”
Vương Mân nói “Không chắc lắm.”
Tiếu Lang nghẹn họng “Nếu như anh mà thua cuộc, em sẽ bị trói đi làm phần thưởng dâng cho người ta a!”
Vương Mân nói “Anh sẽ cố hết sức.”
Tiếu Lang “…”
☆ ☆ ☆
Buổi sáng ngày thứ tư, trước khi trận đấu diễn ra, Tiếu Lang đặc biệt chạy đi mua một lon Red Bull bắt Vương Mân uống hết, vẫn là còn có chút lo lắng nói “Nếu như anh để thua Triệu Tiểu Quy, em sẽ không gọi anh là anh nữa!”
Vương Mân nhướn mày “Dám sao!?”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân khui lon Red Bull, vừa uống vừa nói “Thực ra thì trước những trận thi đấu chính thức không thể uống thứ này.”
Tiếu Lang nói “Thi đấu trong đại hội thể thao của trường trung học thôi mà, ai thèm đi để ý ba cái này đó chứ, có thể thắng là được!”
Vương Man đùa một câu “Em muốn vắt kiệt tinh lực của anh trong trận đấu 10,000m này hả? Đừng quên chiều nay lớp chúng ta còn một trận bóng rổ a.”
Tiếu Lang liếc xéo “Còn trách ai, khi không tự dưng chạy đi ghi danh chạy 10,000m không phải anh chứ ai, phải chi đăng ký chạy nước rút lấy huy chương như năm ngoái thì tốt biết nhiêu!”
Năm trước biết Vương Mân có thực lực nhưng lại không chịu ghi danh chạy 10,000m, Tiếu Lang còn cảm thấy tên này rất không phúc hậu. Vậy mà năm nay cậu lại trong vô thức quan tâm đến thân thể anh mình…
Trước trận đấu mười lăm phút, Triệu Vu Kính làm một vài động tác nóng người, Vương Mân thì đứng yên hít sâu một lát, lại hoạt động cổ tay cổ chân chạy cổ… Chạy 25 vòng quanh sân thể dục dài 400m, người bình thường muốn không phải muốn chạy là chạy…
Trên loa phát thanh lúc này đã bắt đầu hô hào tuyển thủ thi chạy 10,000 chuẩn bị vào chỗ, Tiếu Lang lo lắng nhìn Vương Mân, nói “Anh, những vòng cuối cùng em sẽ chạy cùng anh.”
Vương Mân lắc đầu, nắm tay của Tiếu Lang xiết xiết lại, nói “Tiểu Tiểu, đứng ở đích đến, để anh có thể trông thấy em.”
Nói xong câu đó, Vương Mân liền đeo lên số thứ tự tuyển thủ, bước đến nơi tập họp.
Tiếng súng vang lên, gần hai mươi tuyển thủ dự thi như mũi tên rời khỏi cung, bắn về phía trước.
Tầm mắt của Tiếu Lang gắt gao bám theo thân ảnh của Vương Mân, mặc dù tất cả đều mặc cùng một loại đồng phục thể dục trắng, nhưng cậu lại cảm thấy Vương Mân là người đẹp trai nhất trong số bọn họ.
Bước chạy của Vương Mân rất ổn, chạy không nhanh cũng không chậm, Triệu Vu Kính chạy ở phía trước, nhưng Vương Mân lại giống như không có ý muốn vượt qua.
Mà ~ mới vòng 1 thôi còn gì…
Tiếu Lang hết sức chăm chú thưởng thức thân hình mạnh mẽ của Vương Mân lướt đi trên đường băng, mỗi một động tác vung tay hay sải chân, đều có thể khiến cậu trầm mê…
Cậu không tự chủ được bản thân, mặc niệm liên hồi ở trong lòng : anh.. anh… anh.
Trong lòng tựa như có thứ gì đó lấp đầy, đến mức muốn tràn ra khỏi, mỗi một tiếng kêu vang lên, trái tim của Tiếu Lang lại nhảy lên một chút.
Thình thịch— Thình thịch— càng đập càng nhanh…
◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊
Tiểu kịch trường 007
[ Bản thảo phỏng vấn của Lộ Tiệp ]
Mấy vấn đề Lộ Tiệp muốn phỏng vấn, Tiếu Lang tuyệt đối không có khả năng trả lời, nhưng là mọi người giống như đều rất muốn biết, vậy làm sao đây?(⊙. . ⊙).
Nha, cũng may chúng ta có Mèo cha! Lên đi, Mèo cha, hãy lẻn vào thế giới nội tâm của Tiểu Tiểu thăm dò một phen đi!!
① Xin hỏi bạn Tiếu Lang, tại sao lại phải giả làm nữ sinh?
Nội tâm của Tiếu Lang : là bị ép buộc!
② Là đối với diện mạo nam tính của mình không tự tin, hay là có sở thích mặc nữ trang
Nội tâm của Tiếu Lang : tào lao!
③ Thông qua hai lần làm người dẫn đầu nghi thức diễu hành của đại hội, mình nghĩ tất cả mọi người trong trường đều nhất trí công nhận bạn là ‘ nữ sinh ‘ xinh đẹp nhất trong ba năm trở lại đây của Hoa Hải…
Nội tâm của Tiếu Lang : nữ ngươi muội!
④ (tiếp nối câu trên) Bạn có ý kiến gì với việc này không?
Nội tâm của Tiếu lang : tui đây thiên sinh lệ chất (khoan khoan, sao lại sử dụng thiên sinh lệ chất để hình dung gia đây!?)
⑤ Bình thường có người nào khen bạn vẻ ngoài rất xinh đẹp hay không?
Nội tâm của Tiếu Lang : có ai, anh ấy từng nói vậy rất nhiều lần (xấu hổ)
⑥ Thân là một nam sinh, lại được xem là hoa hậu toàn trường, bạn cảm thấy vui vẻ chứ?
Nội tâm của Tiếu Lang : vui vẻ cái mợ nội nó! (sâu trong tiềm thức nói : nếu ngươi là nữ mà bị mọi người bảo bộ dạng giống Kiều Phong ngươi vui vẻ sao!?)
⑦ Nghe nói sau khi bạn giả nữ sinh, sở hữu nam sinh cả lớp đều rất thích bạn?
Nội tâm của Tiếu Lang : tên biến thái nào thích tui?
⑧ (tiếp nối câu trên) cùng là nam tính, bạn có cảm thấy xấu hổ không?
Nội tâm của Tiếu Lang : thao… giết chết tên này cho ta! (đám nam sinh : im lặng…)
⑨ Theo như được biết, bạn cùng với bạn học cùng lớp là Vương Mân quan hệ rất tốt, có phải bạn thích cậu ấy không?
Nội tâm của Tiếu Lang : thích chứ, là anh trai tui ớ… Nhưng là, cùng là nam sinh nói thích nhau như vậy không cảm thấy có gì là lạ sao… Ừm, nói đúng hơn có lẽ là sùng bái đi… Nhưng mà, giống như thực sự rất rất thích a… Hic hic, đừng hỏi tui cái này, tui không biết (cuộn thành một đoàn)
⑩ (tiếp nối câu trên) Có ý muốn dùng thân phận nữ sinh hẹn hò với cậu ấy hay không?
Nội tâm của Tiếu Lang : … (ôm lấy Vương Mân, vùi mặt vào hõm vai của Vương Mân dụi a dụi~)
Mèo cha [=_=]
~ END