Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 92: Chương 92




Đây là tự em cắt nha

☆ ☆ ☆

Buổi chiều, Tiếu Lang cùng Vương Mân tạm biệt thầy Trầm rời khỏi đội mô hình, hai người cùng nhau ra tiệm Net chơi game, sau đó lại trở về trường “làm chuyện xấu”.

Trong ký túc xá vắng hoe không một bóng người, hai thiếu niên quấn quit ôm lấy nhau, thay phiên sờ tới sờ lui, cọ đến cọ đi… Vương Mân sợ đụng phải vết thương trên lưng Tiếu Lang, cho nên động tác vô cùng cẩn thận ra sức chăm sóc, không để Tiếu Lang tốn chút sức lực nào.

Tiếu Lang cảm thấy khô nóng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, há miệng thở dốc tiết ra trên tay Vương Mân.

Vương Mân dùng khăn lau sạch tay mình, rồi mới dùng thân thể phủ lên người Tiếu Lang, một tay mò mẫm nhéo nhéo thịt béo hai bên eo cùng mông của cậu, nói “Béo lên, nhưng mà xúc cảm không tệ…”

Tiếu Lang nhấc cổ lên nhe răng cắn Vương Mân một cái, lại bị Vương Mân áp xuống hôn.



Năm giờ chiều, Vương Mân nhờ tài xế tới đón mình sẵn đường đưa Tiếu Lang trở về nhà trước, tới nơi cả hai người nói tạm biệt rồi tách ra… Tự ai nấy về nhà, chịu đựng thêm mười ngày nữa, liền đến ngày khai giảng là có thể gặp lại nhau!

Tiếu Lang dạo gần đây sức ăn được nâng cao rất nhiều, gần đến giờ ăn cơm liền la hét um sùm đòi ăn cơm, buổi tối Tiếu mẹ làm món móng heo kho tàu, dạo này mấy món ăn kiểu như vậy thường hay xuất hiện trên bàn ăn của Tiếu gia, nào là xương heo ninh nhừ, thịt sườn rán, vân vân… Ngoại trừ những món đó ra còn có kèm theo canh bổ, hôm nay là canh đầu cá hú, ngày mai thì canh thịt bò… Giữa ngày hè nóng nực mà nội nhìn thôi cũng đủ thấy huyết khí dâng trào mà phun máu mũi! (buổi chiều vừa mới “xả” xong rồi còn gì…)

Tiếu mẹ nhìn con trai mình ăn cũng cảm thấy thỏa mãn vô cùng : thấy chưa, vẫn phải là cần tự tay mình dưỡng mới có thể dưỡng cho nó béo tốt lên được, dạo trước từ trường trở về cả người gầy như cái que ấy, mấy ngày ở nhà thôi mà trên mặt cũng bắt đầu có thịt rồi, mặt mày hồng hào như vậy mới khiến người ta thích được chứ!

“Lang Lang à, hay là năm sau con xin học ngoại trú đi…” Tiếu mẹ đột nhiên đề nghị.

“A?” Tiếu Lang nghe mà hết hồn, cái móng heo đang gặm dở trên miệng cũng rớt xuống, vội vàng la lên “Không được, thời gian của học sinh năm ba quý giá lắm, nếu như còn học ngoại trú nữa tới cuối năm làm sao con thi đậu được vào trường đại học a!?”

Tiếu mẹ nhìn cậu chăm chăm, vẻ mặt có chút lo lắng lại có phần chờ mong, nói “Nếu thi không đậu thì mặc kệ nó, mẹ chỉ mong con khỏe mạng an khang là được rồi.”

Tiếu ba bới một đũa cơm cho vào miệng, nhai nhai một hồi, mới chậm rãi nói “Thi không đậu thì ở nhà giúp ba, tiền ba mày kiếm không ít hơn lẽ so với đám sinh viên kia kiếm được sao?”

Dạo này tâm tình của Tiếu ba cũng tốt hơn rất nhiều, con trai cả mỗi ngày đều ở nhà, được nuôi càng lúc càng béo tốt, rắc rối của con trai út cũng giải quyết xong xuôi, mà bản thân nó cũng trở nên ngoan hơn rất nhiều, coi bộ là thật sự đã hiểu ra được.

Tiếu Lang bĩu môi có chút không thích, nói “Con không thích đâu! Con muốn mình thi vào đại học sau này kiếm thật nhiều tiền!” Chuyển hàng hóa có gì tốt chứ, khổ cực tới như vậy mình mới không làm đâu, mình muốn làm thành phần tri thức, làm tinh anh!

Tiếu ba bất đắc dĩ nở nụ cười, nói “Biết rồi biết rồi, một đám mấy đứa bây đều là phần tử trí thức, chướng mắt sự nghiệp của ba mày, ba mày là người không có văn hóa… Chỉ sợ là sau này hai anh em mày bởi vì chút tiền cỏn con ấy của ông già mà cãi nhau rồi tách ra ở riêng, tới lúc đó làm ba mày tức chết luôn!”

Bên phía họ hàng thân thích của Tiếu ba chính là vì một vài mẫu điền sản của ông nội mà cãi nhau trở mặt, cuối cùng Tiếu ba không lấy bất cứ cái gì, một nghèo hai trắng cùng vợ mình lên thành phố gầy dựng sự nghiệp, sau đó mới có được thành tích như ngày hôm nay… Ngược lại, mấy vị chú bác ở quê năm xưa được chia tài sản hiện tại nghe nói là hoàn cảnh không được tốt lắm.

Đối với lời nói đùa của ba mình, hai anh em trong lòng đều giật mình một cái… Những chuyện năm nảo năm nao này có thể xem như vết thương trong lòng Tiếu ba, lúc cả hai anh em bắt đầu trưởng thành đã từng nghe Tiếu mẹ lén nói cho biết, nhưng ở trước mặt công khai nhắc đến như bây giờ vẫn là lần đầu tiên.

Tiếu Mông trước hết tỏ thái độ “Không bao giờ, nếu anh hai muốn liền cho anh hai.”

Tiếu Lang cũng bảo không cần, vừa dùng đũa xới cơm ăn vừa nói “Tự mình cũng kiếm được, con sẽ kiếm nhiều hơn ba cho mà coi!~”

Tiếu ba cười đến mừng rỡ, trong lòng lại nghĩ hai đứa mày bây giờ đang lúc tuổi trẻ bồng bột, đương nhiên đều nói không cần, chuyện về sau có ai mà dám nói chắc chắn chứ, bất quá kẻ làm ba đây có rót nước cũng rót cho đều, Tiếu Lang có cái gì, Tiếu Mông cũng sẽ có cái đó, mà thứ Tiếu Mông muốn, cũng sẽ phân một phần cho Tiếu Lang.

Chuyện xin chuyển học ngoại trú sau khi bị Tiếu Lang cực lực phủ quyết, Tiếu mẹ lại bắt đầu nảy ra chủ ý khác.

Quả thực là sang năm không tiện về nhà thường xuyên, khoảng cách giữa nhà tới Hoa Hải rất xa, dù cho Tiếu ba mỗi ngày chạy xe ô-tô đến trường đưa rước, đi về cũng hơn một tiếng đồng hồ, hay là đi kiếm thuâ một phòng trọ gần trường cho con trai mình vào ở? Sau đó tự mình mỗi ngày đến đó làm cơm cho con trai ăn.

Tiếu mẹ vừa định đề nghị, liền nghe Tiếu Lang nói “Mẹ, mẹ không cần lo lắng quá như vậy, con quyết định tiếp tục ở lại ký túc xá rồi, mọi người thế nào con thế nấy, vậy mới có bầu không khí để mà học chứ, huống hồ gì còn có Vương Mân nữa!”

Một câu “Nhưng mà” vừa xông khỏi yết hầu Tiếu mẹ lại bị câu nói “Còn có Vương Mân nữa” chặn lại, ý tưởng manh nha trong lòng cũng lập tức bị áp chế xuống.

Đúng a, còn có Vương Mân kia mà, thằng bé kia quả thực rất biết chăm sóc chiếu cố người khác, mấy lần nó lại đây, lần nào cũng tự mình đút cho Tiếu Lang ăn cơm, lại không ngại bẩn lau lưng cho Tiếu Lang, quả thực là tốt đến mức không thể tốt hơn nữa, nếu có Vương Mân thay mình chăm sóc Tiếu Lang, vậy không cần phải lo lắng nhiều nữa rồi.

Hai ý tưởng học ngoại trú cùng với thuê phòng trọ bên ngoài hoàn toàn bị bóp chết từ lúc còn trong trức nước, yêu con nhưng lại không có chỗ để thể hiện nên ngày hôm sau, Tiếu mẹ cất công đi siêu thị mua cho Tiếu Lang một đống thuốc bổ, nào là “Tam Lặc Tương”, rồi “Não Khinh Tủng”, còn hết sức buồn bực vì không thể mua được thuốc mà mấy năm nay được người ta quảng cáo rùm trời “Não Bạch Kim” (này không phải thuốc bổ dành cho thanh thiếu niên, cũng may ở siêu thị Tiếu mẹ gặp được cô gái bán hàng tốt bụng khuyên bảo nên mới thôi không mua), mắt thấy cái nào có thể bổ thân thể đã muốn nhét vào miệng Tiếu Lang.

Vừa đẩy xe mua hàng đến quầy thu ngân tính tiền, Tiếu mẹ mới chợt nhớ tới chuyện Vương Mân giúp đỡ xử lý chuyện của Tiếu Mông nhưng mà hai vợ chồng bà vẫn chưa có cơ hội gặp mặt nói cảm ơn, thế là bà cắn răng một cái đẩy xe mua hàng trở lại, lấy thêm một phần hết thảy những thứ đã mua… Ngoài ra còn mua thêm hai hộp sữa mắc tiền nhất trên quầy, những thứ dùng để nâng cao tinh thần như cà phê hay trà vân vân không mua, Tiếu mẹ phản đối con trai thức đêm.

Tiếu Lang mắt nhìn thấy mẹ mình mang những sản phẩm bảo vệ sức khỏe hết hộp này đến hộp khác trở về nhà, hoàn toàn trợn tròn mắt.

Mẹ đây là muốn bồi bổ cho mình biến thành siêu nhân Gao sao? Khoa trương quá đi!

☆ ☆ ☆

Buổi sáng hôm trước khi khóa phụ đạo hè bắt đầu, Tiếu ba đặc biệt lái xe ô-tô mang theo những thứ mà Tiếu mẹ mua cùng Tiếu Lang đến trường học, bởi vì tủ cá nhân không gian có hạn, cho nên chỉ có thể nhét vào dưới sàng giường.

Không bao lâu, Vương Mân cũng trở lại trường, Tiếu Lang chỉ chỉ xuống một đống đồ chất dưới giường, nói “Mẹ em mua cho chúng ta.”

Vương Mân cảm động vô cùng, gọi điện thoại cho quản gia nhà mình, lúc nhá nhem tối liền thấy lái xe chở đến một túi to sản phẩm dinh dưỡng An Lợi, một đống chai lọ hũ bình giá cả chia đều khoảng hai trăm trở lên chất trên bàn học, đủ loại vitamin A B C D E… nhìn quả thực rất đồ sộ.

Tiếu Lang nằm úp lên bàn học nhìn, cảm thán một câu “Uống hết mấy thứ này xong dư sức mọc thêm một cái cột sống nữa a!” (…)

Vương Mân “…”

Nhạc Bách Kiêu cùng Cố Thuần trở lại trường thì hai người ai nấy cũng y hệt như vậy, mọi người người trong tay tối thiểu cũng có một lọ “Tam Lặc Tương”, này gọi là điềm báo về năm ba sao?

Phụ đạo khóa bắt đầu, tất cả học sinh đều trở lại trường học, dân chúng lớp C1 gặp lại nhau, trước hết là an ủi một phen đối với người nào đó bị béo lên trông thấy rõ… Người này nhéo một cái, người kia nựng một chút, đáng thương cho Tiếu Lang, trên người đều là dấu móng tay… Cậu thầm nghĩ, cũng có béo nhiều lắm đâu, cũng chỉ từ 57 kg lên tới 62 kg thôi mà (một tháng ngắn ngủi lên 5kg)

Nói là học phụ đạo, chung quy cũng chỉ là khai giảng sớm thôi. Tiếu Lang trước đó đã thu lại hết tất cả các tạp chí mô hình cùng với mô hình máy bay gửi ở chỗ thầy Trầm, để thầy ấy thay mình bảo quản, toàn tâm toàn ý tập trung học.

Suốt tháng tám này, tất cả các giáo sư sẽ tốc hành ôn bao quát một chuỗi tất cả những tri thức của ba năm trung học, để đầu tháng chín sau đó tiến hành một đợt thi thử thống nhất để khảo sát học sinh, thi thử sẽ hoàn toàn dựa theo quy mô cùng hình thức của kỳ thi đại học, để cho các học sinh tự mình suy xét khả năng cùng xác định vị trí của mình.

Đợt học sinh năm ba của Hoa Hải vừa mới thi đại học cách đây không lâu đạt được kết quả rất khả quan, toàn trường cả ban tự nhiên lẫn xã hội tổng cộng có hai mươi hai người thành tích nằm trong top 100 toàn tỉnh, tỷ lệ vào đại học trọng điểm là 72,3% (cũng tức là toàn trường cứ 400 người thì có 288 người thi đậu vào đại học trọng điểm), thông báo tin mừng màu đỏ thẫm được dán ở cửa trường, khiến ai nấy đều chú ý.

Dựa theo thứ tự lúc Tiếu Lang thi trung học, hạng 281 cũng có khả năng lọt vào được tốp học sinh vào trọng điểm kia.

Hoa Hải càng lúc càng lớn mạnh.

Đầu tháng chín, thứ tự của việc thi thử khảo sát trên cơ bản có thể báo cho tất cả các học sinh tinh tường hiểu rõ vị trí của mình cùng với lựa chọn những trường đại học phù hợp với khả năng.

Chỉ cần xếp hạng top 20 toàn khối, liền đồng nghĩa với việc có cơ hội lọt vào top 100 toàn tỉnh, Kinh Đại hay Khoa Đại đều có thể xem như là ván đã đóng thuyền!

Những học sinh trong lớp mà sức học khá như Nhạc Bách Kiêu hay Vương Mân, việc lọt vào top 20 có thể xem như không khó lắm, nhưng Tiếu Lang thì lại khác!

Trước đó một tháng liên tục phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tiết tấu cá nhâ của Tiếu Lang cũng đã trở nên chậm hơn người khác vài nhịp, buổi sáng 7 giờ phải thức dậy, 10 giờ liền thấy mệt mỏi buồn ngủ, buổi chiều 3 giờ liền bắt đầu ngủ gà ngủ gật, úp mặt lên bàn lưu lại toàn là nước miếng.

“Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu thiệt rồi…” Thanh tỉnh hẳn rồi, Tiếu Lang bực bội đến muốn hét to lên “Cứ tiếp tục như vậy coi như tạm biệt Khoa Đại luôn a a!”

Buổi chiều hôm sau, vẫn như cũ vừa mệt vừa uể oải, Tiếu Lang lục lọi cặp sách lôi ra một lọ Tam Lặc Tương định nốc vào miệng, nhưng bị Vương Mân ngăn cản.

“Khóa phụ đạo này chủ yếu chính là muốn cho học sinh chỉnh đốn tình huống lại, điều chỉnh nhịp độ học tập của bản thân, hiện tại em lại đi uống thứ này, đợi đến mai mốt cả người liền động đậy không nổi cho xem.”

Tiếu Lang mi mắt nặng nề, thê thảm hết sức nói “Vậy làm sao bây giờ, em muốn ngủ…”

Vương Mân cười nói “Vậy nằm ngủ một chút đi, nửa giờ sau anh gọi em dậy.”

Tiếu Lang lập tức nằp úp xuống bàn, một giây sau liền ngủ khò.

Giữa trưa lúc ăn cơm cậu đã muốn đi ngủ, nhưng vẫn là cố kéo tinh thần lên, đến buổi chiều lại còn phải ngồi làm đề thi, quả thực không khác gì tra tấn! Lúc này Tiếu Lang mới cảm thấy, quả thực một tháng bị thương ở lưng được nghỉ ở nhà hết ăn rồi lại ngủ kia, mới chính là nhân sinh hạnh phúc a!

Ngủ không được bao lâu, đã bị Vương Mân lay tỉnh.

“Heo dậy đi, nửa tiếng rồi.”

Tiếu Lang chớp chớp mắt hai cái, mẹ nó nha, cảm giác như mới ngủ có nửa phút a a a a!!

Bất quá, dù cho chỉ có nửa tiếng đồng hồ, nhưng sau khi tỉnh lại cảm thấy tinh thần tốt vô cùng, ít nhất lúc làm bài hiệu suất cũng cao hơn nhiều…

Đau tim lê lết sống cho đến hết hai cái tuần, Tiếu Lang mới bắt đầu thích ứng trở lại với nhịp điệu của việc học trong khóa phụ đạo, buổi sáng không còn muốn lười ngủ nữa, mà buổi chiều cũng không thấy uể oải hay mệt mỏi, quả nhiên… con người là bị ép mới nên mà!

Có lẽ là do trụ cột căn bản vững vàng, cho nên ngày đầu tiên của tháng chín thi thử khảo nghiệm, Tiếu Lang làm bài lấy được thành thích hạng hai toàn lớp, Nhạc Bách Kiêu đứng nhất, Vương Mân thứ ba.

“A a a a! Anh cư nhiên thi còn kém hơn cả em nữa!” Tiếu Lang thần tình không thể tin liên tục đối chiếu phiếu điểm của hai người, là may mắn sao? May mắn sao? Thật sự là may mắn sao?

Vương Mân thoải mái mỉm cười, đưa tay nhéo mũi Tiếu Lang một cái nói “Anh nhường em ấy, biết không?”

Tiếu Lang “…” Thiệt muốn đá một cái ghê!

Bởi vì lần thi thử khảo nghiệm này, cả lớp thực nghiệm lẫn lớp ưu tú đều tham gia xếp hạng, Nhạc Bách Kiêu tuy là hạng nhất toàn lớp, nhưng đến lúc xếp vào thứ hạng toàn khối thì chỉ được hạng 13, Tiếu Lang hạng 24, còn Vương Mân 26.

Nhìn vào bảng đỏ danh sách thi đậu của năm trước, Tiếu Lang lệ rơi đầy mặt nói “Lên hai hạng nữa là có thể vào được top 100 toàn tỉnh rồi.”

Vương Mân nói giỡn một câu an ủi Tiếu Lang “Lo cái gì, sang năm số lượng học sinh vào top 100 của Hoa Hải sẽ tăng lên 30 cho xem.”

Tiếu Lang cũng đùa lại một câu “Chỉ sợ có 25 thôi ấy chứ.”

Vương Mân “…” Đến lúc thi đại học làm sao có thể nhường em nữa mà đắc ý như vậy a!

Tuy rằng nói như vậy, nhưng Tiếu Lang trong lòng cũng là không tin Vương Mân sẽ thi kém như vậy, trong cảm nhận của cậu trước giờ, Vương Mân vẫn luôn là người đã từng đạt được hạng nhất toàn khối 891 điểm!

“A, người kia…”

Chợt thoáng nhìn qua một cái tên quen thuộc trên bảng đỏ——

Mục Hoa (Xã hội), hạng 3 toàn thị, hạng 67 toàn tỉnh, Kinh Đại, khoa Trung Văn.

Tiếu Lang kinh ngạc há hốc cả mồm, Mục Hoa này… là cái gì Mộc Hoa kia sao? Đội trưởng đội phát thanh nhiệm kỳ trước?

“Gì thế?” Vương Mân có chút kỳ quái hỏi.

Tiếu Lang lập tức lắc đầu. Mình lúc này coi như là đang quen với Vương Mân rồi, tất nhiên cũng rõ ràng chuyện bị nam sinh thầm mến không phải là không có khả năng, nhưng mà Mục Hoa này… rốt cuộc làm sao biết mình ta?

Rất nhanh, Tiếu Lang liền biết được đáp án, bởi vì cậu nhận được thư tình gửi từ thủ đô đến của Mục Hoa.

☆ ☆ ☆

Tiểu Long Nữ thân mến,

Không biết gọi em như vậy có em có cảm thấy anh bất kính hay không, nhưng mà xin thứ lỗi cho anh, trong lòng anh em thực sự chính là vị mỹ nhân tuyệt thế thanh lệ thoát tục dưới ngòi bút của Kim Dung kia, đây chính là xưng hô thích hợp nhất với em mà anh có thể nghĩ đến.

Anh tên là Mục Hoa, có lẽ em đối với anh không có ấn tượng gì, cũng có thể căn bản không biết anh là ai. Không biết trên bảng thông báo của Hoa Hải có dán bảng đỏ danh sách thí sinh thi đại học niên khóa 0x hay không, nếu có thì em có thể tìm tên anh trên danh sách kia.



Mười hai năm khổ luyện học tập, rốt cuộc anh cũng có thể nổi bật hơn người, cuối tháng trước, anh đã đến Kinh Đại ở thủ đô.

Bồi hồi tại sân trường dào dạt hạ ý, hô hấp không khí chỉ có ở phương bắc, nhìn đến những cặp đôi tình lữ sóng vai nhau bước bên bờ hồ ở Kinh Đại, anh chợt nhớ đến em ở chốn cũ Hoa Hải, nơi quê hương xa xăm.

Năm học thứ ba của anh, là những ngày tháng được sống một cuộc sống đầy duy mỹ mà anh chưa từng tiếc nuối, bởi vì có em.

Lớp học của em nằm ở lầu dưới lớp học của anh, anh thường xuyên có thể nhìn thấy em cùng bạn học của mình ở dưới sân trường qua lại cười đùa, mỗi một lần thoáng nhìn qua thôi, đều hút lấy tâm trí của anh, khiến anh say mê, tựa như gió đông nhẹ lay mặt nước, lan thành một vòng rồi lại một vòng trên mặt hồ lòng anh.



Một năm kia, cứ những lần anh cảm thấy không thể kiên trì được nữa, đều bất giác nhớ đến em, tựa như ma chướng mà nhớ đến nụ cười trên gương mặt em… Anh đột nhiên ý thức được anh thích em đến như vậy, đến mức muốn nụ cười của em chỉ thuộc về mình anh mà thôi.

Nhưng anh lại chưa bao giờ đối mặt với em để nói ra cảm tình của mình, bởi vì anh quá yếu đuối, anh sợ hãi, anh biết anh và em giốngn hau, cùng là nam sinh, anh giãy dụa, khổ não với chính mình…

Em là nụ hoa ở bờ đối diện, vĩnh viễn anh cũng không có cách nào hái được, là ánh trăng trên mặt nước, vĩnh viễn cũng vô pháp chạm tới.



Thân nơi tha hương làm khách lạ, mỗi lần tiết đến lại nhớ “người”

Trung thu trăng tròn, không biết giai nhân giờ thế nào?

Anh nghĩ, em lúc này đây, có lẽ đã muốn bắt đầu bước đi trên hành trình thuộc về chính mình rồi nhỉ…

Chúc phúc cho em, thiếu niên yêu dấu của lòng anh.

Hi vọng sang năm, có thể ở sân trường Kinh Đại, nhìn thấy đến bóng em…

Mục Hoa (gửi kèm theo hình)

Ngày x tháng 9 năm 200x.

Tiếu Lang xem hết thư, những đoạn sến rện đầy buồn nôn bởi vì thực sự không thể nào xem nổi mà bị vội vàng lướt qua…

Bị một người thầm mến như vậy, cậu cũng không rõ tâm tình trong lòng mình như thế này, ngoại trừ nổi da gà, kỳ thực còn có một chút cảm động mà Tiếu Lang cố ý không muốn thể hiện ra.

Sau đó, bức thư kia bị rơi vào “bạn trai chính quy”, Vương Mân.

Trong bì thư còn có một tấm ảnh chụp của Mục Hoa, phông nền phía sau là bảng hiệu của trường Kinh Đại có thể bắt gặp ở rất nhiều bìa sách tham khảo, nam sinh trong ảnh chụp, thực xa lạ.

“Đưa ảnh cho anh!” Vương Mân xem thư xong, đen cả mặt yêu cầu nói.

Tiếu Lang nói “Kinh Đại đó!” người thầm mến mình có thể thi vào được Kinh Đại ở thủ đo a, nói như thế nào vẫn là cảm thấy lòng hư vinh có chút thỏa mãn tràn đầy a…

Vương Mân nhào tới, một phen giật lấy ảnh chụp nhét lại vào bì thư “Đừng hòng nhìn lần nào nữa!” Mục Hoa này tự mình thầm mến Tiếu Lang thì thôi đi, còn gửi ảnh chụp chẳng lẽ muốn Tiếu Lang suốt năm ba này nhìn hình của hắn để khích lệ bản thân sao? Đúng là đồ tiểu nhân âm hiểm, rất quá phận! Có Vương Mân ta ở đây, tuyệt đối không để ngươi thực hiện được!

“Anh ghen nha ~” Tiếu Lang đắc ý nói.

Vương Mân híp mắt, vẻ mặt khó chịu.

Tiếu Lang nói “Được rồi được rồi, chúng ta cũng đâu có thi vào Kinh Đại, chúng ta thi Khoa Đại!”

Vương Mân rát ít khi được Tiếu Lang an ủi, ngẫu nhiên một hai lần như vậy, cảm giác cũng không tệ cho lắm, thế là cậu chàng tiếp tục đen mặt làm bộ vẫn còn đang giận.

Tiếu Lang trong lòng cười trộm, ngoài mặt thì ra sức “vuốt ve” Vương Mân “Đừng nóng giận nữa mờ ~~~”

Vương Mân không thèm để ý đến, tự cố đọc sách làm bài, biểu hiện lúc Vương Mân tức giận chính là im lặng không nói lời nào! Kết quả trận chiến tranh lạnh này vẫn tiếp tục cho đến buổi tối tắt đèn đi ngủ, Tiếu Lang rốt cuộc bất đắc dĩ, Vương Mân không để ý tới mình, mình cũng khó chịu muốn chết a, nhưng mà nhận được thư tình cũng đâu phải lỗi của mình đâu!

“Rốt cuộc anh muốn như thế nào mới chịu đây…” Tiếu Lang xoay quanh Vương Mân.

Vương Mân liếc mắt nhìn acụa một cái, ánh mắt này tuyệt đối không phải đang tức giận, nhưng là mẹ nó, có gì đó rất kỳ quái a!

“Em hủy đi lá thư kia được không?” Tiếu Lang lục lọi túi sách của Vương Mân lấy ra lá thư, Vương Mân nhìn cậu nhướng mày một chút, như là đang ngụ ý : đành lòng sao?

Tiếu Lang nhẹ cắn môi, dùng tay xé lá thư kia làm hai, trong lòng gào rú : cái gì chứ, đây là bức thư tình đầu tiên mình thu được a! (mặc dù là do đồng tính viết cho), (thêm nữa cái bức thư với lá bùa kia của Trần Dư Lâm không tính)…

Xé làm hai chưa đủ, Tiếu Lang còn ở trước mặt Vương Mân lấy kéo “xoạt xoạt rẹt rẹt” mấy cái, cắt cho nó tơi bời ra… Nhưng là cắt như vậy lại có điểm giống như muốn cắt nát tâm của Mục Hoa vậy, Tiếu Lang có chút không nỡ, trong lòng mặc niệm “Anh giai, xin lỗi nha, hoa có chủ rồi…”

Làm xong hết thảy, Vương Mân mới mở miệng nói một câu “Này là do tự tay em cắt, anh không ép em nha.”

Tiếu Lang “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.