Thượng Hoa uyển nơi tụ tập của các vị tiểu thư công tử con quan trong lúc chờ yến tiệc bắt đầu. Cũng có thể coi nơi này là nơi gặp mặt hoặc cũng có thể coi nơi này là nơi nên duyên
Từ xa nhìn lại gần, lờ mờ nhìn thấy một thân ảnh nữ nhân đang đứng, tay nàng uyển chuyển nhẹ nhàng. Một thân thanh y duyên dáng khẽ đung đưa theo từng cơn gió nhẹ thổi qua. Đôi môi đỏ hé mở
Bạch lộ vi sương thu khí thâm,
Giang thành thảo mộc cộng tiêu sâm
Tiễn đăng độc chiếu sơ trường dạ
Ác phát kinh hoàn mạt nhật tâm
Thiên lý giang sơn tần trướng vọng
Tứ thời yên cảnh độc trầm ngâm.
Tảo hàn dĩ giác vô y khổ,
Hà xứ không khuê thôi mộ châm?
( Thu Dạ của Nguyễn Du )
Cả Thượng Hoa uyển im lặng tới lạ thường, không ai nghĩ rằng nàng có thể làm ra một tuyệt tác thơ như vậy. Không biết từ đâu tiếng vỗ tay truyền tới phá vỡ sự im lặng
“ Thật không ngờ tam tiểu thư có tài làm thơ như vậy!”
Nhìn theo tiếng vỗ tay, một nam nhân lục y đứng đó. Người này là hoàng tử thứ năm của Vũ Hoàng - Nam Vương Lạc Thuần Nhã
“ Tham kiến Nam Vương điện hạ!”
Mọi người đồng loạt quỳ xuống, Lạc Thuần Nhã phất tay ý bảo mọi người đứng dậy rồi tới trước mặt Ninh Lạc
“ Tiêu tam tiểu thư, bài thơ vừa rồi làm rất hay, thật không nghĩ rằng mấy năm tam tiểu thư lưu lạc mà lại xuất sắc như vậy. Không biết vị nào đã dậy dỗ tam tiểu thư?”
Ninh Lạc ngoài cười trong không cười trả lời:“ Nam Vương quá lời rồi, trong lúc trảnh rỗi thì đọc sách thôi!”
Sao lại là hắn, hắn không phải ở nơi kia mới đúng? Thật không ngờ hắn còn có thân phận này
Cửu U Huyền ngồi ở phía xa nhìn thoáng qua Ninh Lạc rồi nhìn sang Lạc Thuần Nhã
Nguyên anh trung cấp?! Ở tuổi này không thể nào đạt đến được. Cho dù là thiên tài hay sử dụng bí thuật đi chăng nữa thì cũng không thể có căn cơ chắc như vậy được. Trừ phi...
Bên ngoài xem ra phức tạp hơn nàng nghĩ. Có vẻ như nàng nhàn dỗi đến mức sự phòng bị đối với mọi chuyện xung quanh đã giảm đi nhiều rồi
Qua lại chỗ Thượng Hoa uyển, Tiêu Lộ Khiết vốn dĩ muốn làm cho Ninh Lạc xấu mặt trước nhiều người nhưng thật không ngờ mọi chuyện lại ngược lại. Không những không xấu mặt mà còn khiến Nam Vương chú ý
Nam Vương - Lạc Thuần Nhã từ nhỏ đã thông minh, hai tuổi liền đã có thể viết và đọc thành thạo. Ở trên triều cũng có một địa vị vô cùng vững chắc
Nếu nói Khang Vương - Lạc Khang Dụ có tài cầm quân thì Nam Vương - Lạc Thuần Nhã có tài chính trị, so với Thái tử - Lạc Vu Quân chỉ có hơn chứ không kém
Ngoài Lạc Khang Dụ ra thì Lạc Thuần Nhã chính là mối đe doạ lớn nhất của Lạc Vu Quân
Tiêu Lộ Khiết yêu kiều bước tới gần, khẽ nhún người để lộ ra xương quai xanh tinh xảo, mấy công tử có mặt ở đây nhìn vậy có chút đỏ mặt. Đúng là không hổ là đệ nhất mỹ nhân của Vũ Quốc ta
“ Nam Vương nói đúng. Tam muội từ nhỏ thông minh, tự nhiên sẽ làm ra được một bài thơ hay!”
Ngoài miệng thì khen nhưng trong lòng thế nào thì không ai biết. Lúc này, không biết từ đâu, một giọng nói tràn đầy kinh thường truyền đến
“ Bổn công chúa thấy là ngươi đang ghen tỵ với nàng ta thì có!”
Người lên tiếng là Lạc Như Tuyết. Nghe Lạc Như Tuyết nói vậy, nụ cười của Tiêu Lộ Khiết có chút cứng đờ nhưng nhanh chóng hồi phục. Hàng mi cụp xuống, che đi tâm tư trong mắt. Đam Mỹ Hài
“ Công chúa nói vậy có ý gì? Ta không hiểu. Tam muội từ nhỏ lưu lạc, bây giờ bình an quay về hơn nữa còn có tài làm thơ, ta là tỷ tỷ đương nhiên vui thay!”
Lạc Như Tuyết không để ý đến nàng ta vẫn tiếp tục chế diễu:“ Vậy sao? Tiêu Lạc Nhi so với ngươi đẹp hơn, bây giờ lại có thể làm ra một bài thơ hay hơn ngươi, từ trước tới giờ ngươi đi đâu cũng là tâm điểm chú ý, hiện tại hào quang bị cướp, sao có thể chịu!”