“ Tiêu Lạc Nhi từ giờ ngươi đổi tên thành Ninh Lạc đi. ' Ninh ' chính là họ của mẫu thân ngươi, còn ' Lạc ' trong tên không phải là nhắc đến những nỗi đau mà ngươi đã phải chịu đựng trong quá khứ, nó nhắc nhở ngươi phải trở lên cường đại để bao thù!”
“ Trên đời này không có thiên tài hay phế vật, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu. Cho dù ngươi có thực sự là phế vật đi chăng nữa, bổn quân đều có thể khiến cho ngươi từ phế vật trở thành thiên tài!”
Hai câu nói cho tới bây giờ Ninh Lạc không quên
Đúng vậy! Nàng không phải là Tiêu Lạc Nhi. Tiêu Lạc Nhi từ tám năm trước đã chết tại Xích Huyết sâm lâm rồi. Bây giờ trên đời này chỉ còn Ninh Lạc!
Quốc Sư phủ - nơi ở tạm thời của Cửu U Huyền
Trong một căn phòng, hơi nước nóng bốc lên như một màn sương mờ ảo gần như che lấp cảnh vật trong phòng
Bên trong ôn tuyền, một bóng dáng đang tắm. Mái tóc bạch kim dài xoã xuống, nàn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ, đặc biệt là nốt chu sa đỏ trên trán. Đôi mắt nàng an tĩnh nhắm lại, mặc kệ những giọt nước từ trên tóc rơi xuống
Đúng lúc này, một bóng đen đi vào, cảnh tượng này ngay lập tức lọt vào mắt hắn
Lúng túng xoay người, cơ thể cũng trở lên bất thường, gương mặt bắt đầu nóng lên
“ Xin...xin lỗi! Ta...ta không cố...ý!”
Nhưng người bên trong ôn tuyền không hề có phản ứng. Hàn Dạ Minh lúc này phát hiện hơi thở của nàng đều đặn, căn bản là đang ngủ
Đêm hôm nay rất lạnh, ngâm mình lâu quá nhỡ nàng bị phong hàn thì làm sao, hơn nữa còn đang ngủ!
Nhìn tình cảnh này xem ra là ngủ rất say
Kỳ thực, Cửu U Huyền có một tật. Chính là đa số lúc tắm đều ngủ mà mỗi lần đều ngủ say như chết cho dù có nguy hiểm đến gần cũng sẽ không biết. Vì vậy mà mỗi lúc tắm nàng đều tạo kết giới
Thôi vậy, cho dù nàng đã sống rất lâu nhưng thông qua Tứ đại thần thú và Tử Phượng hắn biết được trước kia gặp vài chuyện nên cơ thể bị huỷ, chỉ còn lại linh hồn, lúc đó nàng mới chỉ mười ba tuổi. Một năm trước cơ thể mới hồi phục lại, hiện tại là mười bốn tuổi, còn chưa tới tuổi cập kê
Dù sao hiện tại nàng cũng chỉ là hài tử chưa trưởng thành, chỉ là giúp nàng mặc y phục mà thôi!
Nghĩ thế, Hàn Dạ Minh lấy hết can đảm xoay người lần nữa, cứng ngắc từng bước đi đến gần ôn tuyền
Đưa tay xuống bế nàng lên, đột nhiên một cánh tay nhỏ, mềm mại cầm lấy tay hắn. Lần đầu tiên, Minh Đế anh minh thần võ tiếp xúc với nữ nhân, cũng là lần đầu tiên không biết nên làm sao
“ Tiểu Hoàng, đừng đi, đừng bỏ ta lại mà!”
Hàn Dạ Minh bị tiếng nói yếu ớt của nàng làm thức tỉnh
Tiểu Hoàng?! Tiểu Hoàng là ai? Lộ ra dáng vẻ này thì chắc chắn là một người rất quan trọng đối với nàng. Nàng đây là tưởng hắn là Tiểu Hoàng kia sao? Vậy không phải Hàn Dạ Minh hắn chính là người thay thế tên kia vào lúc này sao?
Nghĩ đến mình chỉ là một người thế thân cho một tên không rõ thân phận, Hàn Dạ Minh càng nghĩ càng tức. Nhưng vì sao tức giận thì ngay cả hắn cũng không biết mà bây giờ cũng không quan tâm
Lập tức đem nàng kéo lên, bế lên gường, không chút thương tiếc ném xuống. Đáng tiếc, tiểu nhân nhi kia cho dù đang ngủ gay nhưng vẫn giữ chặt tay hắn, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm cái tên “ Tiểu Hoàng “ kia
Nhìn nàng như vậy hắn chỉ đành bất lực, nằm xuống dỗ dành nàng
Nhưng không có chuyện hắn quên chuyện vừa rồi bị coi là “ người thay thế “ đâu
_________________________
*Độc giả hãy đoán xem “ Tiểu Hoàng “ trong miệng Huyền tỷ là ai*?