Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

Chương 32: Chương 32: Quá khứ của Ninh Lạc! (2)




Tên được gọi là lão đại kia mặc dù cũng sợ nhưng cho dù về mà chưa hoàn thành nhiệm vụ thì kết cục có khi còn thảm hơn là rơi vào miệng của dã thú

“ Chỉ cần bỏ nàng ở đây là được cũng không kinh động đến vị kia, sẽ không sao đâu. Được rồi, ở đây đi!”

Đến một khu đất chống, bỏ bao tải xuống, từ trong đó, một tiểu nữ hài tử bảy, tám tuổi gầy yếu bị trói, miệng bị bịt, đôi mắt tràn đầy sợ hãi, nước mắt giàn xuống, nhìn hai người trước mặt

“ Lão đại xứ lí nhanh rồi còn về. Nơi này càng về đêm càng đáng sợ!”

Tên lão đại cũng cảm thấy hình như có gì đó đang nhìn mình, thỉnh thoảng lại có cơn gió lạnh thổi qua. Tí nữa làm cho hai người bọn hắn bỏ luôn nhiệm vụ này mà chạy

Một trong hai tên rút ra một thanh đao. Nữ hài kia nhìn thấy thanh đao càng ngày càng sợ. Muốn kêu cứu nhưng không thể kêu, dẫy giụa cũng chỉ là vô ích

Tên kia không nói nhiều đâm xuống. Hài tử càng sợ hãi, nhiều hơn càng là tuyệt vọng

Đúng lúc này, một viên dạ minh châu bay đến đánh trúng vào tay tên kia

Tưởng chừng không sao nhưng tay tên rũ xuống, hắn sợ hãi kêu lên:“ Tay...tay của ta, ta không cảm nhận được đau!”

Không cảm nhận được sự đau đớn chứng tỏ, cánh tay này đã bị phế!

Ngay sau đó, một đàn Dạ Ma lang hung ác phi thân tới cắn xé hai tên kia

“ Aaaaa!”

Tiếng kêu thảm khốc vang lên giữ màn đêm yên tĩnh

Nữ hài kia chưa bao giờ nhìn thấy tình cảnh đầy máu me như thế này bao giờ, hiện tại sợ tới quên luôn khóc. Nàng sợ nếu phát ra âm thanh lũ sói nghe thấy sẽ ăn thịt nàng

Đàn Dạ Ma lang kia sau khi ăn sạch sẽ hai tên kia thì lùi sang hai bên cung kính cúi đầu như đang cung nghêng vương của chúng

Từ trong bóng tối, ba thân ảnh bước ra. Dẫn đầu là một thân ảnh màu trắng nhưng có vẻ là cơ thể có thể tan biến bất cứ lúc nào vậy, hoàn toàn trong suốt. Bên cạnh là một nam nhân anh tuấn và một nữ nhân diễm lệ

Bóng trắng kia là một nữ nhân, đôi mắt nàng là yêu đồng, một bên đỏ như máu một bên là màu xanh ngọc đẹp như pha lê. Mái tóc bạch kim dài thả xuống đằng sau chỉ buộc một nhúm nhỏ bằng một dây vài màu đỏ. Phượng hoàng và biển mạn châu sa hoa thêu trên y phục nàng như có linh tính mà chuyển động theo thường bước chân của nàng

Nàng chỉ tầm mười hai, mười ba tuổi nhưng gương mặt đã khuynh quốc khuynh thành lại thêm vết chu sa đỏ rực trên trán, nó càng khiến cho gương mặt nàng trở lên khuynh thành hơn

Khí chất trên người nàng vừa như là Cửu Thiên huyền nữ cao cao tại thượng nhưng cũng vừa là Tu La vương khiến người khác sợ hãi mỗi khi đối mặt

Cảnh này cho đến sau này khi trưởng thành, nữ hài cũng sẽ không bao giờ quên

Bỗng nàng lên tiếng:“ Chính là tiểu hài tử này?”

Giọng nàng dễ nghe như tiếng chuông gió nhưng lại lạnh như hàn băng. Giống như chỉ cần lên tiếng là có thể đóng băng mọi thứ xung quanh vậy

Nữ nhân bên cạnh nàng vuốt cằm nhìn chằm chằm nữ hài tử kia, sâu sa nói

“ Trì, ngươi có nhầm lẫn gì không đó? Ngươi coi, nàng bị mấy con sói nhỏ đằng sau doạ sợ rồi kia! Nhát gan như vậy sao có thể là người vật kia chọn chứ? Nếu thật sự nàng là người được chọn vậy không phải ngươi nên kêu lão già kia đổi người đi! Ngươi xem nàng chính là phế linh mạch đó!”

Câu cuối tràn đầy trêu tức, người kêu tên Trì kia nghe thấy cũng cảm thấy mình lên kiểm tra lại.

||||| Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||

Đúng vậy! Không có chuyện nó chọn một người có phế linh mạch như nàng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.