Chỉ Yên một bên xoa
xoa mắt, một bên chậm rãi đi về phía đám người đang đứng thẳng một cách
quy củ, nếu ánh mắt có thể giết chết người thì nàng đã bị ánh mắt của
bọn họ giết chết không dưới ngàn lần.
Chỉ Yên khinh bỉ trong
lòng, liếc một cái xem thường, thì sao, không phải chỉ biến mất nửa ngày sao? Trước kia cho dù vài ngày không thấy nàng, cũng không thấy bọn họ
khẩn trương như vậy.
“Chỉ Yên tiểu thư, thuộc hạ phụng lệnh gia chủ mang ngươi đến Linh Kỹ Đường.” (chỗ luyện võ gọi là võ đường, chỗ luyện kỹ năng linh thuật chắc gọi là Linh Kỹ Đường) Nam nhân dáng người khôi ngô, đường cong thân thể thể hiện sự cường
tráng, tráng kiện, đôi mắt tinh quang lóng lánh, bên hông treo một thanh trường kiếm. Hắn vung tay lên liền có hai người tiến đến, xách nàng như xách hầu tử (xách một con khỉ con) đem nàng treo giữa không trung, căn bản không cho nàng cơ hội phản kháng.
“Buông, ta tự mình đi.” Âu Dương Chỉ Yên sắc mặt biến lãnh, khuôn mặt
tinh xảo hiện một chút không hờn giận, không nao núng nhìn chằm chằm vào người đối diện.
Nam nhân như kẻ đứng đầu kia trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn gật gật đầu ra lệnh hai người đem Chỉ Yên thả xuống.
Lại một lần nữa cảm thán Âu Dương phủ rộng lớn, nửa giờ sau, Chỉ Yên
rốt cục được những người kia dẫn đến một tòa kiến trúc cao ngất.
Kiến trúc được xây thành hình tháp, cấu trúc đặc biệt, rộng rãi dưới
thấp, thu hẹp dần khi lên cao, thống nhất trong màu sắc, tường màu nâu,
cửa màu nâu…khiến người khác có cảm giác áp bức trầm trọng. Phía trên
cửa ra vào có một tấm biển bằng đá, bên trên điêu khắc mấy như rồng bay
phượng múa “Linh Kỹ Đường” được sơn son thiếp vàng. Cửa đá vẫn đang nặng nề đóng chặt, chỉ thấy nam nhân đội trưởng kia ý niệm vừa động, trong
tay xuất hiện một viên hạt châu óng ánh, dưới cái nhìn chăm chú của mọi
người khảm hạt châu vào chỗ lõm trên tường.
Ầm vang một tiếng,
đại môn được mở ra, linh hồn khí nồng đậm ập thẳng vào mặt. Tầm mắt mọi
người ở trong vũ kỹ đường rộng lớn này đều tập trung lại trên nhóm người Chỉ Yên vừa bước vào. Cửa đá chầm chậm đóng lại, ánh sáng xung quanh
bừng lên, đúng lúc này ánh mắt những người ở đây khi nhìn về phía nàng
đều tràn ngập phức tạp, tò mò có, kinh ngạc, châm chọc, xem kịch vui
có...
Đại đường vốn dĩ đang im lặng nhưng từ lúc ÂU Dương Chỉ
yên tiến vào liền giống như một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng nhất lên từng tầng gợn sóng. Mọi người châu đầu ghé tai, vui sướng khi người gặp họa, ánh mắt nhìn về phía nàng mang theo khinh thường cùng thương hại.
“Đây là cái dã loại kia? Chậc chậc, khó trách Cẩn ca ca chán ghét
nàng.” Một nữ tử mặc một thân quần áo vàng nhạt che miệng hờn dỗi, cao
ngạo ngang ngạnh nói. Nàng là nữ nhi của Âu Dương Viễn, nhị nhi tử của
Âu Dương Phong, tên gọi là Âu Dương Cầm, ỷ vào địa vị của phụ thân trong gia tộc mà bạo ngược, thường gây chuyện thị phi.
“Phế vật không thể tu luyện linh thuật, người như thế trực tiếp ném qua một bên là
được rồi đỡ phải chướng mắt, nếu không lại làm tổn hại thanh danh của ÂU Dương gia chúng ta!” Những người khác cũng hùa theo phụ họa, ai không
biết Âu Dương Cầm là bảo bổi của trên dưới Âu Dương Gia, đồng thời cũng
là đối tượng để bọn hắn nịnh nọt.
“Thật là xúi quẩy, Linh Kỹ
Đường là nơi nào mà loại người quái dị như nàng cũng có thể vào? Thật
không hiểu Lâm Thiệu suy nghĩ cái gì.”
Lâm Thiệu chính là nam
nhân đã mang Chỉ Yên tiến vào, bình thường Âu Dương gia chủ đối với hắn
tương đối thưởng thức, địa vị thậm chí so với bọn hắn người của bổn gia
còn muốn được hoan nghênh hơn.
“Hừ, không có gia chủ lên tiếng,
hắn có gan to cũng không dám mang ngoại nhân tiến vào.” Một thiếu niên
ánh mắt hung ác nham hiểm, vẻ mặt oán độc nói. Âu Dương gia có một Âu
Dương Cẩn còn chưa tính, cố tình còn chạy đến một cái ngoại nhân cùng
hắn tranh nổi bậc, thật đáng giận.
“Yên tâm đi, Âu Dương gia
tuyệt đối không cho phép một phế vật như vậy tồn tại, người như thế sớm
muộn cũng sẽ bị trục xuất khỏi bổn gia.”
“Đúng vậy, lai lịch
không rõ cộng thêm việc không thể tu luyện, lấy sự anh minh thần võ của
gia chủ tuyệt đối không thể cho nàng tiếp tục tiêu dao....”
…
Âu Dương Chỉ Yên ánh mắt u ám quét mắt nhìn những người xung quanh một
cái, thần sắc hờ hững, ẩn dưới mái tóc là đôi con ngươi lóe lóe một chút vẻ châm chọc. Tiết mục hơn thế này nàng cũng đã gặp qua, nhục mạ cũng
tốt, châm chọc cũng thế, ở trong mắt của nàng tất cả đều là chó má, nàng xem bọn họ như mấy con chó điên đang cắn loạn là được rồi.
“Tìm vị trí ngồi xuống, chờ đợi gia gia đến.” Thanh âm Âu Dương Cẩn bỗng
nhiên vang lên, trầm thấp lạnh như băng, tản mát lo lắng nhàn nhạt. Trên sân mọi người đều lộ vẻ hâm mộ, đều là con cháu của Âu Dương Phong
nhưng chỉ có Âu Dương Cẩn có tư cách gọi hắn một tiếng gia gia.
Chỉ Yên thân mình cứng đờ, đột nhiên nhớ tới lúc này đây nàng cũng chỉ
là một đứa nhỏ, thần sắc nàng biến đổi, bình tĩnh trên mặt nhạt đi một
ít lại thêm một chút bối rối cùng lo lắng, ủy khuất nhìn về phía Âu
Dương Cẩn.
“Cẩn ca ca, Yên Nhi hơi sợ.” Chỉ Yên quyệt miệng,
trương cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt trong suốt sáng ngời bịt kín một tầng hơi nước, dưới ánh mắt bao người chạy vào lòng của Âu Dương Cẩn.
Mọi người hấp một ngụm khí lạnh, ngạc nhiên nhìn mỗ nữ không sợ chết
kia, chẳng lẽ nàng không biết Âu Dương cẩn có khuyết phích sao? (bệnh sạch sẽ)
“Cút!” Gầm nhẹ một tiếng, ngay tại thời khắc Âu Dương Chỉ Yên sắp chạm
tới quần áo của hắn, bóng trắng chợt lóe, thành công tránh đi ma trảo
kia, một đôi ưng mâu lãnh liệt di động, đáy mắt lộ vẻ hèn mọn.
“Nếu không muốn khó coi liền hảo hảo ngốc ở một chỗ cho ta!” Âu Dương
Cẩn ánh mắt lạnh lùng khóa trên thân thể của nàng, trong mắt lạnh như
băng, hoàn toàn dập tắt tâm tư đùa giỡn của nàng.
Mất thời gian
một ly trà, cửa đá ầm vang mở ra, một lão giả mặc y bào màu xanh đen từ
ngoài cửa thong thả tiến đến, một cỗ uy áp đột ngột nổi lên, vốn mọi
người còn nghiên ngả trái phải nhất thời ngồi nghiêm chỉnh trở lại, bộ
dáng như đang lâm đại địch.
Âu Dương Chỉ Yên hí mắt, thản nhiên
nhìn lão giả đi từng bước một tới gần, đột nhiên, ánh mắt lão giả phóng
tới chỗ nàng, trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía, một cỗ khí thế mạnh
mẽ đánh úp lại, Âu Dương Chỉ Yên chỉ cảm thấy đầu đau đớn, giống như có
một bàn tay vô hình gắt gao cầm lấy trái tim của nàng, hít thở không
thông, phiền muộn, khủng hoảng…
Ngay tại thời điểm nàng nghĩ cứ
như vậy chết đi, áp lực luôn khóa trên người nàng đột ngột biến mất, bên tai truyền đến tiếng hừ lạnh của lão giả, hờ hững, khinh thường, làm
đáy lòng nàng hung hăng run rẩy. Đây là uy nghiêm của đại gia tộc, đây
là phong phạm cường giả, được, tốt lắm!
“Cung nghênh gia chủ.”
Toàn thể đứng dậy, mọi người đối với Âu Dương Phong cung kính nói, chỉ
có Chỉ Yên như trước ngồi trên ghế vẻ mặt bình tĩnh nhìn hết thảy.
“Ân, đều ngồi cả đi!” Âu Dương Phong huy tay ý bảo. Tầm mắt mọi người
như đèn pha hướng đến người vẫn ngồi ngay ngắn như trước, Âu Dương Chỉ
Yên. Tầm mắt Lâm Thiệu thẳng tắp dừng ở khóe môi khẽ nâng của nàng, thần sắc khó phân biệt, cuối cùng hướng tầm mắt về phía Âu Dương Phong đang
ngồi bên trên lắc lắc đầu.
“Lại là ngươi?” Âu Dương Phong tựa
vào ghế thái sư, ánh mắt híp lại, vẻ mặt trào phúng. Hắn vốn không thích đứa nhỏ này, chỉ là ngại Âu Dương Bằng nên vẫn không hề động nàng,
nhưng hôm nay xem ra không thể tiếp tục xem nhẹ vị tân nhân vốn không
được coi trọng này (tân nhân là người mới), bởi vì nàng khiến đứa con lớn nhất luôn vô dục vô cầu của hắn sử dụng đến lực lượng của gia tộc.
“Ngươi lại muốn phạt ta sao, ô ô, không cần lại đi đến cái chỗ phòng ở
tối đen kia (từ đường), Yên Nhi sợ hãi…” Âu Dương Chỉ Yên nhỏ hai giọt
nước mắt, tội nghiệp nói.
“Dưới kia là người nào, hãy xưng tên
ra.” Âu Dương Phong hét lớn một tiếng. Cả phòng cả kinh, lặng im lộ ra
vẻ sợ hãi, vốn Chỉ Yên đang khóc lóc cũng bị dọa ra một thân mồ hôi
lạnh, xem ra một chút kỷ xảo của mình căn bản không tránh được mắt hắn.
Sở dĩ mang Chỉ Yên đến Linh Kỹ Đường là để khảo nghiệm xem nàng có linh lực hay không, nhưng thực đáng tiếc, ngay tại thời điểm cửa đá đóng
lại, trên người nàng không có nửa điểm hơi thở linh lực dao động, cũng
bởi vậy mới kết luận nàng là người mù tu luyện (không tu luyện được), căn cứ vào nguyên nhân này Âu Dương Phong cũng không có tâm tư lưu lại nàng.
“Ta là Âu Dương Chỉ Yên, ngươi là ai?” Âu Dương Chỉ Yên ngẩn đầu, đôi
con ngươi trong trẻo tinh thuần nhìn thẳng vị lão giả đang ngồi ở chủ
vị, thanh âm rõ ràng lưu loát, không có nửa điểm do dự.
Lời này vừa nói ra, bên dưới phát ra một trận thanh âm hít vào. Ai không biết
Âu Dương Phong là Âu Dương gia gia chủ, nàng thế nhưng không sợ chết lên tiếng hỏi!
“Âu Dương Chỉ Yên? Âu Dương gia hình như không có
nhân vật nào tên này đi.” Âu Dương Phong sắc mặt đột nhiên lạnh xuống,
nhìn chằm chằm Chỉ Yên, khí thế bức nhân nói.
“Tên cũng chỉ là
một danh hiệu, ngươi không thích ta, ta cũng không có biện pháp!” Âu
Dương Chỉ Yên nhún vai một bộ biểu tình ngươi làm khó dễ ta. Còn nàng là ai, tin tưởng ở đây tất cả mọi người đều biết, mà Âu Dương Phong càng
biết rõ, rõ ràng đây chính là muốn làm khó dễ nàng.
“Người tới,
đem nàng kéo xuống đi, đánh năm mươi đại bản, dám giả mạo người Âu Dương gia còn gian trá xảo biện, hôm nay ta liền cho ngươi kiến thức gia
phong của Âu Dương gia.” Âu Dương Phong quát một tiếng chói tai, lập tức có người tiến lên, không để ý Chỉ Yên giãy dụa, đem nàng đến trung tâm
đại đường đè nàng xuống đất.
Lúc này Âu Dương Chỉ Yên giống như
thịt bò trên thớt gỗ, dưới sự khống chế của hai đại hán, thân thể nàng
không thể nhúc nhích. Mọi người xung quanh hưng trí dạt dào nhìn.
Phanh một tiếng chỉ cảm thấy mông một trận đau đớn nóng bỏng. Cắn chặt
răng, Âu Dương Chỉ Yên đáy lòng một mảnh lạnh lẽo, hai tròng mắt trừng
lớn, lạnh lùng nhìn biểu tình của những người xung quanh. Này là tình
cảnh của nàng, này là thái độ của bọn hắn, a, nàng may mắn dữ dội a, này người nhà, này vũ nhục!
Một màn trước khi xuyên qua lại tái
hiện ở trong óc, phản bội, hãm hại, mưu sát… Nàng cứ tưởng rằng đã thoát khỏi ác mộng, thoát khỏi âm mưu…nhưng nàng không nghĩ rằng sẽ lại đi
vào một cái ma quật khác. Nàng từng thề sẽ không để bị bất luận kẻ nào
khi dễ nữa, sẽ trở thành người dẫm lên người khác nhưng...nàng, quá yếu, Âu Dương gia này quá mức vô tình, làm cho trái tim nàng băng giá, cũng
làm cho hy vọng rời khỏi nơi này trở nên bức thiết, trở nên càng mạnh
mẽ…
Ánh mắt tối sầm lại, trong mắt dâng lên hàn quang sắc bén.
Chế nhạo, trào phúng, vui mừng của mọi người dừng ở trong tai nàng như
kim châm khiến nàng đau đớn. Môi đỏ mọng khẽ nâng, tay nhỏ bé nắm lại
một chỗ, nhục nhã hôm nay, tất sẽ có ngày hoàn trả gấp trăm lần.
Ván gỗ nặng nề đánh ở trên người, liên tục vài cái, trên trán Âu Dương
Chỉ Yên chảy ra mồ hôi lạnh, trong cơ thể khí huyết cuồn cuộn, trên mông lại đau đớn nóng bỏng.
Xem nàng một thân mảnh mai, đừng nói là
năm mươi đại bản, ba mươi đại bản đã đủ đưa nàng lên tây thiên, xem ra
Âu Dương phong này muốn đưa nàng vào chỗ chết.
Hàm răng cắn chặt, máu theo khóe môi nàng chảy xuống, mùi máu tươi tràn ngập, càng thêm kích
thích người đang huy côn phía sau, tiết tấu đột nhiên mau, không ít
người trong mắt nổi lên thần sắc vui sướng khi người gặp họa.
Cắn môi, dương khí trong cơ thể tự lưu hành, vận chuyển. Ngay lúc nàng
kiên trì không được dâng lên một cỗ ấm áp, đau đớn nhất thời tiêu thất
không ít.