Âu Dương Chỉ Yên thân thể chấn động mạnh mẽ, thống khổ nằm trên giường, thân hình kiều nhỏ
run run không ngừng, sắc mặt nàng trong chốc lát hết xanh rồi tím. Loại
đau đớn như xé rách này làm cho nàng không nhịn được kêu rên ra tiếng,
bàn tay nắm chặt, móng ta bấm sâu vào da thịt.
“Di, đã quên nói
với ngươi lúc âm dương tương tác lẫn nhau, phản ứng lúc đầu sẽ có chút
thống khổ!” Phi lão áy náy ho khan hai tiếng. Âm dương đối lập , đây mãi là chân lý không thay đổi, nếu muốn đồng thời có hai loại năng lượng
này, thì cái giá phải trả cũng rất lớn, nhưng có đôi khi điều này lại là một sự chuyển biến kì diệu cũng không chừng.
“Ngươi thật biết
cách xảo biện, nếu ta không cẩn thận chết đi thì ngươi chính là hung
thủ!” Chỉ Yên nhịn không được phiêu một cái xem thường, đúng là nàng quá rộng lượng nên Phi lão mới vô pháp vô thiên giấu diếm không báo như
thế. Nói cái gì mà đã quên, toàn là lời vô nghĩa, hắn đúng là không trâu bắt chó đi cày(cùng đường, chuyện gì cũng có thể làm), đủ ngoan (ngoan độc)!
“Hắc hắc, ta thừa nhận là ta cố ý, đây không phải vì sợ ngươi buông tha nửa
chừng sao, tốt lắm, có người đến đây, ngươi tiếp tục kiên trì, rất nhanh sẽ qua thôi!” Phi lão vừa dứt lời, thân hình nhất thời lại ẩn vào trong vòng tay càn khôn.
Ngay khi hắn biến mất, cửa hiệu thuốc bị đẩy
ra, Âu Dương Cẩn một thân áo bào màu trắng với khuôn mặt lạnh lùng đi
đến. Thân hình to lớn ở bên trong kéo theo một bóng đen (bóng), không khí xung quanh nháy mắt liền giảm xuống mấy độ.
Âu Dương Cẩn liếc mắt một vòng lớn, hiệu thuốc trống trải cũng không có
tung tích của Chỉ Yên. Thả ra linh thức, bên tai truyền đến tiếng rên
thống khổ nho nhỏ. Đúng là tiểu quỷ kia, nhưng thế nào lại phát ra âm
thanh này.
Thân hình nhoáng lên một cái, ngay sau đó Âu Dương Cẩn đã đứng trước giường Chỉ Yên. Hắn nghĩ tới nhiều cảnh tượng nàng sẽ
quấy rối, nhưng cũng không nghĩ sẽ nhìn thấy bộ dạng như hấp hối của
nàng trên giường. Trên người đỏ một mảnh, đệm chăn dưới thân hỗn độn,
sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trong miệng theo bản năng thoát ra âm
thanh thống khổ trầm thấp. Nếu không phải hắn thính lực hơn người còn
tưởng rằng nàng đã là một người chết.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đã không còn thần thái như xưa, hai tròng mắt nhắm chặt, cánh môi mềm mại bị cắn ra vài đạo vết thương sâu. Âu Dương Cẩn lẳng lặng nhìn, ánh mắt vốn
lạnh băng nay hiện lên một tia không đành lòng.
Nếu nàng chết đi
như vậy chẳng phải sẽ vừa lòng đẹp ý? Vừa không cần tiếp tục nhìn gương
mặt chán ghét vừa không cần phải ghen tị phụ thân đại nhân đối với nàng
quan ái (quan tâm, yêu thương). Nhưng trong lòng chẳng những không thoải mái, ngược lại tràn ngập nôn nóng, thậm chí ngực có loại cảm giác hít
thở không thông.
“Ca ca, cứu ta, cứu Yên Nhi!” Âu Dương Chỉ Yên
cố mở mí mắt nặng nề, cố hết sức cầu xin nói, lông mi tinh xảo run nhè
nhẹ, yếu ớt cứ như trong nháy mắt sẽ biến mất.
Âu Dương Cẩn nhíu
mi, con ngươi thâm thúy, u ám hiện lên một chút tìm tòi nghiên cứu. Hắn
ngồi xổm xuống, thô lỗ ôm lấy nhân nhi trên giường, thân thể cường
tráng, tuấn nhan đẹp mắt che kín thần sắc ghét bỏ cứ như đời này cũng
chưa từng chạm qua thứ gì bẩn như vậy!
Âu Dương Chỉ Yên tự động
ôm lấy cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát xương quai xanh của hắn, cảm
thụ thân thể hắn cứng đờ rõ ràng. Khóe môi bị thương nhẹ câu lên một
chút ý cười nghiền ngẫm. Thời khắc ở vũ kỹ đường hắn lạnh lùng đạm mạc,
nàng liền quyết định sẽ không để cho hắn sống tốt. Bất quá hiện tại
không cần phải gấp gáp, điều quan trọng nhất là nhanh chóng khôi phục
thể lực.
Vốn dĩ khối thân thể này đã suy nhược đến không chịu
nổi, đầu tiên là chịu chút đòn hiểm, sau đó là chịu đựng âm dương hai
khí va chạm, tuy đau đớn đã biến mất nhưng thân thể cũng đã hư thoát đến cực hạn
Âu Dương Cẩn tính cách lạnh nhạt, thân thể lại ấm áp
khác thường, Chỉ Yên tựa trong lòng hắn, chóp mũi ngửi được một hơi thở
thanh nhã dễ ngửi, ý thức nàng đã hoàn toàn không có!
Âu Dương
Chỉ Yên ngủ trên giường là một ngày một đêm. Thời điểm nàng mở mắt liền
thấy một khuôn mặt phóng đại trước mặt. Âu Dương Bằng sắc mặt tiều tụy,
đôi mắt nhắm nghiền, hiện đang nằm bên cạnh nàng ngủ say.
Chỉ Yên im lặng nằm trong lòng hắn, tinh tế cảm thụ biến hóa của thân thể mình. Trong cơ thể nàng âm dương hai khí đã hài hòa ở chung, hòa hợp lẫn nhau tại đan điền. Cảm giác hư không mỏi mệt lúc trước tất cả đều được bổ
sung trở lại, tinh thần sảng khoái, tâm tình cũng trở nên thoải mái sung sướng.
“Lấy trình độ yếu ớt của thân thể này, có thể lại thừa
nhận được nữa sao!” Chỉ Yên cũng không có vui sướng như tưởng tượng mà
là lo lắng thân thể này sẽ không chịu nổi, dù sao hiện tại nàng cũng chỉ là đứa nhỏ chín tuổi, không gian linh khí đối với nàng như cuồng phong
mưa rào, thật khó khống chế.
“Khà, chớ quên thân phận của ngươi,
là ma y, dù thân thể này suy nhược nhưng nếu ăn chút dược đại bổ, lại
phối hợp âm dương điều hòa, cơ năng của thân thể sẽ đạt tới trạng thái
cao nhất. Đến lúc đó muốn hấp thu không gian linh khí cũng là đi thuyền
xuôi dòng, tiến triển cực nhanh!” Phi lão một lời vạch trần, nhanh chóng chỉ ra điểm mấu chốt.
“Ân, vậy ta phải đi hiệu thuốc chuẩn bị
một chút!” Chỉ Yên vui vẻ trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo phấn
nộn lộ ra nụ cười sáng sủa.
Nàng thế nhưng lại quên mất, trong cơ thể âm dương khí là tuyệt phẩm bảo bối giúp điều dưỡng cơ thể. Rất
nhiều người ăn ngon nhưng dinh dưỡng không nhiều là do liên quan đến khả năng hấp thu của cá nhân, còn nàng, hiện tại không cần lo lắng vấn đề
hấp thu, lại không cần e ngại quá thừa dinh dưỡng, giờ nàng càng cần ăn
nhiều thứ mới tốt.
Chỉ Yên nghĩ đến xuất thần, bỗng nhiên cảm
giác có tầm mắt dừng lại trên người của mình, ngẩn đầu, lại phát hiện Âu Dương Bằng không biết đã tỉnh khi nào, chính là không chớp mắt nhìn
chằm chằm mình, tuấn nhan ôn nhận nhiễm ý cười rời rạc.
“Yên Nhi
nghĩ tới cái gì mà vui vẻ như thế!” Âu Dương Bằng đem Chỉ Yên xê dịch
vào trong lòng mình, ngón trỏ điểm nhẹ lên mũi nàng, sủng nịch hỏi.
“Suy nghĩ ăn ngon!” Chỉ Yên lè lưỡi, giảo hoạt cười. Nàng đúng là nghĩ ăn
ngon, nhân sâm, tuyết liên, cỏ linh chi… Tùy tiện có một cái thì tốt
rồi.
“Nói ra xem, phụ thân sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi!” Âu
Dương Bằng bị nàng khơi mào hứng thú, tiểu nha đầu nhu nhược này rất
quật cường, có thể để cho nàng xem trọng gì đó nhất định là bất phàm.
“Ha, Chỉ Yên chỉ đang nghĩ thức ăn nào tốt để bồi bổ thân thể phụ thân”
Thanh âm Chỉ Yên đột nhiên hạ thấp xuống, thân thể Âu Dương Bằng cũng
nên bồi bổ. Lần trước thuốc nàng kê chỉ có thể trị phần ngọn, muốn chân
chính chữa khỏi còn cần quan sát một đoạn thời gian.
“Ha ha, có
những lời này của Yên Nhi, phụ thân so với ăn cái gì đều vui vẻ, chỉ cần Yên Nhi vô sự, phụ thân hết thảy đều tốt!” Âu Dương Bằng thật lòng
cười, đều nói nữ nhi đều là áo bông nhỏ tri kỉ của cha mẹ, điều này quả
nhiên không giả.
“Phụ thân không nghĩ cần hỏi ta gì sao?” Chần chừ một lát, Âu Dương Chỉ Yên rốt cục hạ quyết định, quyết tâm hỏi.
Âu Dương Bằng đối đãi nàng không tồi, nhưng nàng không biết điểm mấu chốt
của hắn. Cho tới nay hắn đều lấy hình tượng phụ thân tới chiếu cố chính
mình, nếu như hắn phát hiện mình không phải là Âu Dương Chỉ Yên trước
kia, hắn, còn có thể đối đã với nàng như vậy sao?
“Ví dụ như?” Âu Dương Bằng nhíu mày, tiểu nha đầu này trong chốc lát nắng, trong chốc
lát trời đầy mây, sắc mặt so với lật sách còn nhanh, lại ở đây rối rắm
vấn đề gì?
“Phụ thân sinh bệnh, Yên Nhi cứu người, chẳng lẽ người một chút cũng không nghi ngờ sao?” Chỉ Yên nháy đôi mắt to, thủy mâu
trong suốt liễm diễm nhìn không xót gì, còn thật sự chăm chú nhìn nam
nhân trên đỉnh đầu. Nàng không ngốc, ngược lại thực thông minh, nàng
biết sự việc nếu đã vạch trần sẽ không trở về được điểm bắt đầu.