Tiểu Ma Y Chín Tuổi

Chương 69: Chương 69: Chương 10: Ám sát






Edit: Thủy Lưu Ly.

Từ Tụ Linh trận ra ngoài, trời đã tối mịt, lúc này, tu luyện rõ ràng không còn phấn khích như trước nữa, mọi người ai cũng mang một bụng khó hiểu tản ra, chỉ còn dư lại đám người Chỉ Yên cùng trở lại Bắc uyển.

"Chuyện Tụ Linh trận suy yếu thật sự có liên quan đến linh thạch sao?" Sa Hiên cau mày, nắm tay Sa Toa, nhìn Chỉ Yên hỏi.

Nếu quả thật liên quan đến linh thạch thì có phải nếu thêm một lượng linh thạch mới sẽ khôi phục lại trạng thái ban đầu không?

Ánh mắt Chỉ Yên hạ xuống, hơi hơi né tránh, lại liên tưởng đến những lời cảnh cáo của Phi lão, nàng quyết định vẫn nên sớm giết chết kỳ vọng của bọn hắn thì hơn.

"Thật ra ta cũng không rõ, chỉ sợ hiệu quả về sau sẽ ngày càng kém.” Lắc đầu, Chỉ Yên hàm hồ nói.

"Tuy nhiên dù có kém một chút, nhưng tổng thể lại mạnh hơn so với bình thường nhiều, cho nên đừng làm khó Tiểu Yên Nhi nữa." Đôi mắt trong trẻo của Sa Toa dừng trên người Chỉ Yên, nhìn nàng (Chỉ Yên) nhíu mày, nhất thời lên tiếng ngắt lời. Trong suy nghĩ của nàng, Yên Nhi có thể làm ra loại trận pháp này đã rất nghịch thiên rồi, hơn nữa, trên đời nào có chuyện miễn phí tốt đẹp như vậy?

Bất kể chuyện gì đều có tính hai mặt của nó, càng là đồ tốt thì càng quý giá, càng quý giá thì càng ngắn ngủi, Tụ Linh trận này vừa vặn chứng minh tính quý giá mà ngắn ngủi của câu nói này.

"Ta chỉ tò mò mà thôi, cũng không có ý muốn khó xử gì. Như vậy cũng tốt, có thể tránh được việc xuất hiện nhiều người có ý đồ với Tụ Linh trận." Sa Hiên thở dài, mấy ý tưởng trong lòng cũng vì sự thay đổi của Tụ Linh trận mà thay đổi.

Cơm nước xong, từng người tự trở về chỗ của mình nghỉ ngơi, nhân đấy Chỉ Yên cũng dặn dò ngày mai mấy người Sa Toa không cần đến quấy rầy nàng, rồi mới yên tâm trở về phòng mình.

Một đêm ngon giấc, Chỉ Yên mới lắc mình tiến vào không gian Càn Khôn.

Thấy nàng tiến vào, Phi lão mỉm cười, lên tiếng tiếp đón, còn lập tức đem những loại dược liệu mà Chỉ Yên vất vả lắm mới có được bày xung quanh dược đỉnh màu tím nâu, đang như có như không tản ra một tầng sương mù màu trắng mờ lạnh lẽo.

"Bắt đầu đi, đến lúc quan trọng còn có ta giúp đỡ." Phi lão bay đến trước mặt Chỉ Yên, cổ vũ.

"Ừm." Hừ nhẹ một tiếng, Chỉ Yên đứng vững trước dược đỉnh, hơi động ý niệm, một ngọn lửa màu cam phụt ra khỏi đầu ngón tay nàng, bàn tay nàng run nhẹ, oành một tiếng, ngọn lửa màu cam đã bùng lên trong dược đỉnh.

Hơi nóng mãnh liệt quay cuồng, khí lạnh trên đỉnh lò bị đun nóng, nhanh chóng bốc hơi. Đầu tiên, Chỉ Yên cầm lấy Tử Khôi Diệp nhị phẩm, có hình dạng như một chiếc quạt hương bồ, thả vào dược đỉnh.

Linh hồn lực tản ra, dẫn đường hơi nóng xoay quanh dược liệu, Tử Khôi Diệp lấy một loại tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, tan ra, cuối cùng hóa thành một bãi nước màu tím.

Linh hồn lực tăng cường, thu vén dung dịch màu tím kia, rồi nhanh chóng đè nén lại, Chỉ Yên thấy đã đến lúc, vội vàng cho thêm nửa thùng nước trong mà Phi lão đã chuẩn bị sẵn vào trong dược đỉnh.

Ùng ục, nước trong lò cuồn cuộn sôi trào, chất lỏng màu tím lơ lửng trong dòng nước, lan ra, cuối cùng hòa tan thành một loại chất lỏng màu tím sậm.

Đại khái kéo dài khoảng mười phút, Chỉ Yên bắt đầu cho những loại dược liệu khác vào.

Thanh Tâm Thảo, Định Thần Ti... Cọng cỏ xanh biết và những sợ tơ màu nâu bụi cùng được cho vào trong dược đỉnh, nhưng nháy mắt đã bị chất lỏng màu tím bao phủ.

Không chế linh hồn lực, chia ngọn lửa thành ba phần, một ngọn tiếp tục đun nóng chất lỏng màu tím, một ngọn tập trung làm mềm hóa Thanh Tâm Thảo, mà ngọn còn lại lại tập trung luyện hóa Định Thần Ti.

Ngọn lửa phân tách, cho nên tinh thần của Chỉ Yên phải đồng thời chú ý tính huống, tính chất của ba loại dược liệu khác nhau, điều này khiến nàng chịu không ít khó khăn. Một lát sau, trên vầng trán trắng nõn của nàng đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, nàng cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vì hơi nóng mà hồng hồng.

"Tập trung tinh thần, tiếp tục kiên trì thêm hai phút nữa thì được rồi." Thấy Chỉ Yên như vậy, Phi lão ở bên cạnh vội vàng nhắc nhở.

Hai phút trôi qua, Thanh Tâm Thảo đã hoàn toàn hóa thành một vũng bùn mềm nhũn, còn Định Thần Ti lại biến thành vô số mảnh nhỏ, hoàn toàn hòa vào trong chất lỏng màu tím.

Làm xong bước này, Chỉ Yên hơi thở phào nhẹ nhõm. Trước mắt nàng mới chỉ luyện hóa ba loại dược liệu mà thôi, còn lại hơn trăm loại nàng phải làm thế nào bây giờ. Nàng thật sự không dám tưởng tượng bản thân có thể tiếp tục kiên trì nữa hay không, nói không chừng không chờ nàng kiên trì đến cuối, dương khí trong cơ thể nàng đã cạn kiệt rồi.

Lắc lắc đầu, Chỉ Yên tiếp tục ném một loại quả nhỏ tương tự với cà chua vào dược đỉnh. Quả hồng vừa ném vào đã tập tức hóa lỏng mà không cần phí quá nhiều linh hồn lực.

Liên tiếp nửa canh giờ qua đi, trong dược đỉnh đã có hơn hai mươi loại dược liệu nhị phẩm được luyện hóa tốt, hai mươi loại dược liệu này được dùng để luyện chế Đế dịch (chất lỏng trụ cột) của dịch Trúc Cơ.

“Ừm, không tồi, Đế dịch đã luyện chế không sai biệt lắm, thêm chút nước đi.” Phi lão vuốt râu, vui mừng gật đầu.

Để luyện chế dịch Trúc Cơ phải qua rất nhiều công đoạn. Không những luyện chế tốt dược liệu trụ cột, mà còn phải điều chỉnh ngọn lửa phù hợp với từng giai đoạn, quá trình hầm chế cần rất nhiều loại dược liệu cho nên tất nhiên sẽ không thiếu kỹ năng phân tách ngọn lửa.

Nếu cùng lúc thêm vào vài loại dược liệu khác nhau thì ngọn lửa phải bị phân tách theo số lượng dược liệu cho vào, dược liệu càng nhiều, yêu cần khống chế linh hồn lực càng cao.

Chỉ Yên xoay người, đem nửa thùng nước đổ vào dược đỉnh, ào một tiếng, nước thuốc bên trong đã bị pha loãng, trong không khí truyền ra một mùi hương nồng đậm…

Ý niệm vừa động, ngọn lửa lập tức trở nên mạnh hơn vài phần, nhiệt độ nóng bỏng hầm nấu nước thuốc bên trong dược đỉnh.

Mất tầm năm phút sau, nước thuốc bắt đầu sôi lên, ùng ùng tỏa ra từng đợt bọt khí. Chỉ Yên lẳng lặng nhìn, đến khi bọt khí ở giữ dược đỉnh to đến độ nhất định, mới bắt đầu cho thêm mấy loại dược liệu khác vào.

Lần này là năm loại dược liệu tam phẩm.

Linh hồn lực bao vây, đem năm loại dược liệu ném vào trong dược đỉnh, ngọn lửa nóng rực dưới đáy lò nhất thời giống như rồng lửa, lần lượt quấn quanh năm loại dược liệu.

Nước thuốc sôi trào, dược liệu bị luyện chế, linh hồn lực đồng thời được không chế, trên trán Chỉ Yên lại chảy ra một tầng mồ hôi tinh tế, sắc mặt hồng hào cũng dần chuyển sang tái nhợt, nàng cau chặt mày, cảm thấy thật sự ăn không tiêu.

Nàng cảm thấy như trong cơ thể có một luồng lửa nôn nóng, một bên nung khô dược liệu, một bên lại nung nóng ý chí của nàng. Mồ hôi theo mí mắt chảy xuống, tầm mắt dần trở nên mơ hồ, linh hồn lực trong cơ thể bắt đầu tiêu hao như ống thoát nước, ngọn lửa vốn nóng rực cũng nhanh chóng bị dập tắt.

Phụt!

Ngọn lửa bị dập tắt xong, cả người Chỉ Yên run lên, nhất thời mềm nhũn ra, trước ngực như bị đè nặng, đè nén khiến người ta cảm thấy khó chịu vô cùng.

“Thế nào rồi, còn có thể tiếp tục không?” Hồn phách của Phi lão run lên, nhanh chóng vọt đến trước mặt Chỉ Yên, lo lắng hỏi.

“Linh hồn lực đã bị tiêu hao hết rồi.” Chỉ Yên lắc đầu, chán nản nói, giọng nói khàn khàn, đặc biệt khó nghe.

“Ăn loại linh quả này thấm giọng đi, qua hai ngày lại tiếp tục.” Phi lão thở dài một tiếng: Xem ra dịch Trúc Cơ này không thể luyện được trong ngày một ngày hai, dù lão có nóng vội thì thực lực của tiểu nha đầu cũng không theo kịp.

"Nhưng mà..." Chỉ Yên nhíu mày, lần đầu tiên có cảm giác nặng nề như bị núi lớn đè đầu: Từ lúc bắt đầu đến giờ chỉ mới qua hai canh giờ, nhưng linh lực và linh hồn lực trong cơ thể nàng lại tiêu hao gần như không còn, loại tốc độ như nước chảy này dù là ai cũng cảm thấy ăn không tiêu.

"Yên tâm đi, luyện dược không giống luyện đan, phần đã luyện chế chỉ cần giữ ấm là có thể tiếp tục xử dụng, sẽ không lãng phí. Chờ đến khi ngươi khôi phục tốt rồi lại tiếp tục cũng không muộn, hơn nữa đến lúc cuối cùng, ta cũng sẽ chống đỡ giúp ngươi.” Như nhìn ra sự lo lắng của Chỉ Yên, Phi lão an ủi nói.

"Vậy được rồi." Chỉ Yên gật gật đầu, lắc mình ra khỏi không gian Càn Khôn.

Linh hồn lực bị hao hết, hơn nữa luyện dược kéo dài hai canh giờ, Chỉ Yên đã sớm mệt không chịu nổi, từ không gian ra ngoài, nàng lập tức ngả đầu lên giường ngủ mất.

Bây giờ là giờ cơm trưa, tối qua Chỉ Yên dặn dò không cần quấy rầy nàng nghỉ ngời, nhưng nghĩ đến buổi chiều còn phải ra ngoài đi dạo, Sa Toa không nhịn được đến trước cửa nàng, gõ vài tiếng, thấy không có người trả lời, cuối cùng chỉ có thể tự đẩy cửa bước vào.

Vẻ mặt Chỉ Yên mỏi mệt, cuộn người trong chăn, chìm vào giấc ngủ.

"Nha đầu này, chẳng lẽ vẫn ngủ cho đến bây giờ?" Sa Toa đứng trước giường, do dự không biết có nên gọi nàng dậy hay không, cuối cùng chỉ lắc đầu, xoay người rời đi.

"Thế nào, Tiểu Yên Nhi không muốn đi cùng sao?" Tay Sa Hiên ôm lấy vòng eo của Sa Toa, vẻ mặt dịu dàng hỏi.

"Bộ dạng Yên Nhi có vẻ rất mệt, chúng ta vẫn nên tự mình đi thôi, chỉ cần về sớm một chút, mang đồ ăn ngon cho nàng là được.” Sa Toa lắc đầu trả lời.

Cuối cùng chỉ có ba người Sa Toa, Sa Long và Sa Hiên ra ngoài. Đây là ngày nghỉ đầu tiên từ khi bắt đầu khai giảng đến nay, ba người đã thỏa thuận tốt muốn ra ngoại thành Minh đô đi dạo ngắm cảnh, mọi người vốn rất hứng thú, nhưng chỉ tiếc Chỉ Yên không theo được.

Cảm giác ngủ đến tỉnh, Chỉ Yên từ trên giường bò dậy, tuy không cảm thấy mỏi mệt như trước nhưng cả người vẫn không có tinh thần.

Đi dạo một vòng xung quanh Bắc uyển, Chỉ Yên phát hiện mấy người Sa Toa không ở đây, mà nàng lại không thể luyện đan, hơn nữa một mình một người rất nhàm chán, nên Chỉ Yên tính đi ra ngoài dạo một vòng, tổng so với việc buồn bực trong phòng thì tốt hơn nhiều.

Bắc uyển cách ngã tư đường Minh đô tương đối xa, nên có rất ít người qua lại. Trước kia do ra ngoài cùng với đám người Sa Toa nên không cảm thấy có gì khác thường, nhưng hôm nay một mình một người lại cảm thấy xung quanh đặc biệt lạnh lẽo.

Một bóng đen ẩn núp trong một góc gần Bắc uyển, khi nhìn thấy bóng người phấn hồng ấy, ánh mắt nhất thời sáng rõ, khóe môi nhếch lên: Hừ, rốt cuộc cũng ra ngoài, xem ra hắn có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Bóng đen chợt lóe, giống như một tia sáng, vội vàng đánh úp về phía Chỉ Yên.

Hơi thở lạnh lẽo ập tới, thân thể Chỉ Yên chấn động, theo bản năng xoay người, giây tiếp theo, một thanh đao bằng linh lực màu vàng sáng, hung hăng đâm sau lưng Chỉ Yên.

"Phụt..." Cơn đau đánh úp lại, thân hình nhỏ nhắn bị chấn bay, nặng nề rơi xuống khoảng đất trống trước mặt, máu tươi tràn ra...

"Xùy, còn tưởng ngươi lợi hại bao nhiêu, thì ra cũng chỉ nhiêu đây mà thôi!” Nam nhân cười lớn, vẻ âm độc trên mặt lại dày đặc hơn vài phần.

Khí thế không lồ mạnh mẽ vọt tới, nhưng thân thể của Chỉ Yên lúc này lại không thể nhúc nhích, trong mắt đều là khuôn mặt tươi cười âm độc của nam nhân. Một tay hắn rút kiếm, linh lực màu vàng sáng bao quanh thân kiếm, kiếm khí mãnh liệt, lạnh lẽo, khiến cả người Chỉ Yên phát lạnh.

Con ngươi Chỉ Yên co rụt lại, trong mắt che kín rét lạnh: Nàng thật sự không ngờ hắn lại lựa chọn ra tay sau lưng nàng. Xem ra hắn đã ẩn núp ở gần Bắc uyển một thời gian dài, mà càng khủng bố hơn là bọn họ lại không phát hiện được.

"Cao cấp linh giả cao giai, trước khi các hạ lấy mạng ta không muốn cho ta chết được rõ ràng sao?” Ánh mắt Chỉ Yên híp lại, hai tay chống đỡ trên đất, vừa động lại liên lụy vết thương sau lưng, trên mặt che kín đau đớn.

Ồ, thật đúng là xem trọng nàng, không ngờ lại phái ra một cao cấp linh giả cao giai chỉ để đối phó với một đứa nhỏ mới chín tuổi như nàng.

Chỉ Yên một bên hỏi, một bên lại âm thầm tìm kiếm biện pháp chạy trốn. Đáng giận là linh lực của nàng bây giờ đã bị hao hết, hơn nữa trên người có vết thương, lại không thể mở ra không gian Càn Khôn, huống chi dưới áp lực của nam nhân này, bất cứ ý niện trốn chạy nào của nàng đều bị hắn nhìn ra cả.

"Xùy, nghe nói ngươi là đệ tử có thiên phú của U Lam học viện, là luyện đan sư mới chín tuổi, còn am hiểu hạ độc? Chậc chậc, thật đáng tiếc, tuổi còn trẻ mà đã phải chết dưới kiếm của ta rồi. Yên tâm đi, ta sẽ để ngươi được chết một cách thoải mái."

Nam nhân không đáp, ngược lại xùy cười ra tiếng, bước chân vừa động, thoáng chốc đã vọt đến trước mặt Chỉ Yên.

Cố chủ đã nói, tiêu diệt đứa nhỏ này càng sớm, tiền thuê của hắn sẽ càng nhiều.

Kiếm khí mãnh liệt, nặng nề phóng đến, mang theo áp lực mạnh mẽ của cao cấp linh giả cao giai, khiến Chỉ Yên cảm thấy lồng ngực mình như bị bóp nghẹn, hô hấp khó khăn, đến khi nhìn rõ thì thanh kiếm lạnh lẽo kia đã đến rất gần lồng ngực mình.

Cắn răng, không biết từ khi nào bàn tay nhỏ bé trắng nõn đã nắm lấy ba cây ngân châm, Chỉ Yên bất chấp nguy hiểm, chờ đến thời khắc nam nhân cuồng vọng lơi là phòng bị mới phóng ra một kích cuối cùng.

Thân mình vặn vẹo, né qua hướng đâm nguy hiểm của thanh kiếm, nhưng thế tới của nam nhân quá nhanh, quá mạnh, nên cuối cùng Chỉ Yên vẫn bị đâm trúng vai trái, mùi máu tươi tràn ra, cảnh tượng máu tanh đến ghê ngời.

Bị đau đớn đột ngột bao phủ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Chỉ Yên bị nhuộm thành một màu tái nhợt, mặt mày nhăn nhó, lại không thể nói được lời nào, ngay cả con ngươi cũng nhộm thành màu đỏ.

"Xùy, cần gì phải giãy dụa vô ích như vậy…” Trong mắt nam nhân lộ rõ sự khinh thường, hung ác rút kiếm ra, lại lần nữa đâm về phía Chỉ Yên, nhưng mà đúng lúc này, ba tia sáng màu bạc chợt lóe, xoát xoát xoát, ba cây ngân châm đã đâm sâu vào thân thể của nam tử.

"Loại đồ chơi nho nhỏ này mà cũng dám lấy ra." Gần như nam nhân không thèm dừng lại một giây nào, hắn đơn giản ném trường kiếm trong tay, cánh tay vung lên, muốn chụp một chưởng lên người Chỉ Yên: Hừ, chỉ là một đứa nhỏ thì có bao nhiêu uy hiếp?

Nhưng ngay lúc hắn muốn vận lực, cả người đột nhiên run lên, cổ họng giống như bị người nào đó bóp chặt, toàn thân cao thấp đều đau đớn khó nhịn.

"Ngươi, ngươi đã làm cái gì với ta?" Nam nhân trừng lớn mắt, không dám tin nhìn đứa nhỏ trước mắt: Mẹ nó, nha đầu thối này lại dám làm trò quỷ với hắn.

"Hừ, dám ra tay với lão tử, lão tử lập tức xé xác ngươi." Ánh mắt nam nhân hung ác, đột nhiên nổi điên như dã thú, dữ tợn đánh về phía Chỉ Yên.

Sau lưng bị thương thương, bả vai bị đâm, hơn nữa vừa rồi còn dùng toàn lực, bây giờ có muốn né tránh sự điên cuồng của nam nhân trước mặt cũng không thể, nhưng nàng lại không muốn né tránh, cái nàng cần làm lúc này là kéo dài thời gian.

Sớm biết như vậy, nàng đã trang bị một thanh chủy thủ trên người rồi, sớm biết như vậy nàng nên mang theo dược vật bên người mà không phải ném trong không gian Càn Khôn.

Nọc độc thông qua ngân châm, xâm nhập vào trong cơ thể của nam nhân, hơn nữa nam nhân lại vận lực, nên đã nhanh chóng lan tràn tới toàn thân, ngay trong lúc nam nhân đánh tới, hắn cảm thấy trong cơ thể như có cái gì muốn gào thét thoát ra ngoài, cả người tê ngứa, đau đớn khó chịu.

"A..." Một tiếng rống sợ hãi từ trong miệng nam nhân tràn ra, cả người hắn sợ run, hoảng sợ nhìn mu bàn tay chính mình.

Từng mụn mủ mọc ra liên tiếp, giống như nấm mọc sau mưa, thế tới mạnh mẽ như chẻ tre.

Làn da sưng tấy, mụn mủ vỡ tan, dịch mủ màu vàng xanh hòa với máu tươi tràn ra, tanh hôi, buồn nôn không chịu nổi...

"A, không, không..." Không riêng gì cánh tay, trên trán nam nhân, trên mặt, cổ... Toàn đều bị mụn mủ bao trùm, mùi tanh tưởi đánh úp lại, Chỉ Yên nhịn không được nhíu mày, ánh mắt hờ hững.

Đây là loại độc tên Sang Long nàng mới phối chế mấy hôm trước, còn chưa kịp kiểm tra, nhưng nhìn người trước mặt, ngoại trừ thời gian tái phát hơi chậm thì hiệu quả cũng không tồi.

Sang Long, toàn thân bị bao phủ mụn mủ như vảy, độc tố phát tác, cuối cùng nổ tan xác mà chết.

"Giết ngươi, lão tử muốn giết ngươi." Đau đớn từng đợt ập đến khiến nam nhân muốn phát điên, lửa giận bùng lên, hai mắt nhiễm đỏ, oán ận, âm độc nhìn chằm chằm Chỉ Yên.

Linh lực màu vàng sáng chói mắt xuất hiện, một cỗ khí thế khiếp người đè nén, thẳng tắp cọt đến chỗ Chỉ Yên.

Càng vận công, tốc độ phát tác càng mãnh liệt, Chỉ Yên mỉm cười, trong mắt tản mát một luồng ánh sáng hủy diệt: Nàng đang chờ đợi, chờ đợi thời khắc hắn toàn lực xuất kích như lúc này.

"Muốn chết!" Ngay lúc nam nhân sắp tập kích Chỉ Yên thành công, một tiếng quát lạnh vang lên, theo sau đó là một bóng trắng nhoáng lên, cuối cùng, nam nhân lấy một tốc độ nhìn thấy được bị chấn bay ngược ra ngoài.

Thân thể Chỉ Yên run rẩy, trong mắt xẹt qua một tia sáng khó hiểu, giọng nói này... Lạnh như băng, lại lạnh nhạt xa cách, trừ hắn còn có ai?

Oanh! Một tiếng động nặng nề khi nam nhân rơi xuống truyền ra, cùng với tiếng xương cốt vỡ vụn, nam nhân té trên mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo, hai mắt trừng lớn lộ rõ đau đớn.

"Ngươi không sao chứ?" Giây tiếp theo, Chỉ Yên đã rơi vào một cái ôm ấm áp, mang theo hương thơm thanh nhã, mát lạnh. Dung nhan lạnh lùng như băng tuyết phóng đại trước mặt Chỉ Yên, con người xanh thẳm, gợn sóng mãnh liệt đối diện với ánh mắt của nàng, nhưng lúc này tâm tư nàng lại bình tĩnh, thản nhiên, không nổi được một tia gợn sóng.

"Ngươi đã đến rồi." Chỉ Yên hơi cong môi, nhìn nam nhân thản nhiên nói.

Con ngươi Minh Dập Hàn co rụt lại, nhìn vẻ hờ hững, tùy ý trên mặt nàng, trong lòng có cảm giác không tốt, rầu rĩ, đè nén, rất khó chịu.

"Chết tiệt, lại dám làm người của ta bị thương." Tầm mắt lại lần nữa dừng trên vai Chỉ Yên, nhìn vết thương đầm đìa máu tươi, nhiễm đỏ cả vạt áo, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên lạnh như băng, cánh tay ôm lấy Chỉ Yên không tự giác buột chặt hơn vài phần, trái tim như bị một nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có bóp chặt.

Nếu hắn đến trễ một chút nữa, nếu...

Nghĩ đến đó hắn không khỏi rùng mình, khóe miệng ôm lấy một đường cong hung ác, toàn thân tản mát từng luồng khí lạnh không thể kháng cự. Chỉ Yên nằm trong lòng hắn, con ngươi ảm đạm, lại vẫn cố gắng kéo góc áo hắn: "Đừng tới gần."

Tiếng nói vừa dứt, nam nhân vốn ngã xuống đất run rẩy đằng trước đột nhiên xảy ra biến hóa, làn da hắn trở nên căng phồng, mụn mủ càng lúc càng nhiều, lấy một tốc độ có thể nhìn thấy được, lại mọc lên, lại vỡ tan, đến khi quần áo toàn thân hắn bị xé rách toàn bộ…

Đôi mắt Minh Dập Hàn híp lại, ôm Chỉ Yên, đứng lặng tại chỗ.

"Oanh" một tiếng, Chỉ Yên theo bản năng vùi đầu vào lòng Minh Dập Hàn, theo sau tiếng nổ đó là thân thể của nam tử cũng bị nổ thành từng mảnh nhỏ, máu thịt bay tán loạn.

Cảm thấy mọi chuyện đã ổn, lúc này, ý thức Chỉ Yên mới tình nguyện buông lỏng, ngủ say.

Một hồi ám sát, cuối cùng kết thúc bằng một màn tan xương nát thịt, trước cửa Bắc uyển, máu tươi đầm đìa, vụn thịt đầy đất.

Nhoáng một cái, năm ngày đã đi qua, Chỉ Yên rốt cục tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, thứ đầu tiên lọt vào trong tầm mắt của nàng là màn lụa màu tím tung bay, chóp mũi quanh quẩn một mùi hương quen thuộc, thoang thoảng, nàng sửng sốt, lúc này mới cảm thấy cả người tê dại, cổ họng cũng đặc biệt khó chịu.

"Ngươi tỉnh?" Vừa mới giật giật cánh tay mình một chút, bên tai đã đột nhiên truyền đến một tiếng nói lạnh nhạt, theo sau đó là một khuôn mặt tuấn dật được phóng to trước mặt nàng.

Chỉ Yên nháy mắt mấy cái, ngoài ý muốn nhìn thương tiếc trong mắt nam nhân.

"Ta muốn uống nước." Lấy lại tinh thần, Chỉ Yên nói rõ từng chữ, âm thanh vừa ra, chỉ kém chút đã dọa nàng tái mặt, khàn khàn, thô ráp, giống như giọng nói của mấy người lớn tuổi.

"Được." Minh Dập Hàn gật gật đầu, giọng điệu dịu dàng, ấm áp lạ thường, nếu không phải cả người nàng bây giờ vẫn còn đau nhức, thì nàng thật muốn dụi mắt xem chuyện trước mắt có phải là sự thật không.

"Cẩn thận một chút." Hơi cúi người, Minh Dập Hàn nhẹ nhàng nâng đầu Chỉ Yên lên, cẩn thận, tỉ mỉ đưa chén nước lại gần môi nàng, giống như đang che chở cho bảo bối mà mình quý trọng vậy.

"Thế nào, còn muốn uống thêm không?" Một ly thấy đáy, Minh Dập Hàn nhìn vào mắt Chỉ Yên, nhẹ giọng nói.

"Không cần, đỡ ta đứng lên đi." Chỉ Yên lắc đầu, uống xong một ly, cổ họng nàng đã dễ chịu không ít, chẳng qua thân thể vẫn đau nhức như trước, đoán chừng cũng vì nguyên nhân này nên nàng mới có thể ngủ lâu như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.