Lôi Kì trong lòng thấp thỏm bất an, đi vào cửa sau Học viện Hí Kịch quốc gia.
“Miêu” đã diễn xong một đoạn, vài vị công nhân kỹ thuật đang ở trên vũ đài kiểm tra chi tiết, diễn viên vừa múa xong đang tháo trang phục, chỉ còn vài diễn viên trẻ còn đang mặc trang phục mèo hoa lệ, ở trên vũ đài liên tục tập luyện dáng đi của mèo con.
Loa ở hai bên vũ đài, nhẹ nhàng phát ra khúc nhạc “Memory” kinh điển đứng đầu của”Cats”, giọng nữ tao nhã lại mang tang thương kể lại thời gian tuổi trẻ rực rỡ của một con mèo đang dần già đi theo năm tháng, Lôi Kì nghe bài hát này, suy nghĩ có chút hoảng hốt.
“Lôi Kì!” Đồng Hân nhìn thấy hắn đến đây, vội vàng mang hắn đến trước mặt ngài Wright, giới thiệu hai người làm quen.
Nhưng mà ngài Wright ngồi ở hàng ghế đầu trước vũ đài, trong tay ôm Tam Nguyệt, chỉ liếc mắt nhìn Lôi Kì một cái rồi gật gật đầu, cũng không vươn tay đến bắt tay Lôi Kì.
“Đi lên đi!” Ngài Wright cúi đầu yêu thương nhìn Tam Nguyệt đang ở trong lòng hắn thoải mái nhắm nửa mắt, mắt không nhìn Lôi Kì.
Lôi Kì nhìn Đồng Hân, toát ra ánh mắt cầu cứu.
“Cậu đi lên đi! Đã là tới quay thử, đương nhiên trước tiên phải nghe xem cậu hát thế nào, sau đó mới tới những động tác vũ đạo khác.” Đồng Hân đẩy hắn lên trên vũ đài.
Vài diễn viên trẻ tuổi còn lại đang tập luyện đều ngừng lại, tự động ngồi vào phía sau vũ đài, tò mò nhìn vị khách không mời mà đến.
Lôi Kì ở trên vũ đài, tự dưng lại có cảm giác sợ hãi vớ vẩn.
Không phải đã sớm là thói quen thường ngày sao?
Vì sao tại giờ khắc bước trên vũ đài này, ngực lại có cảm giác xúc động không rõ đang kêu gào? Là hưng phấn, hay là…… Hoài niệm?
“Tại sao còn không mở miệng? Tôi không có nhiều thời gian như vậy.” Ngài Wright lộ ra sắc mặt không bình tĩnh.
Đồng Hân ở dưới đài nháy mắt mấy cái với hắn, “Lôi Kì, đừng sợ, hát đi! Coi như là hát vì Miêu Miêu, được không?”
Diệp Miêu……
Hai chữ này đột nhiên đánh vào trong lòng hắn, ngực bỗng chốc chua xót…
Rất mong rất nhớ nàng.
Nếu không phải Đồng Hân luôn miệng nói cho hắn, cơ hội quay thử lần này Diệp Miêu thật vất vả mới xin được, từ tuần trước hắn đã khẩn cấp bay đi Nhật Bản tìm nàng!
Hắn nhắm mắt lại, định thần lại, tạm thời đem tạp niệm trong lòng đuổi đi.
Hát…… Hát gì mới được?
Trong tai nghe giai điệu quen thuộc chậm rãi phai đi, khi hắn phát hiện ra, hắn đã bắt đầu hát lên bài hát được yêu thích từng hồi “Memory”
Đồng Hân sửng sốt, bài hát này không phải là của con mèo mẹ đang già đi hát sao?
Nhưng mà…… Lôi Kì hát cũng không tồi đâu….!
Đằng sau vũ đài ngày càng có nhiều người, phần lớn là những diễn viên đang tẩy trang ở sau sân khấu, bọn họ mới tẩy được một nửa, có người còn chưa cởi trang phục diễn ra, tất cả đều bị giọng hát của Lôi Kì thu hút tới.
Anh chàng người châu Á trên mặt có sẹo này là ai?
Vì sao hắn lại xuất hiện ở trong này? Hơn nữa còn hát “Memory”?
Tuy rằng hắn là nam nhân, nhưng khi hắn bài hát này lên, ý vị cũng không hề khác chút nào
Nam nhân đang ca hát kia không biết trong hốc mắt hắn đã mơ hồ mang theo nước mắt.
Hạnh phúc…… Hạnh phúc là gì?
Hạnh phúc ở trong những ký ức cũ đã là hạnh phúc thực sự chưa?
Hay là bản thân đã quên mất những kỷ niệm đó?
Hạnh phúc của hắn ở đâu?
Hắn từng cho rằng trong đêm tối kia chỉ có mình hắn trơ trọi, hắn sẽ không còn cơ hội được nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa.
Thế nhưng một ngày nọ, có một cô mèo hoang nhỏ từ trên trời rơi xuống kéo hắn ra khỏi góc tối, nói với hắn rằng, ánh mặt trời ở ngay phía trước, cách đó không xa.
Mỗi người đều sẽ gặp phải đêm tối, nhưng sau đêm tối rồi cũng là bình minh.
Cứ mãi chìm trong những hồi ức đã qua để làm gì?
Cái gọi là hạnh phúc, là ngay lúc này, dũng cảm bỏ đi những gì đã qua, nắm chắc hiện tại trước mắt.
Không nên tiếp tục lưu luyến, đừng vì không thể buông tay được quá khứ mà đánh mất đi hạnh phúc hiện tại.
Hạnh phúc, hạnh phúc của hắn, là cô gái đã cho hắn cuộc sống mới…
Tiếng hát đột nhiên dừng lại.
Lôi Kì nắm chặt hai tay, trong mắt đã có quyết định.
Hạnh phúc hiện tại của hắn, là Diệp Miêu cho hắn.
Có lẽ hắn thực sự không quên được những ngày huy hoàng trước kia, có lẽ hắn không thể hờ hững với âm nhạc, nhưng tất cả vẫn có thể hy vọng Đông Sơn tái khởi, nếu so sánh với Diệp Miêu, những thứ đó đã không còn quan trọng nữa.
Mèo hoang nhỏ kia là tất cả của hắn, chỉ có nàng mới có thể cho hắn hạnh phúc.
Danh lợi là gì? Đây chẳng qua là theo đuổi lòng hư không của con người, giống như hắn trước kia.
“Thực xin lỗi, tôi không hát.” Lôi Kì lộ ra một nụ cười tự tin sáng lạn, hình như không hề tiến hận vì mất đi cơ hội tiến thân này…
Hắn nói xong, liền đi xuống vũ đài, rời khỏi Học viện Hí Kịch Quốc gia.
Lúc này, phía sau vũ đài đã chật ních những đoàn diễn viên ngoại quốc vừa mới diễn xong, mọi người không ngừng rủ rỉ bàn luận–
“Nam nhân châu Á kia là ai? Hắn là người Đài Loan sao? Không nghĩ tới Đài Loan cũng có người có âm sắc tốt như vậy đâu!”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Tuy rằng kỹ xảo còn có chút trúc trắc, thế nhưng kỹ năng chuyển nhạc lại thật trôi chảy, hơn nữa trung khí mười phần, không hát hết thì thật sự là đáng tiếc!”
“Tuy rằng “Memory” trước đây đều là nữ nhân hát, nhưng anh ta hát lên cảm giác cũng thật tuyệt! Cứ như là trước kia anh ta cũng từng trải qua cảm giác được mọi người thổi phồng mỗi ngày, sau đó lại rơi xuống thất vọng tột cùng vậy! Chị Nana, chị nói đúng không?”
Chị Nana chính là diễn viên đóng vai mèo mẹ già kia, bài hát “Memory” này nàng cũng hát mười năm rồi.
Chỉ thấy chị Nana “Ừ” một tiếng, rồi mới nói: “Anh chàng kia nhìn thật là đẹp trai, vết sẹo trên mặt kia chẳng những không đáng sợ, hơn nữa nhìn còn rất cá tính! Tôi cảm thấy tò mò với quá khứ của hắn nha!”
“Ôi! Chị thế nào mà chỉ nhìn người ta đẹp trai hay không đẹp trai a? Anh ta hát thật là hay đó!”
“Được rồi! Được rồi!” Ngài Wright đột nhiên đứng dậy, “Nói đủ chưa? Mau trở về tẩy trang rồi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có hai suất diễn đấy!”
“Đúng rồi, ngài Wright, người này có phải hay ngài tìm đến không?” Một nữ diễn viên trẻ tuổi hỏi hắn.
Ngài Wright chỉ cười cười, “Không nghe thấy sao? The new day has begun, cậu ta đi tìm hạnh phúc của cậu ta, sẽ không quay lại đâu, không cần cậu ta nữa.”
Vài nữ diễn viên nghe hắn nói như vậy, bĩu môi, thất vọng quay lại phía sau.
“Ngài Wright……” Đồng Hân nhìn vẻ mặt của hắn, không biết hắn có tức giận không?
“Chuyện gì vậy?”
“Thật ra…… Lôi Kì không phải cố ý.”
“Không cần nói nữa.” Ngài Wright vẫy tay ngăn hắn lại, rồi mới cười lên, “Ta rất vui mừng khi một ai đó có thể biết được hạnh phúc chân chính là gì.”
Hạnh phúc, chính là trong lòng nàng chỉ có hắn, cho dù bị tổn thương nhiều hơn, nhưng chỉ cần nàng nhớ tới hắn, vẫn sẽ cảm nhận được niềm hạnh phúc được yêu thương, được che chở…
Hạnh phúc, chính là có thể dứt bỏ tất cả quá khứ, chỉ nguyện cùng ái nhân (người yêu) trước mắt dắt tay nhau cả đời, cho đến khi bạch đầu giai lão.
Không phân biệt được nam nữ, không phân biệt tuổi tác, không phân biệt chủng tộc.
Chỉ cần có yêu và được yêu, đó chính là hạnh phúc.
Nhật Bản Tobkyo
Học viện nữ Bách Hợp là một hệ thống trường học tư nhân, liền mạch từ mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông đến đại học, trừ phi thành tích tương đối nổi trội xuất sắc, hoặc là có quan hệ đặc thù, mới có thể vào trường này học.
Bởi vì tác phong trường học bảo thủ, cho nên làm cho nhóm nữ sinh lúc tan học nhìn thấy ở cổng trường có một nam nhân cao lớn đang đợi người, ai cũng lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Thân hình nam nhân này cao lớn, thân thể thon dài, làn da ngăm đen, đặc biệt nhất là trên má phải của hắn có một vết sẹo nhàn nhạt tương đối dài.
Ánh mắt nam nhân lo lắng nhìn theo từng nữ sinh mặc quần áo thường ngày tan học ra về, nhưng trước sau vẫn lộ ra ánh mắt thất vọng.
Không phải, cũng không phải, hắn đã đợi nửa tiếng rồi, tại sao vẫn chưa thấy Diệp Miêu?
Có phải Đồng Hân lừa hắn không?
Ngay lúc chân hắn chờ đến mỏi nhừ, một tiếng kinh hỉ la lên tác động sự chú ý của hắn–
“Lôi Kì?!”
Hắn lập tức quay đầu, đứng ở phía sau mình không phải là Diệp Miêu sao?
“Miêu Miêu!” Cũng không quan tâm đây là cổng trường học, hắn tiến lên ôm cổ Diệp Miêu.
“Lôi…… Lôi Kì…… Anh…… Anh buông tay ra trước, em không thở nổi……” Thân hình bé bỏng bị bóp chặt ở trước khuôn ngực rắn chắc của nam nhân, Diệp Miêu thiếu chút nữa nghẹt thở.
“Không buông! Anh không buông! Mèo hoang hư đốn này, lại dám giấu giếm anh, làm nhiều chuyện như vậy cũng không nói cho anh biết! Ngay cả khi bị anh thương tổn, em cũng không chịu nói, lại một mình trốn ở chỗ tối đau lòng. Không được! Anh tuyệt đối không buông tay lần nữa!”
“Nhưng mà…… Lôi Kì, chỗ này là trường học của em nha……” Diệp Miêu rất cảm động không sai, nhưng hai người bọn họ ở trước cổng trường học ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì? Lỡ như truyền đến tai dì thì làm sao?
Nghĩ tới giọng nói của dì khi tức giận, lỗ tai Diệp Miêu bỗng chốc cảm thấy đau.
“Thế thì có làm sao? Em đã là sinh viên…… Hả?” Lúc này hắn mới phát hiện, trên người Diệp Miêu không mặc y phục hàng ngày, mà là…… Đồng phục học sinh Trung học!
Hắn xoa xoa mắt lại nháy mắt mấy cái, không sai, váy xếp nếp màu xanh lam, áo thủy thủ màu trắng viền xanh lam, tất trắng, giày búp bê đen, còn có cặp sách màu đen……
“Miêu…… Miêu Miêu…… Em vẫn là học sinh trung học?” Không thể nào! Chẳng lẽ Diệp Miêu chưa đầy mười tám?
Lôi Kì giống như là bị bỏng, buông mạnh Diệp Miêu ra, lại còn lùi về sau hai bước.
“Miêu Miêu, em đã hơn mười tám tuổi chưa vậy?” Oa, nếu Diệp Miêu chưa đầy mười tám, vậy hắn không phải đã thành tội phạm dụ dỗ trẻ vị thành niên?
“Đủ rồi a!” Diệp Miêu thấy phản ứng của hắn, vừa tức giận vừa buồn cười, “Từ năm mười ba tuổi em đến Nhật Bản, học hai năm tiếng Nhật sau đó mới đi học, năm nay em cấp ba, đã hai mươi mốt tuổi rồi!”
Hai người ở cổng trường vừa kéo vừa ôm thật rất rõ ràng, thế là Diệp Miêu kéo Lôi Kì vào một góc khuất trong trường học.
“Miêu Miêu, em làm sao vậy?” Hai người mới đứng ổn định, Lôi Kì liền phát hiện Diệp Miêu khóc, những giọt nước mắt trong suốt dừng ở trên tay hắn.
“Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……” Diệp Miêu liên tiếp xin lỗi, “Em đã tạo ra cho anh nhiều phiền toái như vậy…… Thực xin lỗi……”
“Miêu Miêu!” Người sai là hắn, vì sao nàng lại đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu mình?
Hắn bá đạo hôn Diệp Miêu, không hề quan tâm đến việc bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi qua chỗ bọn họ.
Tư vị mong nhớ trong một thời gian dài làm cho hắn muốn ngừng mà không được, tiếng thở gấp rên rỉ của thiếu nữ cùng với hương vị ngọt ngào làm cho hắn sa vào trong đó. Diệp Miêu đầu tiên là choáng váng cả người, rồi mới theo bản năng đáp lại, đầu lưỡi nho nhỏ khẩn cấp đón nhận, hai người nhiệt độ cơ thể cấp tốc tăng lên……
“Lôi Kì…… Tay anh……” Tay hắn cư nhiên duỗi đến phía dưới váy của nàng.
Trời ạ! Nơi này là trường học đó! Trên người nàng còn đang mặc đồng phục nha!
“Anh không chịu nổi! Nhiều ngày như vậy không gặp được em, anh nhớ em đến sắp chết rồi!” Đương nhiên, Diệp Miêu mặc bộ đồng phục thủy thủ thanh thuần này càng làm cho dục hỏa của hắn đột nhiên bùng nổ lên, nếu lúc này hắn không giải tỏa, lát nữa sẽ có khả năng vì máu mũi tích tụ quá nhiều mà bị sốc mất.
“Không nên….. Không nên….. Chỗ này là trường học……” Nàng đỏ bừng mặt phản kháng, hai chân lại giống như có ý thức, lúc bàn tay to kia tiến đến dò xét lại tự động mở ra.
“Thực sự không nêm sao? Nhưng mà anh thấy em thực chủ động nha!” Hắn ác ý mỉm cười.
“Lần nào anh cũng bắt nạt em!” Khuôn mặt xấu hổ lộ vẻ hờn dỗi, nàng cố gắng đè thấp thanh âm, gắt gao cắn môi dưới, chỉ sợ phát ra thanh âm kỳ quái hấp dẫn người bên ngoài đến xem, lúc đó nàng sẽ cực kì thảm hại, chắc chắn sẽ bị đuổi học!
“Đúng vậy! Anh là tệ nhất, không biết hiểu cho khổ tâm của em một chút nào, lại còn ăn bậy dấm chua, làm em bị tổn thương sâu như vậy…” Tiếng thở dốc trở nên ồ ồ đã ở trên cổ mẫn cảm của nàng.
Lôi Kì thoáng điều chỉnh góc độ một chút, liền đưa lửa nóng của chính mình vào trong thân thể nàng.
“Đừng……” Nàng không dám ra tiếng, chỉ có thể cắn lớp vải áo trên vai nam nhân, hai tay gắt gao ôm hắn, cả người giống như một con gấu túi, bám víu ở trên thân mình cường tráng của nam nhân.
“Miêu Miêu…… Anh thực sự rất nhớ em….. Anh chưa bao giờ chán ghét em cả……”
“A…… A…… Nhưng…… Nhưng mà em hại mặt của anh……” Khoái cảm đã sắp bao phủ thần trí của nàng, nhưng nàng còn lo lắng nên cho đến giờ nàng vẫn chưa thể tha thứ chuyện cũ do mình gây ra….
“Miêu Miêu ngốc….. Cho dù sẹo trên mặt anh là do em mới có, anh cũng sẽ không chán ghét em……” Hắn thở dốc càng lúc càng mau, đã lâu không hoan ái, thế nhưng hắn kích động mức không có cách khống chế bản thân
“Thật….. Thật sao?….. Anh không trách em?” Hai mắt đẫm lệ lờ mờ, nàng vừa sợ hãi vừa mong chờ hỏi.
“Anh trách em! Trách em tạo ra ký hiệu trên mặt anh! Trách em làm cho anh gặp lại em! Trách em lấy mất đi tim của anh rồi lại bỏ đi không nói một câu! Trách em thà rằng trốn ở góc liếm miệng vết thương giống như con mèo hoang cũng không chịu nói cho anh biết em bị tổn thương sâu cỡ nào! Em là Miêu Miêu hư! Nên phạt!”
Yêu anh, thật sự rất yêu anh.
Từ ngày đầu tiên rời khỏi Đài Loan, nàng luôn luôn nhớ tới hắn hắn, nhớ tới nụ cười mê người của hắn, cũng nhớ tới bộ dáng tức giận của hắn; Nhớ tới cái ôm ấm áp cùng lồng ngực rắn chắc của hắn, cũng nhớ tới hắn từng ở bên tai nàng tinh tế nói nhỏ hắn sẽ mãi mãi yêu nàng.
Nhưng nàng không biết mình có xứng đáng để được người đàn ông này yêu hay không, càng không biết hắn có thể vì nàng giấu diếm sự thật mà chán ghét nàng hay không.
Nhớ hắn, yêu hắn, nhưng lại sợ kết cục là không được…
Mấy ngày nay nàng đã vượt qua như thế nào, nàng thậm chí hoàn toàn không nhớ được.
Trí nhớ của nàng kể từ lúc Lôi Kì xuất hiện, dường như mới bắt đầu hoạt động lại.
Nam nhân nàng ngày đêm mong nhớ giờ phút này đang ở trong cơ thể nàng, thân thể ẩm ướt mồ hôi ôm chặt nàng, đôi môi khiêu gợi không ngừng ở bên tai nàng nói ra những tình ngữ làm cho nàng kích động –
“Anh yêu em…… Miêu Miêu, anh yêu em…… Cho dù em ở nơi nào, anh vẫn sẽ tìm được em…… Em là của anh, vĩnh viễn đều là của anh……”
“Lôi Kì……” Nàng không biết mình đang khóc, hay là đang cười, chỉ biết là trong lòng tràn đầy hạnh phúc, dường như sắp không chứa nổi nữa, trong nháy mắt sẽ tràn ra.
“Miêu Miêu, anh yêu em.”
“A……” Ở trong ôm ấp của người yêu, nàng đạt tới cao trào tuy ngắn ngủi nhưng cũng là tối kích tình. “Em…… cũng yêu anh.”