Tiểu Mị Phiêu Lưu Ký: Tác Giả Mẹ Kế Tung Hoành!

Chương 2: Chương 2: Chương 1




Là một tác giả chuyên viết truyện về thể loại cổ đại, huyền huyễn, xuyên không, tu chân các kiểu, không quá khó với ta để nhận ra rằng: Mình xuyên không rồi!

À thì, chỉ cần nghĩ đơn giản hôm qua ngươi còn đang nằm trong chăn êm đệm ấm, khi tỉnh dậy trần nhà đã biến thành bầu trời cao cao, đệm cao su mềm mại trở nên cứng rắn lộm cộm như mặt đá… à không, chính xác là đang bị nằm trên mặt đá, trước mắt ngoe nguẩy một hai ba bốn năm sáu bảy tám “cái” có thể coi là chân đầy lông đang chổng lên trời thì…

Được lắm! Bằng cách nào thì ta không biết, nhưng xuyên không kiểu này thì quá mức… bi thống rồi!!!

Gì??? Đừng nói lão nương đây mặc dù cũng là fan của thể loại xuyên không, trong cuộc đời ít nhiều đã từng ảo tưởng bản thân sẽ được xuyên qua vài ba lần, cũng đã từng viết qua nữ chính xuyên không rồi... Nhưng ít nhất cũng phải cho người ta được làm người với chứ??? Nhìn lại bản thân ta hai mấy năm qua cũng chưa làm chuyện gì thương thiên hại lý, vì cớ gì xuyên không lại trở thành… ừ, không biết này là thành giống gì, chân này là chân gì?

Gián? Hình như không đen như vậy.

Bọ cánh cứng? Có hơi nhỏ thì phải.

Ruồi? Bằng góc nhìn ba trăm sáu mươi độ đủ bốn phương tám hướng thì có thể lắm… nhưng lại không có cánh.

Nhện? God! Ta không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhện!

Nhưng cái đó không phải vấn đề, vấn đề là: Ta sắp chết!

Shit! Bằng cái tướng nằm không mấy ‘đẹp mặt’ này, cùng với từ nãy đến giờ cơ thể không thể động đậy, tám cái chân còn không đủ sức mà giật giật, mắt thì đang dần dần mờ đi, lại còn có một luồng khói xám hết sức đáng ngờ tản mác trong không trung mà có vẻ bắt nguồn từ chính cơ thể ta mà nói, ta có thể kết luận tình trạng của bản thân chẳng có một tẹo khả quan nào cả!

Nhưng cơ thể có khả quan hơn nữa thì ta cũng chẳng dám nói là mình có thể bình an vô sự hay không, bởi vì ở trước mặt ta lúc này là một – tên – người – khổng – lồ đang đưa cái – tay – cũng – không – bé – nhỏ – một – chút – xíu – nào hướng đến ta.

Mắt quá mờ, ta không thể nhìn rõ mặt hắn. Hắn đứng chắn đi ánh sáng chói chang, cả gương mặt chìm vào bóng tối. Với kích thước của ta lúc này thì cho dù là một đứa trẻ con cũng có thể được coi là ‘khổng lồ’, nhưng kẻ này thực sự rất cao, cao đến mức cái bóng của hắn phủ lên khiến ta không thể nhìn thấy dù chỉ một chút xíu hi vọng. Hắn đưa một ngón tay về phía ta, động tác rất giống khi ta chuẩn bị dí chết một con kiến.

Bi thống! Cuộc vui xuyên không của lão nương chỉ dài vỏn vẹn vài phút.

Ngón tay của kẻ kia hạ xuống càng lúc càng gần, áp lực nó mang lại cũng thật lớn, thật lớn. Cái bóng của ngón tay đè lên bóng râm vốn có của hắn, dập tắt toàn bộ ánh sáng xung quanh ta.

Sau đó…

Tóc!

Một giọt máu to tổ bố từ vết cắt rất nhỏ… à không, với ta thì nó cũng to tổ bố, từ trên cái ngón tay kia rơi thẳng vào miệng ta.

Ọeeeee….!!!!

Máu tươi tràn vào miệng khiến ta sặc sụa, tám cái chân giật giật, chất lỏng đặc sánh ngập ngụa trong khoang miệng vừa tởm vừa kinh làm ta chỉ muốn nôn ra. Ta còn cảm giác được vị máu đang trào ngược lên mũi, à không, bây giờ thì chắc là ta còn chả có mũi, nhưng mùi vị của sắt đánh lên đại não, thành công khiến ta hôn mê bất tỉnh.



Tỉnh lại, nằm ngoài dự đoán của ta về việc mình có thể đã bị sặc chết hoặc bị dẫm bẹp dí mà chết, cơ thể bỗng dưng rất nhẹ, không còn nặng nề vô cảm mà chỉ có đau rát bỏng cháy, khiến ta hiểu được cái đám khói xuất hiện quanh người lúc nãy là từ do đâu mà có. Trước mặt đã không còn thấy kẻ khổng lồ cao lớn nào, có vẻ sau khi thực hiện xong hành vi đầy tính chất ‘máu me’ kia hắn liền rời đi, mà rõ ràng là cơ thể ta lúc này đã tốt hơn nhiều lắm. Tám chân đã đủ sức giật giật, ta đảo mắt, cái này mới khiến ta hết hồn!

Xung quanh ta, không biết từ lúc nào đã đứng đầy một đám lớn, nhỏ, to, bé, dài, ngắn, đen, nâu, xám, trắng nhện, nhện, nhện, và NHỆN!

Nếu mà bây giờ có cơ mặt thì chắc chắn ta đã có thể bày tỏ biểu cảm kinh điển khoé miệng giật giật, nhưng mà rất tiếc là ta không có, thay vào đó là cặp nanh nhện đỏ au to đến mức thòi cả ra khỏi miệng của ta run run.

Đối mặt với nguy cơ tử vong thậm chí còn tuyệt vọng hơn hồi nãy, không hiểu sao đầu óc ta bỗng tỉnh táo lạ thường.

Tuyệt cảnh? Không sao, có nữ chính nào xuyên không mà không đối đầu ngay với tuyệt cảnh? Cuối cùng cũng gặp dữ hóa lành, soái ca bảo hộ, còn được Happy Ending đấy thôi. Muốn sống hay muốn chết, tất cả không nằm ở hoàn cảnh, mà là ý niệm của tác giả.

Kẻ khiến ta xuyên không, chắc chắn sẽ chẳng làm cái việc nhàm chán như vừa để ta xuyên qua liền chết ngắc củ tỏi, vừa tốn thời gian lại còn tốn công, chẳng được tích sự gì. Cho nên ta có thể kết luận: Không chết được đâu.

Mà nếu đã không chết được thì ta cần gì phải sợ?

Nghĩ đến đó thì ta đã hoàn toàn bình tĩnh. Trong cơn đau nhức toàn thân, ta giữ cho những con mắt của mình mở thật lớn để quan sát đám nhện.

Đúng như dự liệu của ta, một con nhện to có vẻ ngoài lông lá xơ xác kích động dẫn đầu đám nhện tiến lên, trong giọng nói của nó có phần già nua lại tràn ngập vui mừng, nhìn thế nào cũng khiến ta sợ chết khiếp đi được: “Vương! Ngài thật sự dọa chết chúng ta.”

Đùa? Là tụi bây dọa chết lão nương mới đúng!

Nhưng mà nó lại khẳng định một điểm: đám nhện này không có nguy hiểm với ta.

“Ma… mau đưa ta trở v...”, Ta yếu ớt lên tiếng, đồng thời cũng âm thầm kinh hãi… ta, thế mà lại có thể phát ra tiếng nói! Mặc dù hơn khàn, mặc dù chẳng hề dễ nghe, nhưng đó đích xác đã phát ra từ ta, từ chính cái miệng với hai cặp răng nanh cong vút to dài đỏ tươi giương giương phơi hết ra bên ngoài này. Nhìn lại, tám cái chân lông lá ‘của ta’ vẫn còn co giật giơ cao lên trên trời, vẫn còn đang ở trong hình dáng một con nhện đấy!

Một con nhện không có buồng phổi để lấy hơi, không có dây thanh quản cùng cổ họng để tạo ra xung động lại có thể nói chuyện, có thể phát ra âm thanh, lại còn có tiếng nói như con người… giải phẫu sinh học quăng đi đâu hết cả rồi????

Có thể do vẫn còn suy yếu, có thể do quá mức choáng váng, cũng có thể toàn bộ sức lực của ta sau khi thốt lên được mấy từ đã đủ bị rút cạn, còn không nói tròn được một câu, ta ngáp ngáp mấy cái, lần nữa rơi vào bất tỉnh trong tiếng hô hoán hoảng sợ của đám nhện.



Ta mơ một giấc mơ, giấc mơ đó rất dài, tưởng như dài vô tận, hành hạ ta như muốn chết đi sống lại.

Nói đến đó đã đủ hiểu, chả ai lại bị giấc mơ đẹp hành hạ đến chết đi sống lại cả, cho nên hiển nhiên giấc mơ đó của ta nó là một cơn ác mộng, tuyệt đại siêu cấp ác mộng!

Ta thấy mình đang rơi, rơi ở trong một khoảng không vô tận.

Nếu chỉ rơi không thôi thì đã chẳng nói làm gì, vấn đề là trong khi rơi xuống đó, hàng loạt những hình ảnh ký ức tựa như đại hồng thủy – đúng, là đại hồng thủy - ầm ầm, cuồn cuộn, ào ào, rào rào một cái tiếp một cái không ngừng nghỉ kéo nhau xông vào trong đầu óc ta, nhấn chìm ta trong biển hình ảnh kéo dài tưởng như vô tận không lối thoát.

Ở trong mớ ký ức hỗn độn tuôn trào như thác đổ đó, những hình ảnh như lạ như quen lan tràn xông thẳng vào óc khiến ta choáng váng, những khung cảnh chỉ mới thấy lần đầu, những khuôn mặt chưa từng quen biết, những đoạn đối thoại rót chảy qua tai, những thanh âm rõ ràng là xa lạ, rõ ràng chưa từng gặp lần nào, thế nhưng tại sao lại quen như vậy? Tại sao chỉ nhìn một lần đã liền nhận ra? Nghe một lần liền biết là ai đang nói?

Ta cứ rơi mãi như vậy, rơi vào trong biển cả tràn ngập những đoạn ký ức tua nhanh, lướt qua đủ loại gương mặt, bắt gặp muôn vàn cái tên, chạm vào vô số khung cảnh như thật như mơ, tưởng như ở ngay trước mắt nhưng chỉ vừa vươn tới lại lập tức tan biến…

Chơi vơi như thế, kinh hoảng như thế...

Nhưng mà cũng từ trong đó, ta lại nhận ra được rất nhiều thứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.