Tiểu Mị Phiêu Lưu Ký: Tác Giả Mẹ Kế Tung Hoành!

Chương 4: Chương 4: Chương 3




“Vương, ngài thật sự phải đến Kim quốc tìm cái vị Rết tinh ngàn năm kia sao?” Lão nhện Tiểu Phương không giấu được bàng hoàng, tám cái chân đầy lông liên tục bò qua lại giữa hai bên vai ta, hai cái nanh độc hết giơ lên lại hạ xuống, thao thao bất tuyệt: “Không phải ngài cũng biết danh tiếng của hắn, con Rết đó mệnh danh là Độc Vương trong giới trùng yêu, thích nhất độc hành độc bộ, còn hay ức hiếp đám tiểu yêu như chúng ta. Mấy trăm năm qua cũng không phải chưa từng có người thử kết giao với hắn, kết quả thì sao? Không bị hắn đánh cho thừa sống thiếu chết thì cũng mất hết tu vi, so với chết còn thê thảm hơn. Ngài đi qua đó cho dù là muốn báo ơn, nhưng việc kia với hắn mà nói, cũng chỉ là bố thí một giọt máu. Lão nói có chút khó nghe, nhưng không biết chừng hắn còn chẳng để tâm, còn chẳng nhớ đã từng thi ân cứu ngài. Ngài cứ nhất nhất như vậy, lão chỉ e hắn không những không vui vẻ, ngược lại cảm thấy ngài phiền nhiễu, lại một chưởng đánh xuống thì cực kỳ nguy hiểm đó Vương. Ngài còn chưa có đời sau, lỡ ngài xảy ra chuyện gì nữa thì tộc chúng ta phải biết làm sao đây Vươ―!!!”

Ta mất hết kiên nhẫn phủi tay, hất bay lão ra khỏi vai mình.

Bỏ qua cái bộ dạng tủi thân thấy mà ghê của lão, ta kéo cao tà áo dài đen vướng víu lê lết trên đất, thuận tiện ngả người lên tấm đệm êm đan bằng tơ đặc biệt giăng trên vách động, an ổn tĩnh tọa rồi mới mất hứng càu nhàu: “Ngươi nói đủ chưa? Lúc nào cũng phiền như vậy? Một ngày không nhắc dưới mười lần lão nương chưa có đời sau liền không thể ngủ yên? Có phải sau khi lão nương có cái đời sau kia rồi liền không có vấn đề gì nữa đúng không? Đi chết luôn cũng được đúng không? Tới đó lại muốn trù ẻo lão nương chết nhanh nhanh chút đúng không?”

“Vương, ngài biết lão không có ý này…”

“Thôi đi, lão nương không bị Rết tinh kia hại chết cũng bị ngươi làm phiền chế…” - được rồi! Vẫn biết là không nên to tiếng vô lễ với người già, nhìn cái bản mặt rưng rưng đau khổ của lão cũng khiến ta hơi chột dạ... Người ta nói công sinh không bằng công nuôi, dù sao lão cũng đã vất vả chăm sóc cho Tiểu Mị suốt cả ba trăm năm, ta đành dịu giọng lại: “Tiểu Phương, lão yên tâm, ta không phải đồ ngốc, cũng không phải ngại mạng nhỏ này chơi chưa đủ lâu, việc không chắc chắn ta sẽ không làm…”

Tiểu Phương lầm bầm cắt lời: “Vừa rồi mạng nhỏ của ngài suýt thì cũng chơi xong rồi đấy.”

Ta trừng hắn, tiếp tục giải thích: “… Rết tinh kia không phải loại vô lý như trong lời đồn, chỉ cần không có ác ý với hắn thì hắn cũng lười để ý đến ngươi. Kỳ này ta tới để báo ơn, cũng không phải để hại hắn, hắn chẳng có lý do gì làm hại ta. Mà Rết tinh này lại còn không động sát sinh, lão đã nghe hắn giết qua người nào chưa? Hơn nữa, trong vòng hai trăm năm tới, ta dám đảm bảo, dù có gặp phải chuyện gì thì ta cũng sẽ không chết được đâu.”. Đùa à, truyện chưa bắt đầu mà nhân vật quan trọng đã chết mất thì lấy đâu ra tình tiết nữa?

“Vương nói như thể ngài hiểu rõ vị Rết tinh kia lắm vậy, đến mặt của hắn ngài còn chưa thấy bao giờ kìa…”, Tiểu Phương bĩu răng.

“…” Ta chưa từng gặp hắn nhưng mà ta là MẸ ĐẺ của hắn đó có được không? Để tránh cho đám nhện nhát gan bị dọa sợ, ta đành chỉ có thể nuốt những lời này vào.

“Không được! Lão vẫn chưa an tâm!”, Tiểu Phương hất đầu lung tung, vẫn không ngừng bất an bò qua lại, “Vương ngài vẫn còn rất yếu. Kiếp nạn kia lớn như vậy, mới có vài tháng làm sao đã hồi phục tốt được? Lão thấy tốt nhất ngài nên bế quan tu luyện thêm hai hay ba trăm nữa đi, tân tiến tu vi vẫn là quan trọng nhất. Báo ơn gì đó, tính sau đi.”

“Được rồi được rồi, cũng không phải ta đơn thương độc mã ra ngoài, lão lo lắng cái gì chứ?”, Ta mất kiên nhẫn đôi co với lão, cong người liền hiện trở về hình nhện, bỏ lại một câu: “Cơ thể ta ta tự biết. Hơn nữa mười ngàn tộc chúng trải khắp Ngũ quốc cũng không phải vô dụng, bất kỳ lúc nào lão cũng có thể nghe được tin tức của ta mà.”, rồi chuồn thẳng.

Trong nguyên tác đã ghi rõ: một năm sau khi được cứu, Tiểu Mị tìm đến Rết tinh xin báo ơn, hai người sống chung một thời gian, rồi Tiểu Mị ngỏ ý muốn gả cho Rết tinh nhưng lại suýt chút ăn thịt hắn nên mới bị hắn xa lánh xua đuổi.

Lúc viết nên tình tiết này cái ý nghĩ ban đầu của ta là tạo cho Tiểu Mị một danh phận ‘nữ phụ’, một nữ phụ bị chán ghét nhưng vẫn muốn dây dưa với nam chính. Nhưng nếu chỉ như thế thì chi tiết này có cũng được không có cũng chẳng sao, mục đích chính nói ra có hơi thất đức, cái ta thực sự muốn chính là khiến cho Rết tinh bị ám ảnh, bị phản cảm với việc ‘lấy vợ’, để cho hắn tin rằng sẽ chẳng có nữ yêu nào thực lòng muốn thân cận mình… cuối cùng sẽ càng trân trọng nữ chính.

Thời gian này ta vẫn không ngừng sai đàn nhện nghe ngóng tin tức về Rết tinh, quả nhiên có vài tin đồn không mấy hay ho. Lão Rết rất xứng với ‘ưu ái’ của tác giả này cho hắn, mặc dù bề ngoài xấu xí chút, nhưng tính cách ‘ngầu lòi’ rõ ràng rất hút đào hoa, thậm chí còn có không ít nữ yêu thực sự đã phải lòng hắn!

Có lẽ do quyền lực của nguyên tác vẫn còn đó, hiện tại chưa có kẻ nào muốn chết nhảy ra đu bám Rết tinh. Nhưng nếu Tiểu Mị hư tình giả ý – tức là ta đây – không xuất hiện, để cho con Rết ngây thơ kia bị đám hoa đào thật lòng tiếp xúc rồi làm cho rung động, cái này mới đúng là tai hại!

Aiz… Để bảo vệ an toàn cho tấm thân cùng tâm hồn xử nam của nam chính, tác giả ta đây bắt buộc phải xông pha thôi!

Ngoài ra, bên cạnh việc phải bảo vệ nguyên tác, còn một lý do lớn hơn bắt buộc ta phải rời đi đó là: Ta chán ngấy cuộc sống ở đây rồi!

Đến Huyễn châu được vài tháng, hàng ngày mở mắt nhắm mắt đều ở trong Động nhện, nhưng nói thật: ta vẫn chưa thể hoàn toàn thích nghi với việc lúc nào có cả ngàn con nhện bò tới lui lung tung qua lại trước mặt, ngay cả Tiểu Phương luôn ở trong tầm mắt thi thoảng cũng khiến ta giật mình thon thót, đến bữa ăn lại càng buồn nôn hơn... Nhưng những cái này không đáng sợ, cái đáng sợ chính là: càng ngày tần số giật mình của ta càng ít.

Thử nghĩ mà xem, với cái đà như vậy, nếu còn ở đây thêm một thời gian, ta sợ một ngày mình sẽ quen thuộc, sẽ coi những chuyện kia là đương nhiên, rồi dần dần vô thức tin rằng bản thân thực ra là một con nhện!

Đấy là chưa kể, mặc dù thời gian thực hiện mục tiêu còn xa những hơn hai trăm năm nữa, nhưng tự bản thân ta cũng biết: ‘Tiểu Mị’ hiện tại so với Tiểu Mị trong nguyên tác chính là hai thái cực hoàn toàn đối lập. Không nói tới sau này còn có thể so chiêu với Rết tinh như trong nguyên tác hay không, ta bây giờ giỏi nhất chỉ là biến thân qua lại giữa hình người và hình nhện, yêu thuật gì đó hả? Xin lỗi! Ngay cả đánh với lão nhện Tiểu Phương chưa có hình người ta còn không thắng nổi! Cũng may đàn nhện cho rằng ta bị hao tổn tu vi sau tai nạn nên không nghi ngờ gì, chứ chúng mà phát hiện thực ra ta không phải Vương của chúng… nghĩ đến đã đủ rợn gai ốc.

Không được! Vì mục tiêu cao cả sau này, ta nhất định không thể bị trói chân ở Động Nhện!

Cho nên vào một ngày mùa hạ đẹp trời giữa tháng tư, dưới tiếng khóc sụt sùi của Tiểu Phương, ta dẫn theo một mình nhện nhỏ Tiểu Sa, hiên ngang bước vào thế giới to lớn bên ngoài, dấn thân khám phá đại lục Huyễn Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.