Tiểu Mị Phiêu Lưu Ký: Tác Giả Mẹ Kế Tung Hoành!

Chương 7: Chương 7: Chương 6




Thập tam vĩ hồ Tiếu không phải bộ truyện đầu tiên ta viết, nhưng nó lại là bộ tiểu thuyết đầu tiên của ta được đăng tải trên mạng. Vào cái thời xuyên không vẫn còn là mốt thịnh hành, lính mới tò te như ta khi đó có lao vào viết một bộ truyện xuyên không âu cũng có thể thông cảm. Nhân vật chính của truyện là một con nhóc mười chín tuổi xuyên vào thân thể một cửu vĩ bạch hồ, không cần nói cũng biết là thuộc thể loại huyền huyễn. Mất hơn mười ba tháng mới viết xong, mà sau khi hoàn thành thì ta mới phát hiện cái kết cục cuối cùng so với kết cục ban đầu ta định ra đã chạy xa tới hàng chục cây số!

Thôi, kết cục có khác xa dự định thì cũng có thể thông cảm, miễn sao ta thích. Hơn nữa kết cục mới hay hơn cái cũ thì có gì không tốt nào? Mà một khi đã xuyên tạc ra thêm được nhiều thứ, thì trong kết cấu truyện có lòi thêm vài nhân vật mới cũng là điều hết sức bình thường, đúng không???

Và một trong những chi tiết quan trọng đã tạo nên kết cục mà đến phút chót ta mới thêm vào đó, là sự xuất hiện của Phụng Lai, Ma quân từ thời Thượng cổ.

Có thể nói Phụng Lai không phải nhân vật thuộc tuyến đầu trong truyện Thập tam vĩ hồ, nói thẳng ra là nhân vật phụ, còn không được tính là vai phản diện trực tiếp. Mặc dù hắn là kẻ đứng sau toàn bộ âm mưu trong việc hồi sinh Thần Long, là kẻ ác sau màn cuối cùng của bộ truyện, pháp lực thuộc vào hàng cực khủng mà ngay cả Tiếu - nữ nhân vật chính cũng không thể đánh lại, nhưng số lần hắn xuất hiện trong truyện chỉ có… hai lần, trong đó một lần còn giả gái, chân chính xuất hiện cũng chỉ là vào chương truyện gần cuối, ngay cả cái tên cũng là do ta cọp-pi từ nhân vật khác trong bộ truyện mà ta thích…

Vậy cho nên… Phụng Lai… Hắn thuộc tuyến nhân vật bị ta… thất sủng.

Ta trăm ngờ vạn ngờ, sớm đã đoán được thế giới của Rết tinh ngàn năm và Thập tam vĩ hồ có thể có liên kết với nhau, nhưng lại không ngờ nhân vật đầu tiên trong Thập tam vĩ hồ mà mình đụng trúng lại là Phụng Lai…

Càng không ngờ hơn nữa là: Tiểu Mị thế nào đó lại còn có nghiệt duyên với hắn…

“Phụng Lai…”, Hắn âm trầm nhắc lại cái tên được ta phun ra, vẻ mặt chẳng hề biến đổi nhưng dường như hơi thở lại nén lại chừng một giây, rồi khóe môi hắn nhếch lên, cười thành một nụ cười mơ hồ, “Có lẽ phải hơn hai ngàn năm rồi chẳng còn ai gọi bổn quân như vậy, suýt chút cũng quên mất cái tên này. Nữ nhân, ngươi thế nhưng lại biết tên thật của bổn quân, vậy chắc hẳn cũng biết thân phận của bổn quân?”

Ta không những biết tên ngươi, mà ta còn là MẸ ĐẺ của ngươi! Ta âm thầm phỉ nhổ, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ngài là Ma quân đã thống nhất Yêu – Ma hai giới năm vạn năm trước, là thần thú phượng hoàng thượng cổ hùng mạnh đến Thiên đế còn phải dè chừng, có ai mà không biết ngài?” Còn về việc ‘ta’ suýt chút bị hắn thiêu chết thì… quên đi! Hắn không nhớ càng tốt!

“Ồ? Thì ra cũng có chút kiến thức.”, Hắn cười khinh khỉnh, làm như tỉnh bơ bước tới chỗ ta… Mẹ nó! Hắn còn không nghĩ đến việc phải mặc lại quần áo! Thân hình người mẫu bóng loáng cứ từng chút lại gần, xong rồi hắn ngồi thụp xuống đối diện với ta, một tay nâng cằm ta lên, dí sát đến mức hơi thở âm ấm của hắn phả lên da mặt ta ngứa ngáy, không cần nói hai cơ thể dưới nước còn mơ hồ đụng chạm… “Vậy ngươi có biết xâm nhập chỗ ở của bổn quân thì sẽ có hậu quả gì không?”

“…” Ta nín thở, nhìn sâu vào đôi con ngươi đỏ tươi của hắn, bởi vì chẳng có kỹ năng đọc tâm hay quan sát sắc mặt cho nên không hiểu nổi thái độ của hắn là ý gì, chỉ có thể khẳng định 100% chẳng có gì tốt, nhưng vì không thể dời mắt cho nên ta cứ tiếp tục nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta, hai bên trừng nhau…

Trừng đến mức giác mạc cũng bị khô muốn nứt ra, hơi nước trong hồ bốc lên còn hun lên mắt cay cay, ta cuối cùng đành chịu thua mà chớp chớp mắt, không thể đọ đấu mắt với loài chim được… “Ma quân, ngài muốn cùng ta đấu mắt thì ta chịu thua rồi, có thể thả ta ra được hay không? Ít nhất cũng nên vận lại y phục chứ?”

“Ngươi nói xem?”, Phụng Lai nghiêng đầu, từ góc độ này có thể thấy được sườn mặt tuyệt đẹp của hắn, nhưng mà theo ánh mắt hắn nhìn xuống thì ta cũng hết ưa nổi, “Thân hình như vậy cho dù bổn quân có thấy cũng không có hứng thú. Ngược lại ngươi được chiêm ngưỡng thân hình hoàn mĩ của bổn quân, kẻ nào được lợi hơn ở đây, chắc không cần hỏi?”

“…”, hình như ta nghe được tiếng gì đó giống như sợi dây bị đứt phụt trong đầu, khóe miệng không kiềm chế được giật giật, một lần nữa kiểm điểm bản thân, ta đã suy nghĩ gì khi viết-ra-thằng-cha-trước-mặt-này!

“Hơn nữa…” Cái mặt đáng ghét lại càng áp sát hơn, gần đến mức hàng lông mi cong vút cũng có màu đỏ rực của hắn chấm lên một bên mặt ta, hơi thở của hắn ở sát bên tai ta, thì thầm, “Chẳng phải lần trước ngươi còn muốn tìm cách lên giường của bổn quân sao?” Cơ mặt hắn hơi biến đổi, vì đã khuất tầm mắt nên ta chỉ có thể đoán hắn lại đang nhếch mép cười, “Nữ nhân, nói xem, ngươi làm sao thoát được lửa của bổn quân?”

Chân tay ta vốn đã lạnh toát, sau đó lại càng cứng đờ. Hắn nhớ! Ngay từ đầu ta đã cảm thấy thái độ này của hắn so với lần trước đối với ‘Tiểu Mị’ trong trí nhớ có gì đó không đúng, hắn không ngay lập tức ra tay giết ta như đã làm với Tiểu Mị, chỉ vì hắn đang tự hỏi vì sao ta vẫn sống!

Cằm vẫn bị nắm cứng ngắc, ta phải dùng đến sức chín trâu hai hổ mới mở được miệng. Mẹ kiếp! Không dùng kim khẩu lúc này chẳng lẽ chờ đến lúc hắn lại biến ta thành đuốc sống chắc!?

“Làm sao? Lý do đơn giản như vậy mà Ma quân ngài không hiểu được ư? Ma quân Phụng Lai, để ta nói cho ngài: Ngài không giết được ta đâu, trước đây, bây giờ, thậm chí sau này, một sợi tóc của lão nương ngài cũng không thể làm thương tổn được! Ngay cả lúc này, từ giờ đến lúc lão nương an toàn rời khỏi Thất sơn, ngài sẽ chẳng cử động được nổi dù chỉ một ngón tay!”, sau đó, hết sức dè dặt, ta đẩy thân thể cứng đờ của Phụng Lai ra xa, nhưng vì tư thế của hắn lúc đó hơi bị kỳ cục, cho nên không giữ được thăng bằng, cả người cứ thế đổ xuống ‘ầm’ một tiếng chìm nghỉm trong nước ôn trì… Thôi, kệ hắn, Ma quân mà chết vì bị sặc nước thì đã chẳng xứng làm Ma quân… Ta thò tay ra khỏi mặt nước, với lấy tấm áo ngoài, nhanh như chớp phóng lên bờ.

Suốt quá trình ta lên bờ rồi mặc quần áo, Phụng Lai ở dưới nước không hề có dị động, ngay cả một cái bong bóng nổi lên cũng không có… Sau khi vận xong y phục chỉnh tề, ta toan rời đi, nhưng nghĩ lại dù sao mình cũng đã xài chùa hồ tắm nhà người ta, còn để mặc người ta ngâm nước đến trương phình thì đúng là thất đức quá, ta đành chép miệng: “Ma quân, ngài thân thể vàng ngọc, cũng không nên ngâm nước nhiều mới phải.” Vậy là ta đưa tay ra, tư thế đúng chuẩn Spider-man phóng tơ nhện, một sợi tơ từ trong tay áo bắn vào trong nước, chỉ bằng một cái kéo nhẹ đã đưa được cả thân thể… khụ khụ… trần truồng của Phụng Lai lên bờ.

Ai da… Cái không nên thấy cũng đều thấy cả mất rồi…

Thân thể Phụng Lai mặc dù cứng đờ theo bộ dáng hơi mắc cười nhưng vẫn hắn có ý thức, nhận được ánh mắt quỷ dị của hắn nhìn ta, ta cũng có hơi chột dạ, mà cũng không nên để mỹ nam tơ hơ phơi hết cả hàng họ ra như vậy. Ta rất có liêm sỉ lấy tay che kín hai mắt chỉ để lộ ra một khe hở nhỏ xíu nhìn ngó xung quanh, rất nhanh tìm được tấm áo bào đỏ tươi ở mãi tít sau tấm bình phong phía bên kia hồ nước. Mẹ nó! Vậy mà lúc nãy ta lại còn lười biếng không chịu quá bộ chỉ tầm mười mét qua bên này! Nếu phát hiện có tấm ngoại bào treo ở đây thì có mười lá gan ta cũng chẳng dám xuống hồ tắm trộm! Qua loa đáp ngoại bào lên người Phụng Lai, vì ta mắt nhắm mắt mở nên áo bào rơi xuống trùm hết cả lên đầu hắn, tiện thể che luôn cái đôi mắt trừng trừng làm người ta khó chịu kia.

“Ây da, Ma quân ngài chớ lo lắng, chỉ cần chờ tới khi ta rời đi an toàn là ngài sẽ trở lại bình thường liền. Chớ có ghi hận ta nha, ta chẳng qua chỉ muốn bảo toàn mạng nhỏ này thôi.” Ta ngồi chồm hổm bên cạnh, vỗ nhẹ lên chỗ nhô lên ‘có thể’ là bả vai của Phụng Lai dưới lớp vải đỏ rực, sau đó đứng dậy, quay gót chạy thẳng, không hề nhìn lại lấy một cái.

Có trời mới biết là ta đang sợ đến thế nào! Vừa chạy ta vừa ước bàn chân mình có thể mọc thêm đôi cánh! Đồng thời, trong nỗi sợ đó cũng chính là niềm hưng phấn cực hạn.

Chút nghi ngờ cuối cùng với ‘kim khẩu’ đã tiêu tan, ngay cả Phụng Lai cũng không thể làm gì được ta thì tương lai tươi sáng trước mắt đã không còn xa nữa rồi!

Đường về luôn luôn ngắn hơn đường đi, chỉ một loáng ta đã chạy tới vách tường kết giới đỏ thẫm, ở bên kia vẫn còn hình bóng lờ mờ của Tiểu Sa đang lo lắng đi đi lại lại. Ngay khi chỉ còn cách bức tường khoảng một mét, ta mới dừng chân, điều chỉnh lại hơi thở về bình thường, vuốt phẳng lại vạt áo trước, cào loạn mớ tóc vẫn còn ẩm ướt bết vào nhau, làm ra vẻ chẳng có chuyện gì, rồi bước ra ngoài kết giới.

“V.. Vương!!! Vương! Ngài hồi nãy… hồi nãy biến mất! Ngài hồi nãy biến mất đi đâu? Vương!!!”

Không ngoài dự liệu của ta, Tiểu Sa vẫn như cũ là một dáng vẻ lo lắng sợ sệt, hai tay túm lấy vạt váy ta thật chặt, vì chỉ cao đến thắt lưng ta nên con bé phải ngẩng đầu lên nhìn ta, phơi bày hết cả bộ mặt tèm len nước mắt nước mũi sưng mọng…

Nhìn thấy cảnh này, nói ta không hối hận thì đúng là giả. Trong khi ta vô tư phè phỡn tắm nước nóng cũng không từng nghĩ đến cảm nhận của con bé ở bên ngoài. Mặc dù may mắn là ta đã không dẫn con bé vào để đụng trúng Phụng Lai, nhưng cũng không thể phủ nhận đã có lúc ta hơi bội bạc với con bé.

“Tiểu Sa, ta không sao, đã nói con đợi ở đây mà, sao lại khóc thành thế này?”, Ta ngồi xổm xuống vuốt tóc con bé, dùng vạt tay áo chùi nước mũi cho nó.

“Vì Vương… đột nhiên biến mất… Sụttt… Con không cảm nhận được Vương… Con sợ…”.

Ta không tiếng động thu lại tay áo dính đầy nước xì mũi.

“Tiểu Sa ngoan, chúng ta rời khỏi đây thôi.”

“…? Chúng ta không đi thám thính đồ vật giấu ở đây nữa sao Vương?”

“… Thám thính được rồi, ta cũng… nhìn đủ rồi.” Bả vai ta cứng ngắc, hơi chột dạ nghĩ lại chuyện vừa xảy ra hồi nãy, ngại ngùng ho lên một tiếng, “Cái ‘đồ vật’ đó, nhìn nhiều sẽ tổn thọ, không thấy được thì càng tốt, thấy rồi thì nên quên đi.”

Tiểu Sa hít một hơi, “Thấy rồi sẽ tổn thọ sao Vương? Vương! Người nhìn thấy rồi sao Vương? Người sẽ không bị sao chứ Vương?”

“Đương nhiên là không.” Ta dứt khoát, “Chẳng phải ta đang ở đây với con sao?”

“… Đúng rồi ha… Vậy chúng ta mau đi thôi Vương, không nên ở gần thứ xúi quẩy như vậy!”

“Ừ… ừ! Đi thôi, thứ xúi quẩy thì nên tránh xa một chút.” Ta gật đầu, dắt tay Tiểu Sa xuống núi.

Ma quân… ở một khía cạnh nào đó, ai gặp phải hắn cũng có thể coi là một dạng xúi quẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.