Nắng ấm hiếm hoi của mùa đông chiếu vào chiếc giường lớn trong phòng ngủ, người đàn ông trên giường không kiên nhẫn xoay người lẩm bẩm, kéo chăn lên che lấy khuôn mặt bị nắng chiếu vào, bàn tay lại theo thói quen vươn về phía bên cạnh sờ soạng, nhưng đáp lại hắn chỉ là chiếc giường ngủ sớm đã lạnh như băng, người đàn ông lần này giật mình tỉnh hẳn, ôm lấy chiếc gối đã không còn nhiệt độ vùi đầu xuống lưu luyến mùi hương còn sót lại.
Thở dài, hắn cầm lấy quần áo vương tán loạn dưới giường đi vào phòng tắm rửa, bước ra trên người đã mặc bộ thể thao màu trắng khá thoải mái, bên khóe miệng vẫn còn mang theo nét cười nhàn nhạt.
Hắn xoay người đi vào hành lang, tiến đến trước cửa một gian phòng rồi dừng lại, dè dặt mở cửa nhẹ chân bước vào, đứng bên chiếc giường nhỏ, qua vài phút lẳng lặng ngắm nhìn bóng dáng nho nhỏ trên giường, sau đó mới ghé vào khuôn mặt nhỏ bé non nớt tặng một cái hôn, dịu dàng lên tiếng: ” Bảo bối Tiểu Dực, dậy nào.”
“Ứm…” Trên giường thân thể nhỏ bé khẽ ưm một tiếng, xoay người, nhưng không có ý định thức dậy.
“Tỉnh rồi sao lại không chịu dậy, bảo bối Tiểu Dực Thần Thần sẽ không đợi con nữa đâu…”
Người đàn ông rất kiên nhẫn dụ dỗ, khóe miệng nhếch lên ý cười giảo hoạt, không cần mấy giây giữa, tên tiểu tử trên giường này tuyệt đối sẽ tự mình ngoan ngoãn thức dậy.
Quả nhiên là, chưa đầy một phút, cậu bé trên giường lập tức mở mắt, một bên gạt tấm chăn, một bên hỏi người đàn ông bên cạnh đang nén nụ cười:
“A, thật vậy sao, Thần Thần đang đợi con sao? Nha, ba thật xấu, rõ ràng không gọi con dậy, lần này thảm rồi – -”
Cậu nhóc vừa luống cuống tay chân muốn tự mình mặc quần áo, lại vừa tỏ vẻ oán trách. Thấy bộ dáng kia Thẩm Hạo Ngôn rốt cục buột miệng cười to, lại lập tức nhận được một ánh mắt hờn dỗi “Ba thật sự rất xấu, còn cười người ta, muộn mất rồi đây này – - “
Cậu nhóc cài cài nút áo, cài mãi không được đành chịu thất bại, Thẩm Hạo Ngôn đưa tay ôm lấy thân thể nhỏ bé giúp cậu đóng lại, thong thả nói: “Tiểu Dực bảo bối, hôm nay là ngày nghỉ, con quên rồi sao.”
“A, đúng vậy. Sao con lại quên mất nhỉ, nhưng mà hôm nay vì sao mẹ lại không tới gọi con – -” cậu nhóc chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói, bình thường vào ngày nghỉ đều là mẹ dùng nụ hôn âu yếm gọi cậu vậy. Sau đó ba cũng tới, lại sau đó cả nhà bọn họ liền lái xe đi chơi, cậu mỗi lần đều rất vui vẻ, rất mong chờ đến ngày nghỉ.
“Mẹ hôm nay phải tăng ca”
Hỏi đến bà xã, hắn cũng đành chịu, hắn cũng rất không muốn cô đi làm, không muốn cô ngày nghỉ còn phải ở lại công ty làm thêm giờ, bỏ rơi hai cha con bọn họ, mỗi ngày tỉnh lại, muốn ôm cô thì chỉ thấy bên kia giường đã không còn hơi ấm, Thẩm Hạo Ngôn tâm tình tệ đến mức không thể tệ hơn được nữa nhưng mà hắn lại không thể ngăn cô được.
“Ngày nào cũng thế, mẹ có thể không cần phải khổ cực như vậy nữa hay không – -” cậu nhóc bày ra một khuôn mặt đau khổ, ánh mắt thì lườm nguýt với Thẩm Hạo Ngôn, lấy giọng điệu của tiểu đại nhân nói:
“Ba, có phải ba không kiếm đủ tiền phải không,cho nên mẹ mới chịu khổ cực như vậy phải đi làm thêm giờ!” ( Sa: nhóc con sao lại đả kích ba con như vậy)
Nghe cậu nhóc kia chất vấn, Thẩm Hạo Ngôn bật cười, tỏ vẻ oan uổng nói: ” cục cưng Tiểu Dực, không phải là ba kiếm không đủ tiền, ba kiếm được rất nhiều tiền, cũng đủ nuôi con và mẹ đến mấy đời, chỉ là mẹ con không chịu, mẹ nhất định muốn phải tay làm hàm nhai.”
Tiểu tử nghe câu hiểu câu không, quay đầu nghi hoặc hỏi:
“Ba, cái gì là ‘ tay làm hàm nhai ’ ạ, có phải mẹ thích ăn cái gì gọi là ‘ nỗ lực ’ hay không, cho nên mẹ muốn tự mình kiếm tiền mua ạ – -”
Một câu nói của cậu nhóc, khiến cho Thẩm Hạo Ngôn dở khóc dở cười, chỉ có thể ôm con trai nói:
“Đúng vậy, mẹ con rất tham ăn, nhưng mà ăn cái đó không tốt, Tiểu Dực bảo bối, con nói xem phải làm sao bây giờ đây – -” người đánh cá giảo hoạt bắt đầu tung mồi.
“Ừmh? Để con nghĩ nha, ăn cái kia không tốt, vậy con phải nói cho mẹ đừng ăn cái đó nữa, ở nhà chơi với con, com đem bánh pút-đing chia cho mẹ một miếng, bánh pút-đing Dora ăn rất ngon – -” cậu nhóc rất nghiêm túc suy nghĩ, bộ dạng cau mày kia khiến cho Thẩm Hạo Ngôn như nhìn thấy bóng dáng của mình khi còn bé nén đau thương từ bỏ những thứ mình yêu thích.
“Được, chuyện này liền giao cho Tiểu Dực giải quyết, đi chúng ta đi xuống lầu, Thần Thần có lẽ chờ đã lâu rồi”
“A, tại sao con lại quên mất Thần Thần đang đợi con nhỉ, hu hu hu -” cậu nhóc lại là một hồi thét chói tai. Mỉm cười ôm lấy con trai, Thẩm Hạo Ngôn tâm tình sung sướng đi xuống lầu.
Cuộc sống như vậy cũng không tệ, một ngôi nhà, bà xã, con trai, con trai tinh nghịch lại thông minh, có đôi khi còn bày ra dáng vẻ khí thế của một vị tiểu đại nhân, khiến hắn phải chống mắt lên mà nhìn. Duy nhất có chút không thoải mái là, nếu như bà xã cùng ở bên cạnh hắn lâu lâu một chút thì thật là tốt, hắn cũng không muốn mỗi ngày phải đối mặt với chiếc giường lạnh như băng chỉ biết âm thầm nén đau thương, hại hắn muốn ôm thân thể mềm mại của bà xã ngủ nướng thêm một chút cũng không được, đơn giản là vì cô đã nói rằng:
“Phụ nữ thời đại mới không thể quá phụ thuộc vào đàn ông.”Thế cho nên, cô cố ý đi ra ngoài làm việc, còn nhất định không chịu tới công ty mà hắn bố trí cho cô, cô nói không muốn dựa vào quan hệ, tình nguyện tự mình đi đấu tranh anh dũng, đi làm phụ nữ thời đại mới! Mà hắn chỉ có thể ngồi nhà ôm con trai an ủi lẫn nhau. ( Sa: tội nghiệp anh)
Thế nhưng nói cho cùng, con trai thật đúng là tâm can bảo bối nhà bọn họ, đơn giản là vì chỉ cần tên tiểu tử này hé ra cái miệng nhỏ nhắn như mật đường, bà xã nhà hắn lập tức xoay vòng vòng quanh nhóc ta, hỏi làm sao mà hắn đối với tiểu quỷ kia vừa đố kỵ lại vừa hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng sau đó lại không thể không nịnh nọt theo ý tứ của nhóc, không có biện pháp, ai bảo bản thân hắn không có mị lực như con trai để bà xã yêu thương đây. Hắn đối với tiểu tử kia oán hận cũng có nguyên nhân của nó, năm đó là ai khiến cho vợ yêu của hắn nằm trên bàn đỡ đau đớn suốt một ngày, Thẩm Hạo Ngôn ở bên cạnh vô cùng hối hận, nhìn thấy dáng vẻ đau đớn thống khổ mà hắn cái gì cũng không thẻ giúp được, lúc đó hắn cảm thấy chán ghét cái tên nhóc con không chịu chui ra chỉ thích hành hạ giày vò vợ yêu của hắn. Nhưng là về sau bà xã đại nhân luôn đem sự chú ý đặt ở trên người con trai hắn, lạnh nhạt hắn một cách nghiêm trọng, hắn mới lại đến gần tên tiểu tử kia, sau này khi bản thân mình cũng rất yêu thích tên nhóc bé bỏng mềm mại, dứt khoát hèn hạ dùng đến kế sách phụ tử liên hợp, đánh hạ người phụ nữ của bọn họ.
Ăn bữa sáng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn con trai vui vẻ, Thẩm Hạo Ngôn cảm thấy hạnh phúc vô bờ, chỉ là, bên cạnh bọn họ nếu như có thêm người phụ nữ đáng yêu kia, vậy thì còn tốt hơn nữa, mỗi buổi sáng thức dậy cùng nhau dùng cơm, nhìn về phía con trai đối diện, ăn ý loại ngưng mắt nhìn, tất cả liền giao cho hắn kéo, hi vọng ngày mai sáng sớm, hắn có thể yên ổn ôm người phụ nữ của hắn ở trên giường, hắn tin tưởng tiểu từ kia nhất định có năng lực kia, lúc trước hắn đúng là đã từng lĩnh giáo qua.
Hắn đang mong đợi ngày mai nắng lên, sẽ được thấy người phụ nữ yêu thương trong ngôi nhà của mình.
HẾT