“Cô chỉ là người mang thai hộ” Lời nói này cứ luẩn quẩn bên tai cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đi, hắn nói, cô chỉ là người mang thai hộ. Sẽ không, không phải như thế! Hắn sẽ không nói như vậy, sẽ không, Tiểu Nhược, không cần phải sợ, không nên tin tưởng người ngoài. Tay cô nắm chạt thành ghế sofa ngoài ban công, cơ hồ như muốn đem nó bóp nát, trong lòng Tiểu Nhược không ngừng đấu tranh: một bên nghĩ đó có lẽ là sự thật, dù sao quan hệ của bọn họ chỉ là trên giấy tờ, thời gian này chỉ là thời gian thực hiện hợp đồng thôi, làm sao có thể- - mặt khác, trong lòng cô lại có một thanh âm vang lên, không nên tin lời cô ta nói, cô ta cố ý, cô ta muốn cho cô hiểu lầm, muốn tình càm hai người rạn nứt, cô cần phải đi hỏi hắn. Hai bên giành giật nhau, Tiểu Nhược cực kỳ hỗn loạn.
“Sẽ không như vậy đâu, anh ấy làm sao có thể..” cất lên tiếng nỉ non, liều mạng chối bỏ, là lừa gạt cô đúng không, cô ta gạt cô,
“Tôi cũng biết cô sẽ không tin, nhưng đây là sự thật, cô có thể đi hỏi anh ấy” Xem bộ dạng Tiểu Nhược bị đả kích, Amaris biết kế hoạch đã thành công một nửa, cô ta cũng biết, Tiểu Nhược nhất định sẽ bị ảnh hưởng, không nhiều thì ít, Cô ta tự tin bảo Tiểu Nhược đi hỏi Thẩm Hão Ngôn vì cô ta biết chắc Tiểu NHược sẽ không dám đi
“KHông thể nào..” cô không tin, cũng không muốn tin, nhất định không được tin lời cô ta nói, phải tìm Hạo Ngôn để chất vấn cho rõ ràng, không thể ngồi đây mà nghĩ lung tung được
“Tôi biết, tôi nói cô cũng không tin, nhưng bây giờ chúng tôi đang rất tốt, trước kia tôi sai nên chúng tôi mới chia tay, bây giờ thì khác rồi, tôi vẩn còn yêu anh ấy mà anh ấy cũng còn yêu tôi..” dừng lại một hồi lâu, Tiều Nhược có thể thấy được tình cảm dào dạt từ đáy mắt của Amaris, rồi sau đó cô ả lại nói: “ cho nên chúng tôi sống với nhau, chứng cứ đây” Cô ta rút ra một xấp hình đưa cho Tiểu Nhược.
Quay đầu nhìn lại, một xấp ảnh đặt trên bàn trà, Tiểu Nhược run rẩy vươn tay, lấy xấp hình đó, nhiều lần chần chừ muốn rút tay nhưng cuối cùng cô cũng vươn tay lấy nó. Chớp mắt một cái, hai mắt cô mở ta nhìn hai người trong ảnh: “Đây là..” lần lượt từng cái một, cô run rẩy xem hết, càng về sau, lòng cô lại càng lạnh lẽo, bây giờ không phải mùa đông, nhưng tại sao cô lại cảm giác lạnh đến vậy, cảm giác như mình bị chôn vùi trong từng lớp tuyết dày đặc (minhmap: edit tới khúc này nghe bài Song from the secret garden” thấy thê thảm wá).
“ Đã thế này mà cô còn không tin thì tôi cũng hết cách, chúng tôi còn yêu nhau, không nghĩ đến việc chia tay…” kê thêm một liều thuốc mạnh cho Tiểu Nhược, Amaris không tin Tiểu Nhược sẽ trấn tĩnh được nữa, không thể trách cô nha, cô không thể trơ mắt nhìn người ta cướp đi Hạo Ngôn, mà cô gái này so với cô còn thua xa. Cho dù cô ấy mang thai thì thế nào, cô cũng sẽ làm cho cô ấy tự động rời khỏi Thẩm gia- bằng bất cứ thủ đoạn nào.
“Làm sao lại..” như vậy—lấy đôi tay che miệng lại, trên tay cô ảnh chụp đã rơi đầy đất, tâm cô như bị nghiền nát. Giờ khắc này, chỉ sợ cô không muốn tin cũng không được, ảnh chụp rõ ràng như vậy, trừ khi trên thế giới này có hai Thẫm Hạo Ngôn, nếu không người trong ảnh chắc chắn là anh ấy, lần lượt từng tấm hình thân mật của hai người như đánh vào trái tim yếu đuối của Tiểu Nhược, cũng không cần đi hỏi hắn nữa, hành động của hắn là câu trả lời xác đáng nhất, từ trước tới giờ hắn chưa từng thích nàng, thật chí một chút cảm tình cũng không có, quan hệ của bọn họ chỉ là một hợp đồng thôi, một tờ khế ước, mà cô chỉ là người đi đẻ thuê.
“A” Tiểu Nhược bỗng la lên, bàn tay theo bản năng vuốt vuốt cái bụng đang đau đớn, mồ hôi lạnh túa ra, cô chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng hít thở, mặc dù không phải phép nhưng ý từ đuổi khách rất rõ ràng. Hiện tại, cô cần yên tĩnh nghĩ ngơi, cần cẩn thận suy nghĩ.
“Được rồi, tôi cũng chỉ nói đến đây thôi, tôi khuyên cô suy nghĩ cho cẩn thận, tiếp theo nên là cho phải, được rồi, tôi không còn lý do gì để ở lại nữa..” tốt nhất là cô nên bỏ đứa bé trong bụng đi. Nói xong, Amaris xoay người, cao ngạo bước đi
Chỉ một giây sau, hai người cùng biến sắc…