Kết thúc bữa tối nghẹt thở, bạch Tiểu Nhược do dự có nên cùng anh ta nói chuyện một lát hay không.
“À này…”
Tiểu Nhược gọi Thẩm Hạo Ngôn đang muốn rời đi lại.
“Có việc gì vậy?”
Bước chân dừng lại, hắn xoay người nhìn về phía nàng.
Bắt gặp ánh nhìn chăm chú, nàng lấy hết dũng khí mở miệng.
“Chuyện này, chuyện này em … em … Có thể hỏi anh vấn đề này được không?”
“Hỏi đi.”
Hắn cũng muốn biết nàng còn có nghi vấn gì.
“Tối hôm qua những gì anh nói là thật sao?”
Nàng nhất định phải xác định chuyện này không phải chỉ đơn giản là anh ta thuận miệng nói ra.
“Em nói là thỏa thuận giữa chúng ta sao? Nếu đúng vậy thì tôi cũng nói luôn cho em biết, em không có nghe lầm đâu, tôi đã nói được thì sẽ làm được, về điểm này em có thể yên tâm.”
Hắn hứa hẹn chuyện gì thì sẽ không bao giờ thay đổi.
“ Cái kia… Kia trong thỏa thuận nói chỉ cần em mang thai, anh sẽ… Sẽ không gặp em nữa thật à?”
Khó khăn nói ra mấy từ, nàng cảm giác hai gò má mình càng lúc càng nóng dần lên.
“Đúng vậy, chỉ cần một khi xác định em mang thai, tôi sẽ không đụng tới em nữa”
Hắn muốn chỉ là một người thừa kế mà thôi về phần nhu cầu sinh lý thì trợ lý của hắn cũng sẽ giúp hắn an bài người thích hợp, nhưng nếu như nàng yêu cầu, hắn nghĩ hắn là không ngại thực hiện nghĩa vụ của trượng phu.
“Còn nữa, sau khi sinh xong đứa trẻ cũng không can thiệp chuyện của nhau đúng không?”
Hiện tại không hỏi rõ ràng, chỉ sợ đến lúc xảy ra chuyện, thì nàng tìm ai trách cứ đây.
“Phải đúng vậy, tôi không thích người khác can thiệp cuộc sống của tôi cho dù là vợ đi chăng nữa, tất nhiên tôi cũng sẽ không hỏi đến chuyện của em, chỉ cần em làm tốt bổn phận của mình là được.”
Con ngươi sâu thẳm từ từ lộ ra lãnh ý, nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng quan sát ý tứ hàm xúc.
“Còn có vấn đề gì sao?”
Thấy nàng cúi đầu, không thấy lên tiếng, hắn mở miệng nói, tốt nhất là đem những chuyện không rõ ràng làm sáng tỏ ngay từ đầu, đỡ sau này phiền toái.
“Không có.”
Mới có chuyện này thôi đã khiến cho nàng phải nhức đầu rồi.
“Tốt lắm, tôi vào thư phòng đây, tôi cần yên tĩnh.”
Là ý nói, không có việc gì thì không nên đi vào trong đó quấy rầy hắn.
Nhìn theo bóng dáng hắn bước lên lầu rồi biến mất, ngay sau đó là tiếng cửa thư phòng bị đóng lại. Nàng hít một hơi thật sâu, vừa rồi hỏi anh ta trang thái vô cùngkhẩn trương nghiêm trọng, hiện tại rốt cục có thể thở ra một hơi hẹ nhõm.
Chờ bình ổn hô hấp, nàng cũng lên lầu trở về phòng, đối phó với phiền não của mình.
Trốn ở trong phòng đem mấy món đồ nghe nói có thể làm cho nàng phong tình vạn chủng tường tận xem xét nhiều lần, thật sự là nhìn không ra chúng rốt cuộc có thứ ma lực gì.
Đồng hồ chạy tí tách, nàng cũng nhanh chóng gà gật, mơ hồ nghe được tiếng đập cửa bên tai, tiếp theo hình như còn ngửi thấy có mùi thuốc sắc. Mùi thuốc?
Nàng mở to hai mắt, nhìn thấy thím Vương đang đứng ở trước mắt, quan trọng là trong tay bà có một bát nước màu đen như mực.
“Thiếu phu nhân, đây là lão phu nhân dặn dò để cho người uống.”
Thím Vương mụ thấy vẻ mặt khó hiểu của Tiểu Nhược bèn nói.
“A, thật không, uống ngay bây giờ á?”
Nhìn thấy chén thuốc màu đen như độc dược, nàng nuốt nước miếng.
“Dạ, lão phu nhân đã dặn dò như vậy, người còn gọi điện thoại đến căn dặn nhất định phải để thiếu phu nhân uống hết. Mời thiếu phu nhân,người không nên làm khó chúng tôi.”
“Cứ đặt ở đó đi, lát nữa tôi sẽ uống.” Thím Vương đặt chén thuốc trong tay xuống để ở một bên trên bàn trà.
Mời phu nhân uống lúc còn nóng đi ạ, đúng rồi lão phu nhân còn nói có món đồ quên chư a đưa cho ngươi, để cho tôi xuống mang lên.” Lúc sau thím Vương bước vào đặt thứ gì đó lên bàn rồi đi ra ngoài.
Chờ sau khi thím Vương ra ngoài đóng cửa lại, Tiểu Nhược tò mò đi tới xem đó là cái gì? Vừa nhìn thấy, cằm của nàng thiếu chút nữa thì rớt xuống! Đây là gì vậy?! Là một quyển sách khiến người ta tim đập chân run! Trên tấm bìa mặt bắt mắt còn viết dòng chữ “Dạy bạn làm cách nào để hấp dẫn đàn ông”.
Nàng thật sự là dở khóc dở cười,bội phục mẹ chồng nàng quá là chu đáo nào là là nội y, nào là thuốc bổ, thậm chí còn có sách?! Tại sao cùng là người một nhà mà biểu hiện lại hoàn toàn khác nhau đến thế, Thẩm Hạo Ngôn lạnh lùng như vậy rốt cuộc là di truyền từ ai.