Tiểu Nhược bị hắn sai khiến như tiểu nha hoàn,cả ngày quay quay phục vụ hắn, thế mà đại thiếu gia hắn lại bày cái vẻ mặt thối ra, làm như có người thiếu nợ hắn 800 vạn, nàng thật muốn bỏ của chạy lấy người nha!
Haizzz, anh là bệnh nhân mà chẳng giống gì cả, Tiểu Nhược tự nhiên lại muốn gọi bác sĩ tiêm cho anh một mũi thuốc mê, cho hắn ngủ tới chiều luôn.
Cốc..cốc..cốc, có tiếng gõ cửa, nàng vội vàng đi ra.
“Là anh!”
“Là em!”. Hai người đồng thanh nói.
“Xin chào mỹ nữ, thật là vui khi gặp lại em!” Đằng Phong vươn tay. Là nàng ấy, hôm đó gặp được mỹ nhân, không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại.
“Uhm, xin chào” Là mỹ nam lần trước, không ngờ sẽ gặp lại anh ta, Tiểu Nhược bắt tay anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn bừng sáng nhưng trong mắt nàng lại lộ ra vài tia lo lắng (minhmap: mỹ nam à *mắt chớp chớp, miệng đớp đớp*).
“Anh tên là Đằng Phong, lần trước chưa có dịp làm quen” Ở chỗ này gặp lại nàng, anh có chút bất ngờ, chẳng lẽ là người tới chăm sóc Thẩm Hạo Ngôn. Anh hoàn toàn không xem đây là phòng bệnh, thẳng thắn giới thiệu tên mình.
Ôi, thật tội nghiệp mĩ nữ, chăm sóc người bệnh không phải là việc dễ dàng gì, đặc biệt là phải chăm sóc một con sư tử nắng mưa thất thường hơi tí là nổi giận như tên Thẩm Hạo Ngôn kia.
“uhm, tôi …tôi không phải là…” Làm sao để nói với anh ta đây, thật khó xử nha!Nàng len lén nhìn người đang nằm trên giường bệnh, người nọ vẻ mặt khó chịu, chắc chắn là mất hứng chuyện nàng muốn nói rõ thân phận của mình rồi
Mà Thẩm Hạo Ngôn đang nằm trên giường, chứng kiến tên bác sĩ vô lại kia ngang nhiên câu dẫn “vợ” mình, sắc mặt hắn tái mét, hai mắt nhìn chằm chằm hai bàn tay đang nắm kia, chỉ muốn chạy đến chặt đứt móng vuốt của tên kia. (minhmap: ghen à???).
“Khụ – - đủ rồi, có việc gì thì mau nói đi!” Không thể nhịn được nữa, hắn lên tiếng, cắt ngang màn chào hỏi của hai người
“A, đừng sợ, con người cậu ta lúc nào cũng thất thường như thế, cứ coi như không nhìn thấy gì là được rồi” Đằng Phong mỉm cười trấn an, còn thuận tay vỗ lên vai nàng, nhướn mày khiêu khích người nào đó.
“A, này,…”Tiểu Nhược rối rắm, anh ta và Hạo Ngôn quen biết sao, hai người dường như rất thân thiết.
“Đúng vậy, giống như anh đang nghĩ, tôi đến xem người bệnh” Nhìn ra nghi ngờ của Thẩm Hạo Ngôn, mỉm cười nói. Cái người này, miệng lưỡi lại bá đạo như vậy, mặc dù nghe khẩu khí có hơi yếu nhưng nhìn là biết hắn hành hạ người ta như thế nào rồi.
“Ai nói tôi bệnh. Cậu có tin tôi đánh chết cậu không?” Chán sống rồi sao- Thẩm Hạo Ngôn nhìn tên kia với ánh mắt mang hình viên đạn.
“Hi, tin, tôi tin”. Lời nói cực kì không đứng đắn.
“Này, Cậu kiếm đâu ra mĩ nhân chăm sóc cho anh vậy, sao tôi lại không biết” Ánh mắt không tệ lắm, lại chọn được tiểu mĩ nhân cơ đấy.
“Chăm sóc, ai chăm sóc tôi”. Hắn có tìm người đến chăm sóc sao, sao hắn lại không biết vậy.
“Chính là cô ấy, Bạch tiểu thư không phải sao” Cùng câu ta chơi trò chơi này một cách say mê. Đại thiếu gia như anh có phải quá nhàm chán rồi không.
“Ai nói với cậu cô ấy là người chăm sóc tôi” Thật sự là không có mắt, xem đi xem đi, cô ấy giống người có thể chăm sóc người khác sao? Thẩm Hạo Ngôn nói nhỏ, giọng không vui.
“Tôi đến liền thấy cô ấy rất bận rộn nha, hết rót nước đến gọt trái cây, cô ấy giống như một cô vợ nhỏ ủy khuất trốn ở góc phòng, chẳng lẽ không phải sao?” Đằng Phong khoa tay múa chân.
“Cô ấy là vợ tôi” Tên ngu xuẩn này, hắn quyết định nói cho Phong biết.
“Cái gì?What?” Vợ- anh hét to, có lầm không vậy, cô ấy là tiêu thê tử trong truyền thuyết của con sư tử này sao?
Người bị dọa không chỉ có tên bác sĩ kia mà còn có Tiểu Nhược, anh ấy có thể thừa nhận thân phận của mình trước mặt bạn thân? Vậy có phải anh ấy đã…
“Làm gì mà ngạc nhiên vậy! Tôi không thể lấy vợ à?” Hừ, thật là, muốn ăn đòn sao?
“Có thể, anh đương nhiên có thể!”
Haizzz, thế giới này thật nhỏ!!!