Đứng trước cửa phòng bệnh, Tiểu Nhược còn đang do dự có nên gõ cửa hay không. Bên cạnh, quản gia đã nóng lòng thay nàng gõ cửa, kéo nàng ra khỏi trạng thái ngây ngốc đi vào trong. Trong phòng bệnh, Thẩm Hạo Ngôn mới được chữa trị nằm trên chiếc giường màu trắng, hai mắt nhắm nghiền , mày rậm nhíu lại, dường như đang phải chịu đựng những cơn đau đớn thống khổ, ngủ cũng không được yên, cánh tay vẫn còn đang truyền nước biển lộ ra bên ngoài chăn. Tiểu Nhược đi tới, nhẹ nhàng nâng tay anh lên, đặt lên giường, đem chăn đắp lên. Quản gia chứng kiến cảnh này, cảm động đến thiếu chút nữa kêu to, dù cho ai nhìn thấy thiếu phu nhân dịu dàng, động tác cẩn thận cùng với đôi mắt tràn đầy nhu tình chắc hẳn đều sẽ cho rằng bọn họ là một cặp vợ chồng ân ái.
Nhưng mà, sự thật lại không phải như vậy.
Thiếu gia bọn họ có phần không thích thiếu phu nhân thì phải, nếu không thì cũng chẳng đối xử với nàng lạnh nhạt như vậy.
Hi vọng sự cố ngoài ý muốn lần này sẽ cho bọn họ một cơ hội. Hắn xúc động nghĩ, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, đem không gian riêng tư lưu lại cho hai người.
Ngồi trước giường bệnh, Tiểu Nhược nhìn Thẩm Hạo Ngôn đang ngủ mà nhẹ giọng thở dài. Đôi mắt bình thường lạnh lùng như băng khép chặt giống như đứa trẻ mới sinh ngủ say, ngũ quan tuấn lãng như chạm khắc, tỏa ra khí thế, khiến cho hắn mặc dù đang ngủ cũng khiến cho người ta cảm nhận được một loại khí phách vương giả không gì sánh được. Một khắc kia cũng giống như hình ảnh sư tử tạm thời ngủ say chờ tỉnh giấc. “Ít nhất khi ngủ thì tốt hơn nhiều”. So với khi hắn tỉnh, nàng tình nguyện lựa chọn hắn như bây giờ, ít nhất hắn sẽ không tỏa ra khí thế bức người, khiến người ta không rét mà run. Không kiềm chế được tình cảm của mình vươn cánh tay nhỏ bé chạm vào khuôn mặt như họa kia , muốn vuốt lên đôi mày rậm nhíu chặt. “Ưm…” Người trên giường khẽ rên thành tiếng, không rõ là do cơn đau khi hết thuốc tê hay là do bị quấy rầy mà khó chịu. Tiếng rên khiến cho Tiểu Nhược tỉnh táo lại, nàng chột dạ định rút bàn tay ở trên mặt hắn về.
Thế nhưng, bàn tay nàng lại bị người ta nắm lấy,rút không ra.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, không dám tin nhìn qua người trên giường đang mở mắt, cái miệng nhỏ nhắn mở ra thật to, hoàn toàn không biết phải phản ứng ra sao.
“Tôi còn chưa có chết, không cần đem miệng mở ra đến mức lớn như vậy”
Chỉ là một vết thương nhỏ, nàng cho là hắn sẽ cứ như vậy mà ngủ, vĩnh viễn bất tỉnh dúng không? Hắn, cũng không yếu ớt như vậy!
“Ưm…Đừng!” Cầm tay nàng kéo khiến miệng vết thương bị rách, đau đớn làm cho hắn thấp giọng nguyền rủa.
“Anh buông em ra” Nhìn hắn nhăn mày lại, biết hắn bị đau nên nàng vội vàng nhắc nhở hắn
“Không buông! Ai bảo cô đến ?”
Trông nàng giống như ghét bỏ bộ dạng bây giờ của hắn, trong lòng hắn liền tức giận.
“Em…em…”
Dường như hắn đang tức giận, là không muốn cho nàng đến sao? Nhưng mà–
“Không chết được, không phiền cô hao tâm tổn trí, đi về đi ! “
Lạnh lùng cắt ngang lời của nàng, hắn không thích để cho người ta nhìn hắn giống như côn trùng, nhất là nàng!
Quá tổn thương lòng tự tôn của hắn!
“Nhưng mà..”
Nàng còn muốn nói, nàng vẫn chưa thể đi, nàng đến chính là muốn chăm sóc hắn.
“Tôi bảo cô đi về, cô nghe không hiểu sao? Cút !”
Hắn hất tay nàng ra, hung dữ nói, nhưng vẫn không cẩn thận làm rách miệng vết thương.
“Tên lang băm chết tiệt này”
Đau nhức liên tiếp làm hắn mất đi tính nhẫn nại, tiện tay cầm lấy chén nước trên chiếc bàn bên cạnh, ném về phía bức tường.
“Anh đừng nóng giận, em đi ra ngoài, em đi ra ngoài ngay bây giờ đây”
Nàng lớn tiếng nói, sợ hắn lại tức giận, sẽ lại làm rách miệng vết thương, vậy thì nguy rồi.
“Cút ra ngoài ! !”
Bên trong lại truyền đến âm thanh của một bình hoa bị ném vỡ, chạy ra ngoài cửa, Tiểu Nhược khổ sở dựa vào vách tường.
Hắn thực sự rất không muốn gặp lại nàng sao!