Nhìn bóng người nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, sắc mặt Amaris tái nhợt. Cô ta? Chẳng lẽ cô ta mang thai?- Không, chuyện này không có khả năng, không thể nào, làm sao có thể thế được, tại sao có thể– cô không thể tiếp nhận chuyện này, sẽ không phải chứ, làm sao có thể như vậy?! Amaris đi theo đến nhà vệ sinh, tận mắt thấy bóng lưng người đang nôn mửa, tức giận chợt bùng lên.
Nếu lúc nãy chỉ là ngờ vực thì bây giờ có thể nói chính xác đến 99%, cô mang thai không đúng lúc, sao cô lại mang thai vào lúc này kia chứ. Vất vả một hồi nhưng chỉ có thể nôn ra một chút nước chua, cảm thấy dễ chịu một chút cô mới dùng khăn bông lau nhẹ mặt, theo bản năng lấy tay xoa bụng đứng lên, lại thấy Amaris đứng ngay ở cửa, nghi hoặc nhìn mình.
Mắt Amaris nhìn chằm chằm vào bàn tay đang che bụng của cô, giống như muốn nhìn thấu qua cả tay cô. Cô ta chỉ vào bụng Tiểu Nhược giọng điệu giống như chất vấn hỏi:
“Cô đang mang thai phải không?”.
Cô thừa nhận, không may đó lại là sự thật, cô luôn hi vọng đó chỉ là giả, nểu câu trả lời của cô ta là vậy thì hi vọng của cô sẽ nhiều them một chút, nếu cô ta mang thai, chắc rằng Ngôn sẽ vì vậy mà càng thêm lưu tâm tới cô ta, anh sẽ dành nhiều thời gian để về nhà hơn, chẳng phải cô ta sẽ có nhiều cơ hội hơn sao? Không, không, sẽ không như vậy –
“Ah cô, làm sao cô biết được?”
Amaris sao lại biết được cô đang mang thai? Những người biết chuyện này cũng không nhiều lắm. Thật kỳ lạ!
Amaris cảm thấy trong đầu như nổ tung một tiếng phá vỡ tất cả, thật sự, thật sự mang thai! Tại sao có thể, lại ngay lúc này, cô không thể chấp nhận được!
“Cô—“ Ánh mắt của Amaris không đơn giản, quá mức nóng bỏng, quá mức sắc bén, còn có oán hận trong đó nữa. Tiểu lùi lại, bàn tay nhỏ bé theo bản năng đưa lên che bụng.
Rất nhanh Amaris đã điều chỉnh tâm trạng, cố gắng để cho vẻ mặt dịu xuống, làm động tác thân mật với Tiểu Nhược, nhưng Tiểu Nhược lại thấy thật khủng bố, đây là lần đầu tiên cô dùng từ này với một người phụ nữ.
“Cô thật sự mang thai sao?” cô ta hỏi lại một lần nữa, giọng nói như của một đứa trẻ muốn ăn kẹo vậy, không cho sẽ không bỏ qua.
“Ừm, đúng vậy—“ Cô mang thai, làm mẹ, việc bị nôn ọe liên tục gần đây khiến cô rất khổ sở nhưng trời sinh bản năng làm mẹ giúp cô chịu đựng được. Bàn tay nhỏ bé vuốt bụng còn bằng phẳng, trên mặt lại tràn đầy ánh sáng rực rỡ của tình mẫu tử.
Nhưng ánh sáng này chiều vào mắt người nào đó lại cảm thấy nhức nhối, người nọ trong lòng đã sớm vạch ra một âm mưu xấu xa, không biết âm mưu đó là gì.
“Cô có thể tránh ra một chút không, tôi không sao rồi, muốn đi ra ngoài” Chần chừ mở miệng nói, cô cũng không cần phải kể lể quá nhiều chuyện mình mang thai với cô ta, mặc dù không gian không quá chật chội, phòng vệ sinh của Thẩm gia thiết kế tương đối rộng nhưng cô có chút sợ hãi, môt mình đối diện với người phụ nữ này, không biết vì sao cùng với sự xuất hiện của cô ta, cảm giác bất an trong cô càng lớn dần. Amaris không lên tiếng, hai tay khoanh trước ngực, đem thân thể nhích qua bên cạnh một chút cho cô đi qua. Đi đến phòng khách Tiểu Nhược len lén thở dốc một hơi, thật là căng thẳng! Mà cũng kì lạ, sao cô lại luôn không có can đảm như vậy trời, Tiểu Nhược, khó trách mình luôn là kẻ hi sinh.
Phía sau cô Amaris không ngồi xuống mà đứng yên trong một góc, vẻ mặt bình tĩnh, tiếp tục nói:
“Cô mang thai cũng chẳng sao cả, dù sao tôi và Ngôn cũng sẽ ở cùng nhau, Thẩm gia chỉ cần người thừa kế, mà tôi thì cũng không muốn phá hỏng dáng người của mình, mặc dù tôi cũng muốn giúp Hạo Ngôn sinh con, nhưng…biết làm thế nào được, ai bảo anh ấy yêu tôi như vậy, không bỏ được tôi, tôi cũng thật muốn sinh cho anh ấy một đứa trẻ”
Càng nối dối càng trơn miệng, nhưng mặc kệ thế nào cô cũng phải nghĩ cách ngăn cản, muốn cản trở hạnh phúc trước mắt của cô thì cô cũng sẽ có cách loại bỏ.
“Không phải, anh ấy không phải là người như thế” Nghe được ý tứ trong lời nói của cô ta nhưng Tiểu Nhược lập tức phản bác, trong tiềm thức của cô anh không phải là người như vậy, chỉ là gặp dịp thì chơi , không biết mình vì cái gì mà có thể khẳng định như vậy, nhưng cô vẫn nghĩ nên tin tưởng anh.
“Hừ, cô đau khổ sao? Đây là do chính miệng anh ấy nói cho tôi biết, chẳng qua là do anh ấy không muốn nói chuyện với cô nên bảo tôi tới thôi.” Rất tốt, rốt cục cô ta cũng có phản ứng.
“Anh ấy, anh ấy…” Anh thật sự nói như vậy sao, nói chuyện với cô khó lắm sao? Cô không tin, không tin, không tin anh có thể làm như vậy, nhất định là cô ta nói sai, nói sai rồi. Tiểu Nhược không muốn tin Thẩm Hạo Ngôn có thể suy nghĩ như vậy.
“Là do chính miệng anh ấy nói ra, hơn nữa anh ấy còn nói…”
Nhìn sắc mặt Tiểu Nhược thay đổi, trong lòng Amaris mừng thầm, cô ta quả thật rất dễ lừa gạt. “Anh ấy còn nói, cô chẳng qua cũng chỉ là kẻ mang thai hộ mà thôi!” Đôi môi đỏ mọng của Amaris phun ra những lời tuyệt tình.
“Cô chẳng qua cũng chỉ là mang thai hộ mà thôi!!” Những lời này cứ lơ lửng trong không trung rồi như muốn đập vào người Tiểu Nhược, hai mắt cô mở thật to, cả người bất động!