Anh vừa nói xong, La Tiểu Tố liền ngừng khóc, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn, cảm giác này giống như vừa vứt bỏ một bộ quần áo không vừa người vậy.
Trong thoáng chốc, La Tiểu Tố nhớ lại rất nhiều mặt tốt của Cố Khâm, ví dụ như biết cô không ăn được cay, nên mỗi lần dùng bữa anh đều sẽ lấy hết ớt bên trong ra.
Có một lần lúc cô đang bóc vỏ tôm thì bị đâm vào tay, từ đấy về sau đều là Cố Khâm bóc vỏ tôm cho cô.
Có đôi lúc Cố Khâm làm việc tới tận khuya, như anh vẫn sẽ dỗ cô đi ngủ trước, sau đó mới lặng lẽ đi làm việc tiếp.
Còn có sở thích của cô, Cố Khâm đều rõ như lòng bàn tay, theo lời anh nói, dù sao cô với anh cũng quen biết nhau được năm năm, muốn không biết rõ cũng khó.
“Anh nói anh yêu em?”
“Nói thừa quá, bây giờ tốt nhất em nên ngủ đi, em xem đã mấy giờ rồi?”
“Vậy từ nay về sau anh không được mắng em nữa.”
“Không nghe lời thì phải mắng, còn phải đánh đòn, còn nếu ngoan sẽ có thưởng.”
“Thưởng gì ạ?”
“Một cái hôn.” Dứt lời, Cố Khâm liền cúi xuống khẽ hôn La Tiểu Tố một cái, sau đó nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, “Ngoan, không khóc nữa.”
Cách hai người sống chung với nhau chính là kỳ lạ như vậy, không ngừng thăm dò giới hạn cuối cùng của nhau, cũng có thể chấp nhận, bao dung cho đối phương. Mà mỗi lần khóc lóc, cãi vã cũng chỉ để lại gần nhau, hiểu rõ nhau hơn một chút.
Vì không còn khúc mắc trong lòng, La Tiểu Tố chìm vào giấc ngủ nhanh hơn. Cố Khâm vừa ôm cô, vừa suy nghĩ về chính mình.
Hình như cho tới bây giờ, anh vẫn chưa cho La Tiểu Tố một thứ gọi là cảm giác an toàn, cũng chưa từng giải thích rằng anh mắng cô, trách móc cô không phải bởi vì anh không yêu cô, mà ngược lại, anh rất quan tâm đến cô.
Ngày hôm sau, thời điểm La Tiểu Tố tỉnh lại, bên cạnh đã không còn bóng dáng Cố Khâm, nhưng trên gối đầu có một quyển nhật ký. Cô ma xui quỷ khiến liền mở ra xem, đây đúng là chữ của Cố Khâm.
Bên trong viết không nhiều, nhưng đều là những sự kiện quan trọng từ lúc cô và anh gặp gỡ cho tới khi yêu nhau. Trong quyển nhật ký, anh cũng nói thẳng những sự kiện xảy ra vào đêm hôm đó.
“Cô ấy say, yên tĩnh nằm trong lòng tôi. Tôi bỗng muốn chăm sóc cô ấy cả đời. Nếu như ngày mai tôi mặt dày yêu cầu cô ấy chịu trách nhiệm, có phải sẽ thú vị hơn không?”
Còn có bí mật liên quan tới việc La Tiểu Tố được tuyển làm nhân viên chính thức một năm trước, “Tôi rút sơ yếu lí lịch của La Tiểu Tố từ trong chồng tài liệu ra, giả vờ vô tình hỏi HR [1] cô gái này thế nào? Cô ấy nói cô gái này không đủ năng lực, không đạt yêu cầu tuyển chọn của chúng ta.”
[1] HR (Human Resources): là ngành quản trị nhân sự. Các công việc của HR liên quan đến các hoạt động tuyển dụng, lên kế hoạch triển khai các chính sách phù hợp để duy trì nguồn nhân lực cho công ty và có kế hoạch bồi dưỡng phát triển năng lực các cá nhân, phòng ban để có thể hoàn thành công việc một cách hiệu quả nhất.
“Không đủ năng lực thì mới càng cần phải cố gắng, giữ người này lại đi, để cô ấy có cơ hội học hỏi. Ngày đó, tôi chỉ hận không viết mấy chữ “Giám đốc phu nhân” lên mặt. Nếu cô ấy biết tôi thích cô ấy, cô ấy có đắc ý hay không? Tôi sẽ không nói cho cô ấy biết đâu.”
La Tiểu Tố vừa cảm động, vừa bị chọc tức đến phát cười. Trời ạ, không ngờ Cố Khâm lại ngây thơ như vậy. Thực ra anh vẫn có một mặt trẻ con chưa trưởng thành, cũng biết trêu chọc người khác.
La Tiểu Tố tiếp tục lật sang trang khác, bên trong quyển nhật ký dày này có giấu một chiếc nhẫn, một tờ giấy ghi lời cầu hôn do chính tay Cố Khâm viết, hỏi cô có nguyện ý gả cho anh không, cô vội vàng quay đầu đi, sợ nước mắt của mình làm ướt quyển nhật ký.
Lúc này, Cố Khâm từ phòng khách đi vào, “Cô bé ngốc khóc cái gì, ký tên đồng ý đi!”
Trong xã hội chủ nghĩa “mì ăn liền” này, chúng ta sẽ không vì một đoạn tình cảm mà tự làm khổ mình, lúc cần dũng cảm đối mặt thì đều quay đầu bỏ chạy, thiếu mất sự kiên nhẫn chờ đợi.
Tình yêu bởi vì những lần bỏ cuộc đó mà trở nên rẻ rúng, nhưng may mắn thay, còn có một cô gái ngốc La Tiểu Tố vẫn kiên nhẫn chờ đợi, cô hết lần này tới lần khác chứng minh cho Cố Khâm thấy tình cảm của mình, để một người lạnh lùng như anh cũng bắt đầu muốn yêu đương.
Cố Khâm và La Tiểu Tố dù có nhiều điểm khác biệt, nhưng cuối cùng họ cũng yêu nhau, bù trừ cho nhau để đạt tới sự viên mãn.
HOÀN CHÍNH VĂN.