Đợt này bệnh tới bất thình lình, đi cũng cực kỳ nhanh chóng.
Vừa mở mắt, Tô Niệm Thanh liền cảm nhận được thân thể thoải mái rất nhiều.
Nhưng ngoài cửa sổ đã mờ mờ sáng. Rốt cuộc là bản thân ngủ mất một ngày một đêm, hay đã tỉnh dậy quá sớm?
Đang định ngồi dậy, hắn mới giật mình phát giác bên cạnh có người.
Kinh ngạc quay đầu sang, chỉ thấy một hình bóng còn chưa thành thục, lộ vẻ ngây ngô. Cả người cơ hồ lui vào tận trong cùng, tạo thành một khoảng cách tương đối lớn với hắn, hiển nhiên là cực kỳ không quen ngủ cùng người khác.
Trong lòng bỗng nhiên ấm áp. Nhịn không được nhấc tay lên, muốn kéo chăn che khuất bả vai đang lộ ra bên ngoài cho gã. Nhưng người đang ngủ say kia thình lình xoay người lại, trừng mắt nhìn hắn đầy cảnh giác – tay phải đã thò xuống dưới gối. Tô Niệm Thanh sửng sốt, hắn biết đó chính là chỗ gã cất Ngân Kỳ Lân.
Thiếu niên vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng rốt cuộc đã nhìn rõ đối phương là ai, thân thể căng cứng mới chậm rãi buông lỏng, nhưng vẫn trừng hắn: “Ngươi muốn làm gì?”
Tựa như chim sợ cành cong.
Đây mới là hài tử mấy tuổi? Tô Niệm Thanh chăm chú nhìn gã, bàn tay đang dừng lại giữa không trung vẫn buông xuống – đặt lên mắt Thư Cẩn. Một bàn tay che khuất ánh mắt gã, không chặt, cũng không lỏng, không để cho gã nhìn thấy bất cứ thứ gì. “Ngươi nói ta còn có thể muốn làm gì?” Trong thanh âm có kèm theo tiếng thở dài không rõ là vì sao.
Bóng tối thình lình ập đến khiến thiếu niên trở nên trầm mặc, gã rụt lại theo bản năng, nhưng không hề rời khỏi bàn tay kia.
Gã cũng chẳng rõ nam nhân này rốt cuộc muốn làm gì. Nhưng lại muốn tin tưởng lời hắn.
Thật sự mâu thuẫn.
Tô Niệm Thanh một tay bịt mắt gã, tay còn lại đem gã kéo vào trong lòng, thấp giọng cười nói: “Ngươi có từng thử cảm giác được người bịt mắt ôm vào lòng?”
Người nằm trong lòng quả nhiên cứng ngắc như tảng đá.
Đã sớm biết nhất định không nhận được đáp án, Tô Niệm Thanh tiếp tục nói: “Vậy ngươi nhất định chưa từng thử nằm ngủ trong lòng người khác đi?”
Lời này không phải là thừa thãi sao?
Đến cả người khác ngủ trong lòng gã cũng chưa từng có.
“Hôm nay có muốn thử một chút không?”Tô Niệm Thanh cười thực vui vẻ, bởi vì hài tử kia vẫn chưa hề cự tuyệt mình, “Có muốn thử tin tưởng ta một lần? Được người ôm mà ngủ so với ngủ một mình còn thoải mái hơn nhiều.” Bởi vì mỗi người khi sinh ra, không phải đều được mẫu thân ôm vào lòng mà ngủ sao?
Thiếu niên bỗng nhiên cựa mình kháng cự, tuy không thật sự kịch liệt. “Buông…” Thanh âm đã cáu giận.
Tô Niệm Thanh vẫn chỉ cười, không hề thả lỏng, dứt khoát buông bàn tay đang bịt mắt ra, kéo đầu gã vào lòng mình.
Mùi quế hoa vờn quanh so với lúc hôn môi hắn còn rõ ràng hơn, cả người đều có thể cảm giác được loại độ ấm thuộc về người khác… Ấm áp khiến người ta không thể kháng cự. Thư Cẩn nắm chặt tay, vẫn không đẩy ra được.
Dù sao… dù sao cũng không thuộc về ván bài, đúng không?
Gã cố tình lờ đi cái tai đang nóng lên quá mức, có chút cam chịu mà rúc cả người vào lòng hắn.
Người đang ôm gã lại cười, nhưng lần này cười đến nỗi ho lên khụ khụ, khiến người trong lòng chấn động ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn hắn. Tô Niệm Thanh vừa ho vừa ấn gã xuống: “Đừng đứng lên, ngoan, ngủ đi.”
Thư Cẩn không cựa quậy nữa, chỉ lẳng lặng lắng nghe tiếng ho khan bị kiềm nén, cùng tiếng tim đập.
Sau đó, lại không cẩn thận nghe được cả tiếng tim mình đang đập. Từng đợt. Thậm chí khiến gã phải lo lắng có khi nào sẽ bị nam nhân này phát hiện, tiếp đó sẽ làm cho mối quan hệ giữa hai người càng trở nên kỳ quái?
Nhưng ngay cả gã cũng không thể lý giải được mối quan hệ hiện tại của hai người.
“Có muốn từ bỏ ván cược này?” Tô Niệm Thanh bỗng nhiên trầm giọng cười nói.
Thư Cẩn lại ngẩng đầu lên, nhưng lần này là tức giận trừng mắt. “Tại sao?”
“Nếu ngươi thắng, ta muốn đi, ngươi thật sự để ta đi được sao?” Thanh niên cười thật vô cùng trong trẻo thiện lương.
“… Ngươi không phải rất chắc thắng sao?” Thiếu niên hừ lạnh, lại nghĩ tới thất bại đêm qua, không khỏi có phần giận lây. Đáng ghét, chẳng những không khiêu khích được hắn, chính mình ngược lại còn có phản ứng trước! Nếu không phải cố kỵ hắn còn đang bệnh, mình đã sớm bất chấp tất cả mà thượng tên hỗn đản này!
“…”
“…”
Lại là mắt to trừng mắt nhỏ.
“… Ta nói ta chắc thắng lúc nào?” Tuyệt đối oan uổng.
Thư Cẩn trừng hắn, lại không thể nói “Một khi đã như vậy sao ngươi còn có thể mang theo thần khí lão luyện ở khắp nơi” để tránh quét mất uy phong của mình, nhưng gã thật sự không biết vì sao nam nhân này hiện tại lại trưng ra dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể bị mình dụ dỗ mắc câu?
Sách, con hồ ly giảo hoạt chết toi này!
“Nếu ngươi thua, ta cũng chẳng hại gì, huống hồ ta làm sao không buông được ngươi?!”
Tô Niệm Thanh quan sát dáng vẻ kiêu căng của thiếu niên, chỉ mỉm cười.
Tựa hồ đang cười nhạo hắn khẩu thị tâm phi [Miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo].
Thư Cẩn đang muốn cáu, thanh niên lại giơ tay lên, ấn gã trở lại trong lòng mình: “Ngoan, ngủ đi.”
Thiếu niên không chịu tiếp nhận hành động tựa như chiêu an này, toan ngọ nguậy, nhưng những lời thanh niên nói tiếp sau đó khiến gã dừng lại: “Dù có thắng, hai ngày sau ta cũng không thể tiếp tục ở nơi này. Thắng thua đối với ta đã không còn ích lợi gì nữa, ta thua, có lẽ sẽ tốt cho ngươi chăng…”
Thắng thì tốt chỗ nào? Thua lại có lợi ích gì?
Thư Cẩn nhất thời ngẩn người, rốt cuộc không biết phải phản ứng thế nào.
Gã còn tưởng là bản thân sẽ vô cùng cao hứng.
Sự tĩnh lặng liên tục duy trì khiến hai người lại chìm vào giấc ngủ.
Lúc Thư Cẩn từ trong lòng hắn ngồi dậy, sắc trời bên ngoài đã sáng hẳn, thanh niên còn đang ngủ say. Đưa tay dò xét nhiệt độ trên trán hắn, thế nhưng đã không còn hơn kém bao nhiêu so với mình.
Nam nhân này thoạt nhìn mong manh, nhưng bên trong thật sự không tệ.
Thư Cẩn cúi xuống nhìn hắn, nhất thời vẫn chưa rời giường đi thay y phục.
Hôm nay là ngày thứ tư của ván cược. Bất kể là thắng hay thua, hai ngày sau nam nhân này vẫn sẽ rời đi, điều này làm cho thắng thua nhất thời trở nên không còn ý nghĩa quá lớn.
Nhưng Thư Cẩn không hề muốn thua cuộc, gã đem hết thảy đổ cho mình có tâm háo thắng.
Chỉ có điều, hiện tại đang là ban ngày.
Ban ngày, Tô Niệm Thanh cùng Thư Cẩn chỉ là hai người xa lạ không hề nhận thức lẫn nhau.
Ánh mắt lại biến đổi, gã nhổm người dậy, nhẹ nhàng rời khỏi giường.
Lúc cửa phòng bị đóng lại thì người trên giường cũng mở mắt. Hắn đứng dậy có chút yếu ớt, chậm rãi thay y sam, sau đó rửa mặt, sửa sang lại dung mạo. Đến khi hết thảy chuẩn bị xong xuôi mới đẩy cửa ra, hờ hững nói một câu với người đứng chờ trước cửa đã lâu: “Chúng ta đi thôi.”
Người nọ chần chừ một hồi, tựa hồ đang lo lắng cho thân thể mới vừa lành bệnh của hắn. Nhưng Tô Niệm Thanh chỉ nhìn y một cái, lập tức đi lên phía trước. Người nọ biết tính khí của chủ tử, vội vàng bước theo.
Những ngày hưu nhàn đã kết thúc.