Lăng Châu một chuyến, tựa như chiêm bao.
Do sớm phải quay về để cùng đón Trung thu với mọi người trong nhà, Tô Niệm Thanh sau khi giải quyết tất cả mọi việc, ngay đêm ấy liền vội vã quay về kinh thành.
Thậm chí chưa nói một tiếng tạm biệt với thiếu niên kia.
Ngày thứ hai, còn chưa nghỉ ngơi cho khỏe lại, Tô Niệm Thanh đã vội vàng thượng triều.
Chuyện Lại bộ thị lang kê biên tài sản Lưu gia khiến triều thần chấn động. Quan viên trong triều không ít người từng nhận lợi ích từ chỗ Lưu gia, sắc mặt tự nhiên sẽ không thể dễ coi được. Thời điểm bất ổn, Tô Niệm Thanh đã cho hay toàn bộ tình hình, nhưng trong đó vẫn chưa đề cập đến những chuyện có liên quan đến bọn họ, tất cả không khỏi âm thầm lau mồ hôi cho mình.
Nhưng khi khuôn mặt thanh tú kia nhìn về phía họ, lại dẫn theo mạt tươi cười như có như không.
Cùng với một lưới bắt hết, không bằng lưu lại mấy con cá lớn, chậm rãi cho các sủng vật của mình ăn no.
Tiểu Hoàng đế tức tốc xem hết tấu chương hiển nhiên rất phẫn nộ, nhưng vẫn đè nén cơn giận của mình, nói: “Làm phiền Tô ái khanh.”
“Đây chính là Hoàng Thượng anh minh, vi thần chẳng qua là phụng chỉ hành sự.” Tô Niệm Thanh cúi mắt, không nhìn mặt tiểu Hoàng đế.
Hắn vào triều bao lâu, hai người bọn họ liền tranh đấu bấy lâu.
Tuổi tác tiểu Hoàng đế cũng xấp xỉ với hắn. Dường như chính vì như vậy mới làm cho Hoàng đế này thích khảo nghiệm hắn ở khắp nơi.
Không chỉ có vậy, gia sản ngày càng khổng lồ của Tô gia cũng làm cho thiên tử này giống như bị đâm một cây kim trong tim.
Nếu không thể thu nạp để dùng thì phải nhổ tận gốc.
Tiếc là Tô gia hiện giờ đã không thể nói chộp liền chộp được. Hơn phân nửa sản nghiệp gắn kết chặt chẽ với quốc kế dân sinh có bóng dáng của Tô gia, mà Hắc Lang bảo thanh danh đang lên cao trên giang hồ dường như đã ăn khớp với sự lớn mạnh của Tô gia.
Mà việc mình phải làm, chính là áp chế những công kích có thể gây bất lợi cho Tô gia trong triều đình.
Cho dù điều này sẽ gây lục đục với đương triều thiên tử.
Nhưng mối quan hệ vừa địch vừa bạn với tiểu Hoàng đế ngược lại làm cho hắn thích thú. Khẽ ngẩng đầu, khóe mắt ngắm người trên đài cao, cặp mắt kia cũng vừa lúc chạm phải.
Khóe môi Tô Niệm Thanh hơi nhếch lên, tiểu Hoàng đế “hừ” một tiếng nhưng cũng khó nén sự thưởng thức trong đáy mắt.
Nếu hai người có thể trở thành bằng hữu, vẻ cao ngạo này chắc sẽ không cần ngụy trang vất vả như vậy?
Lui triều, lúc vừa về đến nhà, Tô nhị thiếu gia lâu ngày không gặp cư nhiên xông đến cho hắn một cái ôm thật rắn chắc. Cả nhà đoàn viên trước Trung thu, đương nhiên phải hết sức vui mừng. Tô Niệm Thanh thậm chí uống không ít rượu, lúc bữa tiệc tan hết, mùi rượu trên người khiến cả Tô lão gia cũng phải giật mình.
Tô Niệm Thanh mỉm cười, cho biết mình không có việc gì, trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác.
Cũng không biết thiếu niên kia có còn ở lại Lăng Châu không?
Nhìn ánh trăng càng lúc càng viên mãn trên bầu trời, hắn không hề áy náy.
Nếu luôn là hắn làm kẻ tìm tới cửa, chẳng phải sẽ không có lạc thú sao?
Khóe môi cong lên tính kế, Tô Niệm Thanh xoay người định rời khỏi thư phòng, trước mắt lại gặp phải hai thiếu niên đang dính vào nhau.
“Buông, buông ra!” Phát hiện người tới, Lữ Thọ Hỉ đỏ mặt thô lỗ đẩy đối phương ra.
Tô Ánh Tử không hề vui vẻ vì bị cắt ngang triền miên, nhưng khi nhìn về phía người tới, phát hiện hóa ra là đại ca của mình, sửng sốt một chút, chỉ đành kéo tay Thọ Hỉ, hướng về phía hắn chào hỏi: “Niệm Thanh ca.”
Thọ Hỉ vì xấu hổ mà giãy dụa, đệ đệ lại tuyệt đối không chịu buông tay, hai thiếu niên mờ ám làm Tô Niệm Thanh bật cười.
“Thọ Hỉ sao còn chưa quen?” Hắn sủng ái sờ đầu Thọ Hỉ.
Thọ Hỉ cúi đầu, ngượng ngùng nhìn hắn. “… Loại chuyện này, làm sao có thể quen.”
“Không quen cũng không sao. Ta quen là được rồi.” Tô Ánh Tử hừ một tiếng.
“Ngươi là đồ ác ôn!” Ánh mắt đen láy trừng lớn.
“Người yêu ác ôn không phải là ngươi sao?” Hắn nhướng mi.
Tình yêu thuần khiết khiến người ta phải ghen tị.
Tô Niệm Thanh quan sát hai người, nụ cười trở nên vui mừng, lại có chút cảm khái.
Cùng là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi nhưng hài tử kia sau lưng lại khắc đầy vết thương, cùng tịch mịch.
Lặng lẽ rời khỏi hai người vẫn đang tranh chấp, Tô Niệm Thanh đã không còn quan tâm đến công vụ quyết định quay về phòng ngủ.
Mới từ Lăng Châu quay về, còn chưa được nghỉ ngơi điều hòa đã phải mã bất đình đề hướng Hoàng đế bẩm báo hết thảy. Dù có là Tô Niệm Thanh cũng phải cảm thấy mệt mỏi.
Ngày mai dứt khoát phải cáo bệnh với tiểu Hoàng đế, ở nhà tĩnh dưỡng một ngày. Mà dù hắn không lên triều, vẫn còn đám tiểu tùy tùng bồi dưỡng nhiều năm kia chống đỡ phía sau mà…
Nghĩ vậy, liền gọi Vô Hoa đến, đem những chuyện ngày mai toàn bộ phân phó thỏa đáng, lại bảo hắn nếu không có việc gì gấp ngàn vạn lần đừng đến quấy rầy mình.
Lưu lại một ngày nhàn rỗi nhất.
Tô Niệm Thanh duỗi lưng, cởi ngoại y, đang định lên giường ngủ thì cửa sổ lại bị một trận gió mạnh thổi bung ra. Hắn chỉ đành xuống giường đi đóng cửa sổ.
Ngoài cửa sổ ngoại trừ hoa viên, ánh trăng, còn có… thiếu niên đang ngồi trên tường cao.
Hắn sửng sốt, liền cười ra, còn chưa kịp bước đến mời thiếu niên cao ngạo kia vào phòng, đối phương đã nhún người nhảy xuống, trực tiếp kéo hắn đến, chỉ nồng nhiệt hôn mà không nói lời nào.
Hương vị ngọt ngào đã lâu không gặp. Thư Cẩn tùy tiện nhấm nháp hương vị của hắn, bỗng nhiên phát giác bản thân chưa bao giờ thỏa mãn như hiện tai.
Chỉ một cái hôn đã đủ để đem thứ ẩn náu ở chỗ sâu nhất toàn bộ phơi bày ra giữa thanh thiên bạch nhật.
Thật sự không xong. Nam nhân này quả thật nguy hiểm hơn bất kỳ loại vũ khí nào.
Rốt cuộc sau khi lưu luyến rồi khỏi môi hắn, Thư Cẩn có chút ấm ức nói: “Thiên Lộc thành chủ dường như khá hứng thú với Lại bộ thị lang ngươi.”
“Ghen sao?” Tô Niệm Thanh cười hỏi không chút che giấu.
Lần đầu tiên đối mặt với loại vấn đề trắng ra thế này, Thư Cẩn không chút nghĩ ngợi liền trừng mắt nhìn hắn, phủ định: “Đương nhiên không thể!”
Đã sớm dự đoán được đáp án này nhưng Tô Niệm Thanh vẫn cười như chiếm được đáp án cực kỳ vừa lòng. “Ông ta vì hoàng kim thủy đạo kia, tự nhiên sẽ chú ý nhiều hơn tới ta.”
Thư Cẩn quan sát hắn, không biết vì sao mới gặp mặt đã nhắc tới chuyện nhàm chán đó, nhưng nghĩ lại, hai người hình như cũng không có nhiều chuyện riêng tư để thảo luận, liền không biết tiếp tục thế nào.
Bởi vì nhìn thấy hắn mà phiền muộn đã tiêu tán bỗng nhiên lại nảy lên trong lòng.