Tô Niệm Thanh thích đồ ngọt.
Phải nói là ba vị thiếu gia của Tô gia đều mê đồ ngọt.
Người bên ngoài đều cho rằng, ai nha, ba huynh đệ thật vô cùng thân thiết nha, đến cả sở thích cũng giống hệt nhau.
Tô Niệm Thanh mỗi lần nghe vậy cũng chỉ tủm tỉm cười, hàng ngày đều không ngừng mang những món điểm tâm ngọt tìm được ở khắp nơi về nhà.
Đây mới là chân tướng.
Hai tên đệ đệ khi còn bé vẫn luôn bám theo Tô Niệm Thanh, không lúc nào là không vây quanh vị ca ca cười vô cùng ôn nhu này. Ca ca thích ăn cái gì, tự nhiên không sẽ không thiếu một phần cho bọn đệ đệ, đương nhiên phải hình thành vị giác giống hệt nhau. Điều này khiến cho Tô gia từ trên xuống dưới không thể không cùng ăn đồ ngọt. Kể từ đó, Tô Niệm Thanh không cần mở miệng, mỗi ngày đều có thể thưởng thức vô số món điểm tâm ngọt khác nhau.
Hôm nay Tô Ánh Tử mới từ Lăng Châu quay lại, còn chưa về đến nhà đã nhờ người mang một hộp mứt củ ấu về trước. Tô Niệm Thanh hết sức vui mừng, vội vàng bật dậy đem mấy quả hương mang [quả xoài] được Hoàng Thượng ban cho qua chỗ gã, ai ngờ chẳng thấy người đâu.
“Tam thiếu gia sang bên Lữ gia trước, hiện giờ vẫn chưa trở về”. Người tổng quản về trước trả lời như vậy.
Lữ gia? Hài tử này lẽ nào đã… Tô Niệm Thanh sửng sốt một chút, nhìn hương mang trong tay, bỗng nhiên cảm thấy có chút mất mát.
Cảm giác giống như chim non rời khỏi tổ khiến hắn phải thở dài hồi lâu.
Buổi chiều, Tô Ánh Tử rốt cuộc cũng quay lại Tô gia, nhưng còn chưa kịp tẩy trần cho gã, thiếu niên đã vội vàng dắt theo một người ra ngoài. Tô Niệm Thanh lần thứ hai tóm phải khoảng không.
Ban đêm, hắn biết Tô Ánh Tử đã về, liền mang theo một bình rượu cống, lòng tràn đầy chờ mong tiến đến nội viện của Tô Ánh Tử. Không phải hương mang, mà là rượu cống, chỉ vì không thể tiếp tục đối đãi với gã như hài tử nữa.
Nhưng mới vừa bước vào viện liền nhìn thấy hai thân ảnh xách theo hai thùng nước lén lút đứng trong viện, dựng thẳng lỗ tai, dường như đang lắng nghe cái gì đó.
Tô Niệm Thanh cau mày, lén lút đi tới. Nương theo ánh trăng, bấy giờ mới thấy rõ đối phương nguyên lai là hạ nhân của Tô gia.
Nhìn dáng vẻ hai người hình như đang nghe lén thanh âm trong phòng. Mà trong phòng cũng loáng thoáng truyền ra vài tiếng thở dốc.
Tô Niệm Thanh không định bừng tỉnh hai người, ngược lại còn nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất lên, ném về phía cửa phòng!
“Băng!” một tiếng, hai người sợ tới mức xém chút nữa đã phải nhảy dựng lên, vội vàng theo hướng kia chuồn đi mất. Mà cửa phòng cũng nhanh chóng bị đẩy ra, Tô Ánh Tử y quan có phần không chỉnh tiêu sái bước ra, cảnh giác nghe ngóng khắp bốn phía.
Tô Niệm Thanh nhờ vào khe hở khi gã đẩy cửa ra, mơ hồ nhìn thấy tình huống bên trong.
Một thân ảnh màu trắng đang ngồi bên trong, vẻ mặt lờ mờ, dường như đã gặp qua ở đâu rồi.
Bầu rượu trong tay run lên, thiếu chút nữa đã rớt xuống đất.
Tô Niệm Thanh hít sâu một hơi, mắt thấy cửa phòng lần thứ hai khép lại, mới lặng lẽ rời khỏi nội viện.
Suy nghĩ một hồi, tựa hồ có hơi hiểu được huyền cơ bên trong, không khỏi cười khổ. Hài tử này vì Thọ Hỉ thật đúng là hao hết bao nhiêu tâm tư.
Cầm bầu rượu nhưng không muốn trở về phòng, hắn an vị trong hoa viên, một mình uống rượu cùng trăng sáng. Ai ai ai, mắt thấy đệ đệ đã cùng thanh mai trúc mã của hắn ân ân ái ái, bản thân lại vẫn chưa đâu vào đâu, mà nhị đệ cứ trốn suốt trong Hắc Lang bảo của gã, không dễ dàng chịu thò đầu ra ngoài. Chỉ sợ sau khi giải quyết xong chuyện này, mục tiêu của cha sau đó chính là mình, bây giờ phải làm sao đây?
… Ngày mai sẽ vào triều xin Hoàng thượng ân chuẩn cho mình đi phía nam tuần tra.
Nghĩ như vậy, tâm tình cuối cùng tốt lên một chút.
Ánh trăng như nước. Mặt trăng cong cong tựa như một chiếc móc câu.
… Ai?
Tô Niệm Thanh buông bầu rượu, ngáp dài một cái. Cần phải đi ngủ, phải đi ngủ. Thế nhưng, từ trong ánh trăng sáng tỏ chợt phát hiện một bóng người.
Hắn đứng lên, đã định đi về phòng nhưng mới đi hai bước vẫn nhịn không được phải ngừng lại. Cau mày, trong lòng vừa âm thầm mắng bản thân hay xen vào việc của người khác vừa nhảy lên mái hiên, đuổi theo hướng thân ảnh vừa rồi mới nhảy khỏi nội viện của Tô Ánh Tử.
Đạo thân ảnh nọ quả nhiên hướng về phía Lữ gia.
Tô Niệm Thanh tuy rất tin tưởng vào khinh công của bản thân nhưng vẫn không dám tới gần quá. Sát khí trên người thiếu niên này, không phải nói dăm ba câu là có thể tiêu trừ.
Bóng trắng rất nhanh đã tới nóc nhà của Lữ gia.
Đôi mắt câu hồn lúc này đang gắt gao nhìn chằm chằm bóng người trong phòng, không có động tĩnh gì.
Tô Niệm Thanh ẩn thân trong bóng tối, nhìn theo tầm mắt của người nọ, có thể lờ mờ nhìn thấy trong phòng chính là một thiếu niên. Tuy không cần nhìn cũng có thể đoán được, nhưng tận mắt trông thấy cảnh tượng này vẫn không khỏi thở dài.
Hắn ban đầu lo lắng cho Thọ Hỉ, nhưng hiện tại lại bắt đầu thông cảm với thiếu niên này: tuy không nhìn rõ biểu tình, nhưng thân thể đang kéo căng, tựa như chỉ hi vọng có thể tiến đến, làm sao có thể che đậy nội tâm thiếu niên đang vùng vẫy.
Trong chốn quan trường hỗn tạp nhiều năm như vậy, kỹ năng nhìn mặt đoán tâm ý hắn đương nhiên phải có, huống chi đối phương còn là một thiếu niên.
Thiếu niên đứng lặng hồi lâu mới chậm rãi rời khỏi Lữ gia.
Tô Niệm Thanh cũng bám theo sau. Nhưng vừa đi được vài bước bỗng cảm thấy có điểm không đúng, liền vội vàng dừng chân, đang định rời đi thì tay đã bị người bẻ quặt ra sau lưng!
Hắn thở dài: “Ta vốn lo cho Thọ Hỉ”.
Người nọ cười lạnh: “Ngươi hiện tại nên lo cho mình”.
“Đúng là có chút lo lắng”. Hắn buông mắt, lại cười nhẹ: “Cảm giác hơi giống như nhìn lén tình nhân cũ cùng tân nương tử cáo biệt trước đêm tân hôn”. Mới vừa dứt lời, lực đạo trên tay đang chịu lại tăng thêm, hắn cố nén đau, tính toán làm sao để thoát thân.
“Liên quan gì tới ngươi?” Thiếu niên không thèm che giấu sát khí của mình.
Đúng vậy, liên quan gì tới mình? Nếu thiếu niên này quan tâm đến Thọ Hỉ, tự nhiên sẽ không thương tổn gì hắn. Vậy mà bản thân ngay cả điểm ấy cũng chưa nghĩ đến đã tùy tiện theo đến đây. Tô Niệm Thanh bị gã hỏi một câu như vậy cũng sửng sốt.
Ngẫm nghĩ một chút mới nói: “Chắc cũng lo lắng cho ngươi”.
Hắn nói chính là nói thật.
Nhưng thiếu niên tựa hồ có chút tức giận, lại tăng thêm lực đạo: “Lo cho ta? Ta là ai, ngươi cũng biết sao?” Thanh âm băng lãnh đến cực điểm.
“…” Không có tiếng trả lời.
Thiếu niên càng thêm căm tức, đã định buông hắn ra nhưng bỗng cảm thấy có chút kỳ quái, liền kéo lại.
Tên thư sinh phong độ nhẹ nhàng tao nhã, lúc nào cũng giống như đã lường trước mọi việc kia, rốt cuộc lại bị hôn mê bất tỉnh như vậy.
Chuyện này tính là cái gì đây?!
Tô Niệm Thanh kỳ thực rất sợ đau.
Ngươi còn có thể yêu cầu một kẻ chưa bao giờ thích luyện võ, một thư sinh chỉ lo làm sao nâng cao khinh công để chạy trốn cho mau, bằng cách nào có được thân hình cường tráng?
Không mất mặt mà kêu thành tiếng, toàn bộ đều phải dựa vào cốt khí Tô gia do tổ tiên truyền lại để chống đỡ.
Chống tới chống lui, hậu quả là bẽ mặt hôn mê bất tỉnh ngay trước mắt người ta.
Nhưng ngươi muốn mất mặt vì xin tha hay mất mặt vì té xỉu hơn? Tô Niệm Thanh đương nhiên sẽ lựa chọn cách sau không chút do dự.
Thư Cẩn cáu tiết nhìn chằm chằm thanh niên so với mình cao hơn nửa cái đầu, so với mình còn mong manh hơn rất nhiều này, nhất thời cũng không biết nên xử trí như thế nào. Nếu là ngày thường đã sớm ném qua một bên, không bổ cho một đao cũng đã xem là nhân từ. Nhưng hiện tại, gã lại không muốn giết người này. Ít nhất cũng không giết người này dễ dàng như vậy.
Hắn là đại ca của Tô Ánh Tử, thì làm sao? Hắn là người Lữ Thọ Hỉ vô cùng tôn kính, thì đã sao? Gã ghét gương mặt luôn mỉm cười ôn hòa kia. Giống như thế gian chẳng có gì chuyện gì đáng phải phiền lòng, tự tại đến mức khiến cho người ta chán ghét.
Mà nếu hiện tại giết hắn thật, hình như có chút không thú vị.
Khinh công của người này đích xác là không tồi. Nếu không phải mới vừa rồi tiếng thở dài của hắn quá nặng, bản thân cũng không thể phát hiện ra. Nhưng sau khi bắt được lại phát hiện nội lực của hắn thật sự rất kém, đem so với Tô Ánh Tử, với Tô Dạ, bảo chủ của Hắc Lang bảo, căn bản là không cao.
Tô gia tuy là dựa vào thương nghiệp phát tài nhưng vẫn luôn có tiếng tăm trong chốn võ lâm.
Người trước mắt này, chỉ thuần túy là đã lãng phí căn cơ tuyệt hảo của mình.
Thư Cẩn nhíu mày, đá người nọ một cước, thấy thực sự không chút động đậy, đành phải thu hồi chủy thủ, vác thanh niên lên vai.
Hừ, nhẹ như một chiếc lông vũ! Quả thật là đồ thư sinh yếu đuối trói gà không chặt!
Tuy nghĩ như vậy nhưng người vẫn đi thẳng về phía Tô gia.
Đi được nửa đường, người trên vai cư nhiên lại bắt đầu rên rỉ.
“Đau…” Tô Niệm Thanh bị cảm giác đau đớn làm cho thanh tỉnh. Cánh tay mơ hồ cảm thấy đau buốt vì trật khớp, hơn nữa còn bị người xóc nảy lên xuống không chút thương xót như vậy, cho dù có bị hôn mê bất tỉnh cũng phải sống lại vì đau.
Vừa mở mắt liền nhìn thấy y sam màu trắng. Hắn muốn cười, nhưng khuôn mặt lại bị cơn đau làm cho méo xệch. Chỉ đành vỗ lưng người nọ, nhẹ giọng nói: “Thả ta xuống”.
Lời còn chưa nói hết liền hối hận, nhưng hắn chưa kịp bổ sung, thân thể đã bị người nọ ném qua một bên, đau đến mức khóe mắt rưng rưng.
… Hắn chỉ biết, nói chuyện với thiếu niên này, một chữ cũng không thể thiếu!
Thư Cẩn từ trên cao chăm chú nhìn hắn, tựa tiếu phi tiếu: “Ngươi tự mình quay về?”
Tô Niệm Thanh chật vật đứng lên, cười khổ không thôi. Đường đường là một Lại bộ thị lang, lại có lúc rơi vào kết cục thế này. Khuỷu tay càng lúc càng đau đớn kịch liệt, hắn biết nếu còn tiếp tục xóc nảy như vậy, bản thân nhất định sẽ lại hôn mê. Liền cẩn thận bảo hộ tay mình, không hề nhìn về phía thiếu niên: “Ừm. Ta tự mình quay về được, cảm tạ”.
Một chữ “tạ” này nghe thật chói tai. Thư Cẩn trừng mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, quay người bước đi thật.
Tô Niệm Thanh khó tránh khỏi có chút thất vọng.
Nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, bắt đầu thất vọng cười nhạo bản thân thật vô vị.
Đường phố về đêm vô cùng yên tĩnh. Không thể dùng khinh công được nữa, bởi vì như vậy sẽ động đến gân mạch, khiến khuỷu tay càng đau đớn thêm. Tô Niệm Thanh chỉ có thể chậm rãi quay về Tô gia, may là Lữ gia cũng cách không xa. Chỉ có điều, đứa nhỏ mở cửa kinh ngạc không thôi khi nhìn thấy người đứng bên ngoài lại là đại thiếu gia mới vừa rồi còn ở trong viện.
Tô Niệm Thanh rụt cánh tay bị thương lại, quay trở về phòng mà không lộ ra biểu hiện gì khác thường.
Lôi hòm thuốc trong tủ ra, nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương, cảm giác lành lạnh dần thấm vào khiến hắn thở dài một hơi: tình hình như vầy, xem ra mấy ngày này cũng không thể tự tay xử lý công vụ.
Vừa lôi băng vải trong hòm thuốc ra, khi hắn đang định dùng miệng cùng tay từ từ băng bó, cửa phòng đã bị đá văng.
Người tiến vào khiến hắn cả kinh buông rơi miếng băng vải, còn chưa kịp nói gì, người nọ đã mở miệng trước: “Câm miệng”.
Tô Niệm Thanh sửng sốt, cố nhịn thật lâu mới không cười ra.
Thiếu niên lập tức đi đến trước mặt hắn, thô lỗ kéo tay hắn lên, sau hai ba lần đã làm cánh tay bị trật khớp trở lại nguyên vị, cuối cùng buông tay hắn ra như vứt bỏ thứ gì đó bẩn thỉu, lạnh nhạt nói: “Trong vòng ba ngày không thể đụng vào nước lạnh”.
Gật gật đầu, giống như một học trò ngoan ngoãn. Tô Niệm Thanh thủy chung không nói một lời, sau đó liền bắt đầu yên lặng tự băng bó cho mình.
Thanh niên bị thiếu niên đối đãi như vậy, từ đầu chí cuối vẫn không có biểu hiện gì ra vẻ hờn giận. Thái độ tốt đến mức khiến người ta nghĩ rằng người này căn bản không biết cáu kỉnh.
Thư Cẩn nhìn chằm chằm thanh niên này. Hắn hoàn toàn bất đồng với Thọ Hỉ. Thọ Hỉ giống như lửa, một ngọn lửa nhảy múa, mà người này lại giống như dòng nước lẳng lặng chảy xuôi, làm cách nào cũng không thể trở nên dữ dội.
Lại đồng dạng đều làm cho người ta không thể sinh ra địch ý.
…Rõ ràng là một kẻ sâu không thấy đáy, căn bản không cách nào nắm bắt.
Gã bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ nam nhân này cũng không phải không thú vị như mình đã tưởng. Nhưng Thư Cẩn tựa hồ có chút bất mãn với bản thân vì ý tưởng bất ngờ đó, lập tức đanh mặt, đạp cửa xông ra.
Tô Niệm Thanh thở dài.
Thật là một ngày dài đằng đẵng.