Ngày thứ sáu.
Tối nay Tô Niệm Thanh về sớm.
Tuy nói Tô đại thiếu gia là khách quý ở Lăng Châu, nhưng vô số những việc phải tự tay làm lấy khiến cho mức độ bận bịu của hắn so với lúc còn ở kinh thành chỉ hơn chứ không kém. Huống chi nơi này còn ẩn tàng nhiều chuột lớn như vậy, lại chỉ có mình hắn là mèo, thật sự là vô cùng bận bịu.
Thiếu chủ của Thiên Lộc thành không biết ở Lăng Châu làm gì cũng về khá sớm, còn sớm hơn cả Tô Niệm Thanh.
Đã quen với việc bị Tô Niệm Thanh trêu chọc mỗi khi trở về, nhưng hôm nay lại không như thường lệ, khó tránh khỏi có chút mất mát. Buông túi đường ngẫu trong tay, gã ngồi xuống, lấy cho mình một chén bích loa xuân.
Thư Cẩn ban đầu vẫn uống những loại trà tầm thường. Nhưng từ khi Tô Niệm Thanh mang mấy hộp bích loa xuân ở nhà đến, trong gian phòng này ngoại trừ bích loa xuân liền không còn loại trà nào khác.
Hạ nhân của Tô gia mới đem rất nhiều vật dụng sinh hoạt đến, lúc tới đây, tất cả đều không nhịn được phải lén lút dò xét gian phòng này. Bọn họ thật sự không hiểu, khách điếm như thế nào lại có thể làm cho đại thiếu gia không thèm ở trong biệt quán, nhất định muốn chen chúc trong một gian phòng chật hẹp cùng người khác.
Cũng may là bọn họ tới sớm nên không gặp vị tiểu mỹ nhân kia. Nếu nhìn thấy tiểu mỹ nhân toàn thân lạnh băng đầy gai nhọn này, chỉ sợ sẽ càng khó bề tưởng tượng. Những chuyện kỳ quái nhất thiết đừng để cho người ta biết, một khi đã có người biết được, sớm muộn gì cũng sẽ truyền khắp thiên hạ.
Tô Niệm Thanh cởi ngoại y, bắt đầu tắm rửa.
Lúc Thư Cẩn vừa đẩy cửa, một thứ mùi hương thoang thoảng liền phả vào mặt.
Mùi của hoa quế.
Gã từng ngửi được mùi này từ hai người. Hai người chính là huynh đệ. Nhưng điều này cũng không làm Thư Cẩn cảm thấy lạ. Gia hỏa thoạt nhìn luôn cười ôn nhu kia bao giờ chẳng âm thầm ảnh hưởng đến người khác.
Nếu không cẩn thận một chút, nhất định sẽ bị hắn nắm mũi dắt đi.
Lại nhớ tới những lần thất bại trước kia, Thư Cẩn không khỏi nhăn mặt nhíu mày, hướng đến người ở sau bình phong thúc giục: “Nhanh lên!”
Phía sau bình phong truyền ra tiếng nước.
Lúc gia hỏa kia ướt sũng bước ra, Thư Cẩn nhất thời sửng sốt. Trước kia không phải là chưa thấy qua diện mạo của hắn sau khi tắm rửa. Nhưng khi đó hắn luôn chải vuốt chỉnh tề mới đi ra, thật sự nhẹ nhàng khoan khoái. Mà hiện tại, mái tóc bù xù đẫm nước, đơn y hơi mỏng lại ẩm ướt góp phần tôn lên khuôn mặt ửng đỏ vì hơi nóng, nhưng lại…
Đẹp đến lạ lùng.
Nam nhân này trước giờ vẫn luôn mang theo vẻ ôn nhu nhàn nhạt, chỉ những lúc vô ý mới toát ra một loại suy tính mà chỉ thương nhân mới có.
Nhưng chưa từng có dáng vẻ như hiện tại, dẫn theo một chút lôi thôi, lại đầy mị ý.
Gã nhìn chằm chằm thanh niên, giống như muốn xuyên qua cái xác lôi thôi này để xem linh hồn bên trong rốt cuộc là cái dạng gì.
Tô Niệm Thanh bị gã nhìn chọc chọc như vậy không khỏi phải cười gượng: “Làm sao vậy?”
“Đổi nước ấm cho ta”. Thư Cẩn chuyển mắt, hừ lạnh nói.
Người này bộ dạng tròn méo thế nào cũng đâu liên quan gì tới gã?!
Lúc gã tắm rửa sạch sẽ bước ra, Tô Niệm Thanh đã ngủ say trên ghế thái sư, quyển sách cầm trong tay đang ngả ra ngoài ghế, đong đưa như sắp rơi.
Nhìn thấy hắn hoàn toàn mặc kệ tóc tai ướt sũng như vậy mà ngủ, Thư Cẩn nhất thời giật mình. Một lát sau, gã bỗng nhiên bước đến, ngồi ngay cạnh ghế, véo má người kia, chờ hắn tỉnh lại.
Lực đạo không nhẹ khiến Tô Niệm Thanh nhanh chóng tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đến mức sinh ra một chút yêu mị đang ở trên đầu mình, tựa tiếu phi tiếu: “Ngươi còn chưa đánh cược với ta”.
Hắn chỉ cười khẽ, vẫn không hề đứng dậy, cứ như vậy mà ngẩng đầu lên nhìn gã. “Hôm nay phải cược thứ gì?”
Thần cánh hoa hồng nhạt câu ra một đường cong, mang theo hơi thở giảo hoạt. Thân thể mới vừa tắm rửa xong vẫn còn tản ra nhiệt khí bỗng nhiên áp đến, mang theo một ít hương vị trên người gã.
Thiếu niên chống tay hai bên đầu hắn, hai chân lại quỳ tại hai bên sườn, giống như một con sói đang chuẩn bị dùng bữa.
“Chi bằng chúng ta cùng cược một chuyện thú vị?” Đây là lần đầu tiên gã tươi cười như vậy trước mặt hắn, nụ cười vô cùng mị hoặc.
Tô Niệm Thanh hơi ngây người, nhưng vẻ tươi cười vẫn không thay đổi: “Ngươi quyết định là được rồi”. Hôm nay vốn chính là gã cầm cái.
“Không bằng… ta sẽ hấp dẫn ngươi, thế nào?”
Một lời nói ra, đổ ước đã được quyết định.