Cha Hoắc nói xưởng 306 sẽ có cải cách lớn, đúng là không phải lời nói trong lúc an ủi Hoắc Chu.
Trong khu Bắc có không ít người bị hạ lương, những người không nằm trong danh sách này thì cũng bị ảnh hưởng, Hoắc Chu có thể cảm nhận được, nhất là từ nhà Hứa Diệu.
Trong nhà Hứa Diệu có người già mắc bệnh nặng, trong xưởng lại cải cách, thu nhập cha Hứa Diệu giảm mạnh, nhà bọn họ lại phải tính toán càng thêm chi li.
Vốn Hứa Diệu muốn tới học ở Nhất trung, nhưng có một ngày, lãnh đạo trường trực thuộc đột nhiên tới đây một chuyến.
Hôm sau Hứa Diệu liền nói cho Hoắc Chu, cậu sẽ học ở trường trung học trực thuộc.
Trường trực thuộc hứa sẽ miễn giảm tất cả học phí của cậu, lại còn có thêm học bổng.
Sự việc gì cũng có hai mặt, có giảm bớt thì cũng sẽ có gia tăng.
Sau khi cha Hoắc từ chức, cha Bàn Đôn thăng chức thành xưởng phó.
Hoắc Chu nhớ rõ, trước khi cha trở thành xưởng phó thì người cạnh tranh kịch liệt với ông nhất chính là cha Bàn Đôn.
Hai nhà bởi vì vậy mà quan hệ có chút căng thẳng, nhưng vì hai cậu con trai luôn chơi đùa ầm ĩ với nhau nên mới vô hình trung giảm bớt tình trạng này.
Sau khi trở thành xưởng phó, cha Bàn Đôn liền dựa vào quan hệ mà đưa Bàn Đôn vào học trường trực thuộc.
Tới ngày khai giáng, bốn người cùng đi báo danh, tới trường học xem tình hình chia lớp.
Hoắc Chu biết hi vọng không lớn, nhưng vẫn cầu nguyện bản thân có thể được phân vào những lớp đầu.
“Oa! Tiểu Mễ Chúc, chúng ta lại cùng lớp!” Bàn Đôn tìm thấy tên mình trước, hưng phấn mà đập Hoắc Chu một cái.
Hoắc Chu không vui một chút nào.
Bọn họ lần này có mười lăm lớp, lớp A1 là lớp hỏa tiễn, từ A2 đến A5 là lớp thực nghiệm, A6 đến A10 là lớp trọng điểm, còn lại là lớp bình thường.
Tên dễ nghe như vậy, nhưng trên thực tế phần lớn lớp bình thường đều là nhờ tiền mà vào, còn có một bộ phận theo đuổi nghệ thuật.
Mười lớp trước đó dựa theo thành tích mà chia thành ba nhóm, sau đó mới lần lượt rút thăm phân lớp.
Không hề nghi ngờ gì, cả Lạc Thanh Hoài cùng Hứa Diệu đều được phân vào lớp A1.
Mà Hoắc Chu cùng Bàn Đôn thì ở lớp A6.
Lấy thành tích của Bàn Đôn, vốn không có khả năng vào lớp trọng điểm, nhưng cha nó hiện tại là xưởng phó, miễn cưỡng nhét được vào đây.
Lạc Thanh Hoài nhìn thấy vẻ mất mát của Hoắc Chu, an ủi, “Anh đừng giận, còn thi cuối kỳ nữa, vẫn còn cơ hội.”
Dựa theo quy định của trường trực thuộc, mỗi kỳ thi cuối kỳ đều phù hợp để điều chỉnh học sinh của từng lớp.
Lớp hỏa tiễn vô cùng tàn nhẫn, sĩ số chỉ có 35, những học sinh thi đạt dưới hạng 35 sẽ bị đẩy xuống lớp thực nghiệm, rồi từ những lớp khác lấy những học sinh đạt trên 35.
Những học sinh ưu tú của các lớp khác cũng có thể xin chuyển lớp, nhưng sẽ không bắt buộc.
Vừa mới khai giảng lại nghe thấy cách thức sắp xếp lớp học như vậy, khiến cho toàn đám học sinh vừa từ sơ trung ra đều khẩn trương.
Trong lòng Hoắc Chu hiểu rõ, nếu trường học đã phân loại như vậy, không khí học tập cùng giáo viên phân về các lớp cũng không giống nhau, nếu muốn đi từ dưới lên thì cũng vô cùng khó khăn.
Cậu càng thêm hối hận vì trước kia mình đã không chăm chỉ học bài.
“Có em ở đây, anh không việc gì phải sợ.” Lạc Thanh Hoài nói.
Một câu này vô cùng đơn giản nhưng lại khiến trong lòng Hoắc Chu thêm kiên định.
Buổi tối sinh hoạt lớp, Hoắc Chu gặp được thầy chủ nhiệm.
Chủ nhiệm lớp họ Mã, tầm hai sáu hai bảy tuổi, đeo một đôi kính không tròng, tư thái văn nhã, nói chuyện cũng dịu dàng. Không giống một chủ nhiệm lắm, Hoắc Chu cảm giác thầy sẽ không quản được người.
Sau tiết tự học buổi tối, Hoắc Chu đứng dưới lầu chờ Lạc Thanh Hoài.
Bàn Đôn sốt ruột muốn nói chuyện với hai người kia, cũng đi theo cùng chờ.
Đợi một lúc, Lạc Thanh Hoài và Hứa Diệu cùng nhau đi tới.
“Đi ăn khuya chút đi.” Bàn Đôn chủ động, “Tớ mời khách.”
Bốn người tới căng tin. Vừa ngồi xuống, Bàn Đôn bắt đầu bàn tán về chủ nhiệm lớp: “Thầy Tiểu Mã thật sự không ổn, bàn trên nói chuyện nhiều bàn dưới cũng nói chuyện nhiều, thầy ấy căn bản không dám quản. Không biết ban giám hiệu nghĩ như thế nào mà lại để một giáo viên yếu đuối như vậy làm chủ nhiệm lớp chứ?”
Hứa Diệu nói: “Đừng chỉ nhìn mặt ngoài. Có một số người chính là giả heo ăn thịt hổ. Chủ nhiệm lớp bọn tớ tuổi cũng không lớn, nhưng có thể trở thành chủ nhiệm lớp A1, phỏng chừng cũng phải có chút tài năng.”
Lạc Thanh Hoài nhìn Hoắc Chu không nói lời nào, lén ở dưới bàn huých cậu một cái.
Hoắc Chu ngẩng đầu, thấy Lạc Thanh Hoài nháy mắt với mình vài cái.
Ăn khuya xong, Hoắc Chu nói: “Hai người về trước đi, tớ và Hoài Bảo có việc.”
“Việc gì?” Bàn Đôn lẫm liệt hỏi, “Đi cùng nhau đi.”
Bản thân Hoắc Chu cũng không biết là chuyện gì, “Mày đừng quản, đi về trước đi.”
Bàn Đôn mất hứng, lẩm bẩm rồi bị Hứa Diệu lôi đi.
“Em đi tìm chủ nhiệm lớp anh, nói với thầy để em tới lớp A6 nhé?” Lạc Thanh Hoài nói với Hoắc Chu.
Nó nghe Bàn Đôn miêu tả tình hình lớp A6 cũng rất lo lắng, sợ rằng Hoắc Chu bị ảnh hưởng sẽ không chịu học tập.
Nó còn muốn cùng Hoắc Chu học lên đại học mà.
Hoắc Chu đang cầm bình nước uống bèn phun ra một ngụm: “Em bị điên à?”
“Em nghiêm túc đấy.” Lạc Thanh Hoài không nhiều lời, “Bây giờ em còn muốn theo dõi lão Đàm lớp em, anh có muốn đi cùng không?”
Hoắc Chu không theo kịp ý nó, hỏi lại: “Em theo dõi chủ nhiệm lớp làm gì?”
Lạc Thanh Hoài vốn có ý nghĩ, nó muốn túm lấy nhược điểm của lão Đàm, để cho ổng đồng ý cho mình đổi lớp, giống cách nó đối phó với cô Chu ở tiểu học.
Nhưng mà nó cũng không nói rõ với Hoắc Chu: “Giờ cứ đuổi theo đã, em vừa thấy ổng mua đồ ăn vặt.”
Trường học có sắp xếp kí túc xá cho những giáo viên độc thân, ở ngay trong trường học, không cần ra cửa.
Hoắc Chu không có thời gian lo lắng nhiều liền bị Lạc Thanh Hoài kéo đi.
Rất nhanh cậu đã thấy thầy Đàm, không khác những gì Hứa Diệu nói lắm, tuổi còn trẻ, khí chất nho nhã, nhìn thấy quả thực cũng không dữ.
Kí túc xá giáo viên ở ngay sau thư viện, thầy Đàm đi tới trước cửa thư viện liền dừng bước.
Thư viện lúc này đã không còn ai, đèn cũng đã tắt hơn nửa.
Thầy Đàm ở đây làm gì?
Hoắc Chu có chút sốt ruột, nếu không trở về thì kí túc xá cũng tắt đèn mất.
“Đừng nóng vội.” Lạc Thanh Hoài đột nhiên nhỏ giọng, “Có người đi ra.”
Hoắc Chu ngẩng đầu liền thấy một người đi từ thư viện ra, giật mình.
“Sao vậy?” Lạc Thanh Hoài nhận ra được cậu không thích hợp.
Hoắc Chu kinh ngạc: “Thầy Mã.”
Thầy Mã ra khỏi thư viện, lập tức hướng tới kí túc xá.
Lúc này đã qua tiết tự học một lúc, trên đường dường như không có ai.
Thầy Đàm đột nhiên đi theo, ngăn cản thầy Mã.
Hoắc Chu cùng Lạc Thanh Hoài liếc nhau, đều kinh ngạc không thôi, đây là tình huống gì?
Thầy Mã đưa lưng về phía hai người, bọn họ nhìn không thấy biểu cảm của thầy Mã, nhưng có thể nhìn thấy thầy Đàm.
Thầy Đàm dựa vào tường, chân dài ngáng đường thầy Mã, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lưu manh, khí chất nho nhã trước mặt học trò trong nháy mắt biến mất.
Hai người dường như tranh cãi gì đó, đám Hoắc Chu đứng khá xa nên nghe không rõ lắm.
Nhưng nhìn dáng vẻ có vẻ thầy Mã có chút kích động, thầy Đàm thế nhưng vẫn chỉ mỉm cười.
Hoắc Chu liếc Lạc Thanh Hoài một cái, phát hiện nó đang nhìn chằm chằm hai thầy giáo, hô hấp cũng dồn dập, giống như còn khẩn trương hơn hai người đằng xa.
Lạc Thanh Hoài rốt cuộc muốn làm gì?
Hoắc Chu vừa thất thần, đột nhiên nghe được một tiếng thở nhẹ.
Lại ngẩng đầu lên, liền thấy thầy Đàm túm áo thầy Mã, đẩy thầy vào tường.
Hoắc Chu ngây ngẩn, thầy Đàm muốn đánh thầy Mã sao?
Thầy ấy thoạt nhìn cường tráng hơn thầy Mã, có cần tới giúp đỡ không?
“Hoài Bảo...” Hoắc Chu huých Lạc Thanh Hoài một cái, muốn hỏi ý kiến của nó.
Lạc Thanh Hoài lại bỗng nhiên trở tay, giơ một cái đã bắt được tay Hoắc Chu.
Hoắc Chu sửng sốt, quên mất bản thân đang định nói gì.
Thầy Đàm cũng không đánh thầy Mã, dường như chỉ là dán sát vào mặt thầy ấy, nói vài câu.
Sau đó thầy Đàm vuốt nếp gấp trên quần áo thầy Mã, xoay người rời khỏ.
Hoắc Chu không thể hiểu nổi, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cậu chớp chớp mắt, đột nhiên phát hiện ra túi đồ ăn vặt thầy Đàm mua không biết từ khi nào đã trong tay thầy Mã.
Hoắc Chu lại càng mê mang.
“Chúng ta đi thôi.” Lạc Thanh Hoài phục hồi tinh thần, kéo Hoắc Chu về phía kí túc xá.
“Hoài Bảo, đây rốt cuộc là sao?” Hoắc Chu không chú ý tới hai người vẫn nắm chặt tay, chỉ cảm giác đầu óc mình đang bất động.
Lạc Thanh Hoài ngẫm nghĩ, “Có thể là hai thầy có mâu thuẫn? Ngày mai anh có thể hỏi thăm bạn cùng lớp một chút xem. Nhưng mà chuyện đêm nay đừng nói cho ai.”
Học trò theo dõi giáo viên, nói thế nào cũng thấy không đúng.
Hoắc Chu đương nhiên đồng ý.
Ngày hôm sau, Hoắc Chu hỏi thăm mọi người một chút.
Ở đâu cũng không thiếu hội chim lợn, cậu dễ dàng hỏi thăm ra tin tức.
Giữa trưa, Hoắc Chu ăn cơm cùng Lạc Thanh Hoài, khẩn cấp chia sẻ tin bát quái mình nghe được: “Nghe nói thầy Mã từng có bạn gái nhưng bị thầy Đàm giành mất. Cướp đi còn chưa tính, chưa được vài ngày đã chia tay, hiện tại thầy Mã hận thầy Đàm muốn chết.”
Cậu liếc Lạc Thanh Hoài một cái, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
“Đúng vậy.” Bàn Đôn nhìn trái nhìn phải, hạ giọng, “Lớp bọn này liền quyết định, về sau sẽ không đội trời chung với lớp A1.”
Lạc Thanh Hoài cùng Hứa Diệu lớp A1: “...”
“Không tính hai người.” Bàn Đôn vội vàng bổ sung.
Hứa Diệu cạn lời, “Chẳng phải hôm qua cậu còn chê bai thầy Tiểu Mã không đủ tư cách làm chủ nhiệm lớp sao? Sao hôm nay lại bảo vệ thầy ấy như vậy?”
“Cùng chung kẻ thù thôi.” Bàn Đôn nói, “Chủ nhiệm lớp bọn tớ thì chỉ bọn này mới có thể chê bai, không cho phép người khác bắt nạt.”
Hứa Diệu: “... Khó có dịp thấy cậu dùng thành ngữ.”
Bàn Đôn vỗ gáy, “Phải nha, tớ thật là lợi hại!”
Những người còn lại: “...”
Lúc này tất cả mọi người đều cảm thấy đây chỉ là một lời nói đùa, nhưng rất nhanh đã phát hiện, có người nghiêm túc với chuyện này.
Thứ năm có tiết thể dục, không biết có duyên phận gì mà lớp A1 lại học cùng buổi với lớp A6.
Hoắc Chu vô cùng vui vẻ, chín bỏ làm mười cũng có thể coi như cậu học cùng lớp Lạc Thanh Hoài nhỉ?
Buổi học thể dục đầu tiên, thầy giáo rất dễ tính, để mọi người chạy hai vòng xong thì có thể tự do hoạt động.
Hoắc Chu bị thầy gọi tên đi dọn dụng cụ, chờ cậu xong xuôi trở về đã phát hiện nam sinh lớp A1 cùng lớp A6 chẳng hiểu vì sao lại đối đầu trên sân bóng rổ.
Cậu ném dụng cụ, tìm Lạc Thanh Hoài trong đám người.
Lạc Thanh Hoài vốn đứng hàng đầu bên kia liền lặng lẽ lui về sau, khi đi ngang qua Hứa Diệu, hai người chạm vai một chút rồi cùng rời khỏi, đi tới bên kia sân bóng.
Hoắc Chu thấy vậy, vội vã kéo Bàn Đôn rời khỏi sân.
Bốn người xếp hàng ngồi, Hoắc Chu không biết lấy từ đâu ra một nắm hạt dưa chia cho mọi người, “Sao lại thế này?”
Sự việc thật ra rất đơn giản, hai lớp học cùng tiết thể dục đều nhắm tới sân bóng rổ.
Lớp A1 khởi động xong trước bèn chiếm sân, lớp A6 vốn có bất mãn với lớp A1 bèn mượn cơ hội khiêu khích, một hai muốn bọn họ nhường sân.
Vì vậy mà tình hình trở thành như hiện tại.
Đám Hoắc Chu cũng đều rõ ràng, có thầy giáo ở đây khẳng định sẽ không có ẩu đả.
Cho nên bọn họ có thể yên tâm mà thoải mái xem kịch.
Quả nhiên, không lâu sau người của hai bên đều tự tan.
Hoắc Chu đang muốn đề nghị đi chơi bóng, chợt nghe có tiếng người gọi “Thanh Hoài”, vội vã nhìn qua hướng giọng nói.
Một cô gái xinh đẹp chạy nhanh tới, ngồi cạnh Lạc Thanh Hoài, còn thuận tay khoác lên vai nó: “Tớ tìm cậu đã nửa ngày, tại sao lại trốn ở đây?”
Hoắc Chu nhai hạt dưa trong miệng, bỗng nhiên cảm thấy có gì không đúng – cậu nhổ nhầm nhân hạt dưa ra, vỏ lại để nhai trong miệng.
Hoắc Chu nhổ vỏ ra, nhìn chằm chằm thiếu nữ xinh đẹp kia: “Đồng Đồng?”
Lạc Thanh Hoài vốn định né tránh, nghe thấy giọng nói của Hoắc Chu, nó liền dừng động tác, ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
“Cái vẻ mặt này là sao?” Đồng Đồng bất mãn, “Tiểu Mễ Chúc, đừng nói là cậu không biết tớ nhé?”
Sau khi tốt nghiệp tiểu học, mặc dù học chung một trường sơ trung như Hoắc Chu không học cùng lớp Đồng Đồng, cũng không gặp nhau, cậu đúng là không biết Đồng Đồng cũng học ở trường trung học trực thuộc.
“Đương nhiên biết chứ, còn xinh hơn ngày xưa nữa...” Hoắc Chu nhìn tay Đồng Đồng đặt trên vai Lạc Thanh Hoài, rất muốn bỏ tay cô xuống, “Nhưng mà hai người thân nhau như vậy từ bao giờ?”
“Hai người bọn họ giờ là bạn cùng bàn.” Hứa Diệu cảm thấy rất kỳ quái, “Cậu không biết à?”
“Bạn cùng bàn?” Hoắc Chu có chút ghen tị với Đồng Đồng vì bản thân không thể ngồi cùng bàn với Lạc Thanh Hoài, “Tớ không biết.”
Kết thúc tiết tự học, Lạc Thanh Hoài tránh Hứa Diệu cùng Bàn Đôn, một mình đi ăn khuya với Hoắc Chu.
Hoắc Chu thất thần mà chọc chọc sợi mì trong bát, đột nhiên hỏi: “Tại sao em không nói với anh bạn cùng bàn của em là Đồng Đồng?”
“Bởi vì...” Lạc Thanh Hoài nhìn chằm chằm Hoắc Chu một lúc, “Rất nhanh sẽ không phải nữa.”
Hoắc Chu nghi hoặc ngẩng đầu: “Có ý gì?”
“Chỗ ngồi lần này là thầy sắp xếp.” Lạc Thanh Hoài đưa giấy ăn cho Hoắc Chu, “Tới kỳ thi tháng sau là có thể tự chọn chỗ ngồi.”
Hoắc Chu sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, ý Lạc Thanh Hoài là nó cũng không tình nguyện ngồi cùng bàn vs Đồng Đồng.
Tâm tình không hiểu sao lại tốt lên, Hoắc Chu đùa giỡn: “Đại mỹ nữ ngồi cùng bàn mà còn không làm em vui? Biết có bao nhiêu người hâm mộ em không?”
Lạc Thanh Hoài cười cười: “Vậy coi như em không biết tốt xấu đi.”
Tâm trạng Hoắc Chu rất tốt, nhanh chóng ăn xong mì, ngay cả nước cũng húp hết.
Cậu dùng tờ giấy ăn Lạc Thanh Hoài đưa cho lau khô miệng, đứng lên: “Đi thôi.”
Lạc Thanh Hoài bắt lấy tay cậu: “Chúng ta đi theo dõi lão Đàm.”
“Lại đi?” Hoắc Chu ngoài miệng nói như vậy, vẫn là đi theo Lạc Thanh Hoài.
Bọn họ theo dõi vài ngày, có thể coi là ngựa quen đường cũ, trực tiếp nấp ở bức tường thấp bé ở sau thư viện.
Thầy Tiểu Mã tới thư viện hằng tối, thầy Đàm có hôm đến hôm không, có đôi khi nói chuyện với thầy Mã, có đôi khi lại giấu mặt.
Hôm nay thầy Đàm đến đây sớm hơn bình thường một chút.
Thầy tới chưa bao lâu, thầy Mã cũng đi ra.
Hai người không nói chuyện, một trước một sau đi tới đằng sau thư viện.
Tới một góc khuất, thầy Đàm bỗng nhiên xoay người, đẩy thầy Mã vào tường, cúi đầu hôn lên.
Hoắc Chu ngã ngồi lên mặt đất.