Buổi sáng, khi Lạc Thanh Hoài tỉnh lại phát hiện mình đang vùi đầu vào ngực Hoắc Chu, mà tay Hoắc Chu đặt sau lưng nó.
Lạc Thanh Hoài ngây ngẩn, đây là tình huống gì vậy?
Tại sao nó lại ngủ chung với Hoắc Chu?
Lạc Thanh Hoài rất sợ trời mưa bão, ban ngày còn khá, nếu sét đánh buổi tối, hơn phân nửa nó sẽ gặp ác mộng.
Có lẽ là cơ chế phòng ngự của bản thân, ngày hôm sau sau khi gặp ác mộng tỉnh lại, Lạc Thanh Hoài sẽ quên mất tối hôm trước xảy ra chuyện gì, bao gồm cả ác mộng cùng chuyện xảy ra sau khi tỉnh lại.
Cho nên, hiện tại nó không nghĩ ra nổi tại sao mình lại ngủ cùng Hoắc Chu. Nhìn bố cục căn phòng này thì rõ ràng là phòng Hoắc Chu, nó càng không hiểu vì sao mình lại ở trên giường Hoắc Chu.
Lúc này trời còn sớm, chung quanh im ắng, chỉ có tiếng hít thở của Hoắc Chu, dường như cả cha mẹ Hoắc cũng chưa rời giường.
Lạc Thanh Hoài lười suy nghĩ, nhẹ nhàng bò ra khỏi lồng ngực Hoắc Chu, chớp mắt to nhìn chằm chằm cậu.
Khuôn mặt Hoắc Chu ngủ tới đỏ bừng, miệng hơi dẩu ra không biết vì cái gì, thoạt nhìn đáng yêu không chịu được.
Lạc Thanh Hoài nhớ tới Hoắc Chu thích chọc mặt nó, cũng nhịn không được vươn một ngón tay chọc mặt cậu.
Nó chọc một xíu liền nhanh chóng rụt tay lại, sợ Hoắc Chu sẽ đột nhiên tỉnh lại mắng nó.
Nhưng Hoắc Chu ngủ giống hệt heo, bị chọc một chút cũng chẳng có phản ứng gì cả, đến lông mi cũng không động.
Lạc Thanh Hoài xoa xoa đầu ngón tay, vừa rồi thời gian ngắn quá, chưa kịp có cảm giác gì. Nó do dự một chút lại nhịn không được chọc chọc, lần này dừng lâu một chút.
Làn da trơn bóng mềm mại, xúc cảm quả nhiên rất tốt, khó trách Hoắc Chu thích chọc nó như vậy.
Lạc Thanh Hoài thấy Hoắc Chu trước sau không phản ứng gì, lá gan chợt to lên, trái một chút phải một chút, căn bản dừng không được, một bên chọc một bên cười ngây ngô.
Đang chọc tới vui vẻ, đột nhiên nghe loáng thoáng bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa, còn có giọng nói của mẹ Lạc.
Lạc Thanh Hoài phục hồi tinh thần, mới nhớ đây là nhà Hoắc Chu, nó vội vàng trèo xuống giường, nhẹ nhàng đi ra mở cửa.
Mẹ Lạc đang nói lời cảm ơn với mẹ Hoắc, nhìn thấy Lạc Thanh Hoài đi ra vội vẫy tay với nó.
Mẹ Hoắc ngáp một cái, hỏi Lạc Thanh Hoài ngủ ngon không.
Ý cười trên mặt Lạc Thanh Hoài còn chưa hết, trả lời vấn đề của mẹ Hoắc trước sau đó mới đi qua, gọi một tiếng: “Mẹ.”
Mẹ Lạc không tin vào mắt mình, Lạc Thanh Hoài sợ sấm sét vô cùng nghiêm trọng. Nếu không thì lấy tính cách của cô, tuyệt đối sẽ không phiền tới nhà Hoắc Chu. Trước kia, buổi sáng sau đêm mưa gió thì tinh thần Lạc Thanh Hoài sẽ không tốt, hơn nữa còn có chứng mất trí nhớ ngắn hạn.
Không nghĩ tới, một đêm ở Hoắc gia, thế mà buổi sáng nó lại cười vui vẻ.
Tuy rằng nụ cười kia cũng không quá rạng rỡ nhưng cũng đủ làm mẹ Lạc chấn động.
Nhưng mẹ Lạc cũng không biểu hiện ra ngoài, lần nữa nói lời cảm ơn với mẹ Hoắc xong mới dẫn Lạc Thanh Hoài đi.
Lạc Thanh Hoài vừa rời khỏi, Hoắc Chu liền tỉnh.
“Hoài Bảo.” Hoắc Chu nhắm hai mắt gọi một tiếng, duỗi tay muốn ôm.
Kết quả ôm phải khoảng trống.
Hoắc Chu lập tức tỉnh táo lại, mở mắt ra liền thấy, trên giường nào có bóng dáng Lạc Thanh Hoài?
Hoắc Chu không biết chuyện gì đã xảy ra, sợ tới mức trực tiếp nhảy từ trên giường xuống, mở cửa chạy ra: “Hoài Bảo! Hoài Bảo...”
Mẹ Hoắc vốn đang định vào nhà ngủ tiếp bị cậu kêu tỉnh, “Con gọi ai vậy?”
“Con gọi Thanh Hoài!” Hoắc Chu vội vã hỏi, “Con không thấy em ấy.”
“Không thấy cái gì, dì dẫn em về rồi.” Mẹ Hoắc dở khóc dở cười nhìn vẻ khẩn trương của cậu.
“A?” Hoắc Chu có chút mất mát, “Tại sao mọi người không gọi con dậy?”
“Con ngủ có khác gì heo đâu, có thể đánh thức được sao?” Mẹ Hoắc cạn lời, “Còn sớm lắm, đi về ngủ tiếp đi.”
Hoắc Chu lắc đầu, “Đệ đệ cũng dậy rồi, con không thể ngủ nướng.”
Mẹ Hoắc: “...”
Trong lúc nhất thời, bà cũng không biết là nên vui vẻ hay nên phỉ nhổ con trai mình nữa.
Lạc Thanh Hoài buổi sáng phải giúp mẹ Lạc bày quán, Hứa Diệu lại gọi điện thoại tới, Hoắc Chu liền theo chân bọn họ ra ngoài chơi một lúc.
Kết quả Bàn Đôn cũng ở đó, hơn nữa vừa tới liền châm ngòi: “Tiểu Mễ Chúc, mày nói xem, có phải mấy hôm nay mày đều đi chơi với Lạc Thanh Hoài không? Tiểu Thái Dương vẫn là bạn tốt nhất của mày sao?”
Hứa Diệu cũng nhìn Hoắc Chu, hiển nhiên có ít nhiều không vui.
Đầu óc Hoắc Chu lay chuyển, gật đầu chắc chắn: “Đương nhiên đúng vậy.”
Hoài Bảo là đệ đệ, Tiểu Thái Dương là bạn thân, cho nên đây cũng không tính nói dối.
“Quan hệ của bọn tao tốt, không cần mày nhiều chuyện, hừ!” Hoắc Chu hếch mũi về phía Bàn Đôn.
Bàn Đôn không nhịn được nữa, cũng hừ một tiếng, “Mày đừng đắc ý, cha Lạc Thanh Hoài là cặn bã, Lạc Thanh Hoài là đứa biến thái, mày sớm hay muộn... Hoắc Chu, mày dám đánh tao?”
Hoắc Chu nghe Bàn Đôn sỉ nhục Lạc Thanh Hoài, nghĩ tới bộ dạng run bần bật đêm qua của Lạc Thanh Hoài, tức khắc liền giận sôi máu, không có mào đầu mà trực tiếp nện một quyền vào bụng Bàn Đôn.
Bàn Đôn tuy rằng thịt mỡ nhiều, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, một đấm này của Hoắc Chu lại không nương tay nên bị đánh rất đau, nó cũng tức giận, lập tức lao vào đánh nhau với Hoắc Chu.
“Ai nha, tại sao các cậu lại đánh nhau rồi?” Hứa Diệu đứng bên cạnh, đau đầu thật sự, “Không thể hòa thuận chơi cùng nhau sao? Tớ không nên gọi các cậu tới...”
Cậu ta lải nhải, không dám tiến lên giúp đỡ mà xin giúp đỡ từ những đứa trẻ khác, “Các cậu hỗ trợ kéo hai người đó ra đi.”
Những đứa trẻ kia chia làm hai phe, hô “Cố lên” trợ uy Hoắc Chu cùng Bàn Đôn, không hề có ý khuyên can.
Bàn Đôn người to hơn Hoắc Chu, rất nhanh đã đè Hoắc Chu lên mặt đất, nắm tay to liền đánh lên người Hoắc Chu.
Hứa Diệu gấp đến độ dậm thẳng chân, nhưng lại không biết làm sao.
Lúc này đột nhiên có một thân ảnh nho nhỏ vọt tới.
Năm sáu đứa nhỏ ở đây chưa ai kịp thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, tình huống trên sân đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Bàn Đôn bị đẩy ngã ra đất, Lạc Thanh Hoài cưỡi lên người nó, nắm tay nhỏ nhanh chóng dừng trên cơ thể đầy thịt mỡ.
Nó không nói lời nào, căng mặt đánh người, biểu tình hung ác kia không giống như một đứa trẻ đang đùa giỡn, hoàn toàn là tư thế giết người, như thể không đánh chết Bàn Đôn nó sẽ không bỏ qua, tất cả người xem lông tơ dựng ngược, trong lòng lạnh lẽo.
Vẫn là Bàn Đôn phản ứng trước: “Oa oa oa...”
Nắm tay Lạc Thanh Hoài đặt lên mặt nó, giữ lại nó đang khoa tay múa chân, ánh mắt hung hãn: “Không được khóc!”
“Oa, được...” Bàn Đôn miễn cưỡng nhịn xuống.
“Còn bắt nạt Chu Chu ca ca không?” Lạc Thanh Hoài lại hỏi.
Bàn Đôn liếc sang Hoắc Chu bên cạnh cũng đang ngơ ngác, không thể không lắc đầu, “Không.”
Lạc Thanh Hoài được một tấc lại muốn tiến một thước, “Về sau, ca ca muốn đánh muốn mắng cũng không được cãi lại, biết chưa?”
“Mày...” Bàn Đôn cảm giác nắm tay Lạc Thanh Hoài lại gần một chút, tạm nhân nhượng vì lợi ích bản thân, gật đầu, “Đã biết.”
“Còn có, việc hôm nay không được nói cho người lớn biết!” Lạc Thanh Hoài lại đưa ra yêu cầu nữa.
Bàn Đôn am hiểu nhất chính là mách người lớn, lần này làm sao cũng không chịu đồng ý.
Lạc Thanh Hoài lạnh mặt, “Tao không sợ mày mách, dù sao về sau chúng ta cũng học chung một trường, tao thấy mày một lần đánh một lần, hơn nữa lần sau còn tàn nhẫn hơn lần trước. Không phải mày nói tao là biến thái sao? Tao nói cho mày biết, tao chính là như vậy. Những người đã từng bị tao đánh trước đó đều bị xe cứu thương đưa tới bệnh viện!”
Bàn Đôn run bần bật: “Được, không mách... Không mách.”
Lạc Thanh Hoài buông Bàn Đôn ra đứng lên, nó lại trộm nhào tới, muốn đánh lén Lạc Thanh Hoài.
Ai ngờ Lạc Thanh Hoài lại như sớm đoán được nó có một chiêu này, đột nhiên xoay người đá một cước, vừa vặn trúng đùi Bàn Đôn, trực tiếp gạt nó ngã ra đất, Bàn Đôn đau tới nước mắt cũng chảy ra.
Nhưng Lạc Thanh Hoài lại giống như ma quỷ bước từng bước tới gần nó.
Bàn Đôn nhìn sang những đứa bạn khác, toàn bộ đều sợ tới lùi về sau, không ai dám tiến lên giúp nó.
Nó thật sự kinh hãi, đến khóc cũng không dám khóc: “Tao, tao sai rồi...”
Khi Lạc Thanh Hoài rời đi, tất cả mọi người đều phát ngốc.
Lần này là Hoắc Chu phản ứng trước tất cả, cậu bò dậy đuổi theo Lạc Thanh Hoài: “Hoài Bảo.”
Cả người Lạc Thanh Hoài chấn động, không dám tin tưởng mà xoay người nhìn Hoắc Chu: “Anh, anh gọi em là gì?”
“Là Hoài Bảo...” Hoắc Chu có chút không chắc chắn, “Tối qua nghe em nói mơ, tên này của em... anh không thể gọi sao?”
Lạc Thanh Hoài đã nghe mẹ Lạc kể lại chuyện tối qua.
Nó lắc đầu, “Anh có thể gọi... Nhưng mà, anh không sợ em sao?”
“Em là đệ đệ của anh, sao anh có thể sợ em chứ?” Hoắc Chu hiện tại đã biết, Lạc Thanh Hoài cũng không nhu nhược như trong tưởng tượng của cậu. Nhưng tối qua bắt gặp một mặt yếu ớt như vậy của Lạc Thanh Hoài, cho nên trong lòng cậu, Lạc Thanh Hoài hung dữ cũng không đáng sợ.
Nếu trước tối hôm qua, Hoắc Chu nhìn thấy một mặt hung dữ của Lạc Thanh Hoài có khả năng sẽ do dự một chút, sau đó vẫn tiếp tục đối tốt với nó. Hiện tại tới nửa điểm do dự cũng không có, cậu vẫn như cũ muốn bảo vệ nó. Mặc dù Lạc Thanh Hoài hung hãn, nhưng tâm lý cũng có vết thương, vẫn cần được che chở.
Bàn Đôn nói bậy, xứng đáng bị đánh, Lạc Thanh Hoài không hề sai.
Lạc Thanh Hoài ngây ngốc nhìn Hoắc Chu, không hiểu tại sao anh lại có thể tốt như vậy.
“Đúng rồi, em có thể giúp anh một việc được không?” Hoắc Chu hỏi.
Lạc Thanh Hoài lập tức gật đầu, “Anh nói đi.”
“Ngăn kéo bàn học của anh hỏng rồi, em biết sửa mọi thứ đúng không? Có thể sửa giúp anh được không?” Hoắc Chu đổi đề tài.
Hai người tới nhà Hoắc Chu.
Ngăn kéo bàn học Hoắc Chu chỉ là thanh trượt bị lệch một chút, Lạc Thanh Hoài cầm cây búa nhỏ gõ hai cái là xong.
“Hoài Bảo, em thật quá tuyệt vời” Hoắc Chu ôm chặt Lạc Thanh Hoài, sau đó chạy tới cầm một cái hộp siêu to, “Em giúp anh sửa đồ hai lần, tặng em một món quà.”
Lạc Thanh Hoài mở ra liền thấy là một bộ mô hình Ultraman.
Lạc Thanh Hoài mặc dù không xem TV nhiều nhưng vẫn biết Ultraman.
Rất nhiều bạn nhỏ yêu thích, nó cũng đoán giá cả hẳn không nhỏ nhặn gì.
Lạc Thanh Hoài lắc đầu: “Em không thể nhận quà của anh.”
“Đây chỉ là đồ chơi cũ thôi.” Hoắc Chu đã sớm chuẩn bị lời thuyết phục, “Em mà không nhận, anh đành phải đi mua đồ chơi mới cho em.”
Lúc Lạc Thanh Hoài uy hiếp Bàn Đôn cũng rất nhanh mồm nhanh miệng, lúc này lại không biết nói thế nào: “Em sửa đồ cho anh cũng không phải là muốn quà của anh, em...”
“Anh biết.” Hoắc Chu xoa xoa đầu nó, “Anh tặng Ultraman cho em cũng không phải chỉ vì em giúp anh sửa đồ. Ultraman là anh hùng, những lúc anh không bảo vệ được em còn có bọn họ bên em, em sẽ không sợ người xấu nữa, anh cũng yên tâm.”
Lạc Thanh Hoài ngẩn ra, hốc mắt ửng đỏ, cuối cùng cũng nhận món quà này.
Hoắc Chu vui vẻ cười rộ lên, trong lòng lại lo lắng Bàn Đôn không tuân thủ lời hứa.
Nhưng Bàn Đôn khả năng đúng là bị Lạc Thanh Hoài đánh sợ, lần này không dám mách lẻo.
Không chỉ có lúc này, suốt thời gian nghỉ hè còn lại nó cũng không dám tìm phiền toái, mỗi lần thấy Lạc Thanh Hoài liền đi đường vòng.
Kỳ nghỉ hè này của Hoắc Chu đặc biệt vui vẻ, nhưng thời gian như chó chạy ngoài đồng, rất nhanh đã tới ngày khai giảng.
Đến nghĩ Hoắc Chu cũng không muốn tới trường, an ủi duy nhất chính là đi cùng Lạc Thanh Hoài.
̶T̶̶i̶̶ể̶̶u̶ ̶T̶̶h̶̶á̶̶i̶ ̶D̶̶ư̶̶ơ̶̶n̶̶g̶: ̶E̶̶x̶̶c̶̶u̶̶s̶̶e̶ ̶m̶̶e̶̶?̶̶?̶̶?̶̶?̶̶?̶̶?̶̶?̶̶?̶̶?̶
Tới ngày khai giảng, Lạc Thanh Hoài đã chờ ở dưới lầu từ sớm, Hoắc Chu đeo ba lô nhỏ đi xuống, vẻ mặt đau khổ thở dài, “Ai da, anh đến nghĩ cũng không muốn đi học lớp năm đâu...”
Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên ý thức được một việc: nó học lớp ba, mà Hoắc Chu lại học lớp năm!
Mà lớp ba cùng lớp năm, hình như không ở cùng một tòa nhà!