Hai người vừa đi tới cửa khu tập thể liền đụng phải Bàn Đôn đang dẫn theo một đám nhỏ.
Nhìn thấy bọn họ, Bàn Đôn nhất thời cả giận: “Lạc Thanh Hoài! Mày đứng đó cho tao!”
“Làm gì?” Hoắc Chu giống như một con gà mái bảo vệ con, duỗi tay che phía trước Lạc Thanh Hoài, hếch cằm giằng co với Bàn Đôn.
“Nó đổ nước lên người tao, hại tao bị mắng, hôm nay nhất định tao phải báo thù!” Bàn Đôn xoa tay, “Tiểu Mễ Chúc qua đây, tao không so đo với mày.”
Nhà bọn họ ở thuộc khu tập thể của xưởng 306, các gia đình bên trong đa phần đều là công nhân của xưởng, đều quen biết lẫn nhau.
Đám Hoắc Chu phần lớn đều là tám tuổi, từ tám đến mười hai tuổi có tầm chục đứa.
Bàn Đôn không phải là người lớn tuổi nhất nhưng cân nặng lại là hạng nhất, đánh không thắng cũng có thể xài chiêu lấy thịt đè người. Cho nên bình thường đều ngông nghênh đi trong khu tập thể, bị người gọi là tiểu bá vương, trong tình huống bình thường cũng không ai dám chọc tới nó.
Hoắc Chu cùng Bàn Đôn đánh nhau nhiều nhất, nhưng người trong khu tập thể đều thích Hoắc Chu hơn. Mỗi lần Hoắc Chu cùng nó gây chuyện thì kết cục của nó cũng đều không tốt đẹp gì, cho nên bình thường Bàn Đôn cũng không dễ dàng chọc tới cậu.
Hôm qua Hoắc Chu mách mẹ nó, Bàn Đôn không truy cứu cũng đã là nhường cậu một bước.
Nhưng Hoắc Chu hiển nhiên không hài lòng, “Từ hôm nay trở đi, Lạc Thanh Hoài là em trai ruột của tao, về sau tao sẽ bảo vệ em ấy. Chúng mày nghe cho rõ đây, nếu ai dám bắt nạt Lạc Thanh Hoài thì tao sẽ không bỏ qua cho người đó.”
Bàn Đôn dậm dậm chân, xoa xoa bụng mỡ, lớn tiếng, “Thôi đi, nó họ Lạc, mày họ Hoắc, chúng mày là anh em ruột cái gì chứ?”
“Bọn tao là anh em ruột khác cha khác mẹ!” Hoắc Chu nói xong cũng cảm thấy mình nói rất không đạo lý liền bổ sung: “Dù sao thì từ hôm nay trở đi, Lạc Thanh Hoài chính là người của tao. Mày không được phép bắt nạt em ấy!”
Bàn Đôn cho Hoắc Chu đủ mặt mũi, cuối cùng cũng hết sạch kiên nhẫn, “Nếu mày bảo vệ nó thì tao cũng sẽ đánh mày! Dù sao hôm qua mày mách lẻo mẹ tao, tao còn chưa thèm tính sổ với mày!”
“Thanh Hoài, đến lúc đánh nhau thì em chạy đi trốn trước đi. Đừng sợ, trừ Bàn Đôn ra thì những đứa khác không dám ra tay đâu.” Hoắc Chu quay đầu thì thầm bên tai Lạc Thanh Hoài, đến lúc quay đầu đối mặt với Bàn Đôn đã là một dũng sĩ hiên ngang lẫm liệt, “Đến thì đến, ai sợ ai chứ?”
Bàn Đôn đi tới chỗ Hoắc Chu, Hoắc Chu duỗi tay ra sau lưng đẩy Lạc Thanh Hoài một cái, ý bảo nó mau chạy đi.
Lạc Thanh Hoài cắn môi, không đi cũng không hé răng, chỉ là nhìn chằm chằm Bàn Đôn đối diện.
Chiến sự vô cùng căng thẳng!
“Chờ một chút!” Hứa Diệu ôm một quả bóng đá, thở hồng hộc chạy tới, “Các cậu lại làm sao vậy? Thừa sức lực à? Có tinh lực đánh nhau còn không bằng đi đá bóng.”
“Đá bóng cái gì? Đánh xong rồi tính sau?” Bàn Đôn ngang ngược, “Tớ hôm nay nhất định phải đánh hai người bọn nó, các cậu ai cũng không cản được.”
Hoắc Chu vừa thấy Hứa Diệu đến liền thấy an tâm, vẫy tay với cậu ta, “Tiểu Thái Dương(*), lại đây.”
(*) Diệu(曜): ánh sáng mặt trời, nên biệt danh là mặt trời nhỏ
Cậu quay đầu, nhe răng cười với Lạc Thanh Hoài, “Có Tiểu Thái Dương ở đây, ván này không chơi được đâu.”
Hứa Diệu nghe thấy tiếng Hoắc Chu gọi, còn đang định chạy tới.
Bàn Đôn ngăn cậu ta lại, “Tiểu Thái Dương, đừng qua. Hoắc Chu có bạn mới rồi, vừa rồi còn nói hai người bọn họ là anh em ruột, không thèm quản cậu nữa. Chỉ cần cậu tuyệt giao với Hoắc Chu, về sau tớ sẽ bảo vệ cậu, đảm bảo ai cũng không dám bắt nạt cậu.”
“Đồ mập không biết xấu hổ!” Hoắc Chu tức giận nói, “Tao cùng Thanh Hoài là anh em, Tiểu Thái Dương cũng vậy... Mày xem tên cả ba người bọn tao đều có bộ “chuy”(*), bọn này chính là bằng hữu, huynh đệ trời sinh, thế còn mày từ đâu tới chứ?”
(*)Chuy(隹), Diệu(曜), Hoắc(霍), Hoài(淮)
Hoắc Chu cảm thấy mình thông minh muốn chết, “Học tra như mày chắc chắn không biết bộ “chuy” đâu nhỉ? Bọn tao đều là người làm công tác văn hóa, mày đừng âm mưu trà trộn vào.”
Bàn Đôn quả nhiên không hiểu gì, Hoắc Chu đang nói cái gì vậy?
Hoắc Chu nhân cơ hội ngoắc Hứa Diệu: “Tiểu Thái Dương, mau tới đây!”
Hứa Diệu lập tức ôm bóng chạy tới bên người Hoắc Chu cùng Lạc Thanh Hoài, cười cười với nó, “Chào em, Thanh Hoài.”
Lạc Thanh Hoài mím đôi môi mỏng, không hé răng.
“Thanh Hoài rất nhút nhát, cậu cũng phải bảo vệ em ấy.” Hoắc Chu trịnh trọng dặn dò Hứa Diệu.
Lo lắng bị Lạc Thanh Hoài nghe được, lại còn cố tình đè thấp giọng.
Lỗ tai nhỏ trắng như tuyết của Lạc Thanh Hoài giật giật, rũ mắt xuống.
“Ừ.” Hứa Diệu lên tiếng, cũng không qua để ý, tiếp tục nói chuyện với Hoắc Chu, “Đúng rồi, tại sao cậu lại biết bộ “chuy” vậy?”
“Lần trước cậu dạy tớ mà, quên rồi sao?” Hoắc Chu nhe răng, “Uầy, trí nhớ tớ tốt thật, thông minh quá đi mất.”
Hứa Diệu “phụt” cười ra tiếng.
Hoắc Chu băt đầu bắt chuyện với đám đồng bọn củaBàn Đôn: “Bọn này đi đá bóng, mấy người cũng cùng đến đây đi.”
Cậu nhìn Bàn Đôn, tiếp tục cáo mượn oai hùm, “Không cùng nhau lên sẽ không xứng bạn bè, về sau sẽ không để các cậu chép bài tập Tiểu Thái Dương nữa.”
Một đám học tra kêu to liền toàn bộ chạy tới.
Trong đám người này thì Hứa Diệu có thành tích tốt nhất, xứng danh học bá, mà Hoắc Chu, Bàn Đôn cùng đa số trẻ con trong này đều cần chép bài cậu ta để đối phó giáo viên cùng cha mẹ.
Bàn Đôn do dự trong chốc lát, yên lặng đi cuối hàng ngũ, con ngươi trong đôi mắt nhỏ không ngừng xoay tròn.
Ở đằng sau khu tập thể, cách chừng vài trăm mét có một sân cỏ bỏ hoang, bị đám Hoắc Chu tận dụng cắm mỗi bên hai cây gậy gỗ dài làm thành sân bóng. Trong trường học đương nhiên có sân bóng, nhưng nơi này gần nhà hơn, cho nên chỉ cần có thời gian nghỉ, đám Hoắc Chu đều tới nơi này đá bóng.
Đám nhỏ tính cả Lạc Thanh Hoài thì tổng cộng mười hai đứa, vừa vặn chia làm hai đội.
Hoắc Chu hỏi Lạc Thanh Hoài: “Biết đá bóng không?”
Lạc Thanh Hoài nắm chặt ngón tay, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không sao, em với anh cùng một đội, anh sẽ dạy em.” Hoắc Chu vỗ ngực cam đoan, “Rất đơn giản, học một lần sẽ biết.”
Lạc Thanh Hoài không từ chối.
Rất nhanh đã chia xong đội, Hoắc Chu cùng Bàn Đôn mỗi người một đội.
Lạc Thanh Hoài thật sự rất không ổn, vóc dáng nó so với đồng lứa nhỏ hơn một khúc, rất nhanh đã thành mục tiêu công kích chủ yếu của đối thủ.
Hoắc Chu nhìn thân thể gầy gò ốm yếu của Lạc Thanh Hoài, có chút hối hận vì đã kéo nó vào, chủ yếu là lo lắng nó sẽ bị thương.
Hoắc Chu chạy đến trước mặt Bàn Đôn, nhẹ nhàng thương lượng, “Bọn mày có thể đừng cố ý nhằm vào Thanh Hoài được không? Em ấy còn không đá.”
“Không đá thì không đá, làm gì có ai ép nó.” Bàn Đôn nghiêm túc, vì kích động mà gương mặt đỏ bừng, “Đá bóng làm sao có chuyện nhân nhượng? Chơi không nghiêm túc cũng có thể bị cấm thi đấu! Chỉ cần nó ở đây thì tao sẽ nhằm vào nó!”
Hoắc Chu cả giận, cố chịu đựng, “Em ấy là em trai, sao mày lại không nhường nhịn một chút?”
“Nó là em trai mày chứ không phải em trai tao.” Bàn Đôn hừ một tiếng, “Nói nữa, kể cả em gái tao cũng sẽ không tha, huống chi là con trai.”
Lửa trong lòng Hoắc Chu cũng bị nó châm lên, “Được, mày nhằm vào em ấy thì tao liền nhằm vào mày. Hôm nay tao sẽ kèm mày, đồ chết bầm.”
“Tới đi, ai sợ ai chứ?” Trên sân bóng, Bàn Đôn cũng không sợ Hoắc Chu.
Hoắc Chu hiển nhiên cũng sẽ không nhận thua.
Hai đội trưởng trong nháy mắt như hai con gà trống lâm trận, rướn cổ dài, ánh mắt trừng nhau, ý chí chiến đấu sôi sục.
Hứa Diệu chạy tới tính khuyên can, “Chỉ là đá bóng mà thôi, ngày nào cũng đá mà, việc gì phải nghiêm trọng như vậy? Trời cũng sắp mưa rồi, bằng không chúng ta về trước đi, mai lại tới.”
Thời tiết mùa hè thay đổi thất thường, bất tri bất giác mà trời đã đầy mây đen, quả thực là dấu hiệu sắp mưa.
Nhưng Hoắc Chu cùng Bàn Đôn lúc này lại không có tâm tình quan tâm trời mưa, đồng loạt đẩy Hứa Diệu ra, “Tớ hôm nay nghiêm túc!”
Hứa Diệu bất đắc dĩ đành phải tiếp tục.
Qua vài hiệp, Hoắc Chu cùng Bàn Đôn tiếp xúc thân thể rất nhiều lần, lửa giận càng lúc càng hừng hực.
Hai người lại lần nữa đụng phải nhau, Bàn Đôn đột nhiên duỗi tay đẩy Hoắc Chu, nhưng cậu đã sớm có đề phòng nên chỉ bị đẩy lui về sau hai bước mà không ngã sấp xuống.
Hoắc Chu cũng phát hỏa, nhào tới chỗ Bàn Đôn.
Nhưng cậu còn chưa kịp đụng tới nó, quả bóng đột nhiên từ xa bay thẳng tới mông nó.
Bàn Đôn vừa đẩy Hoắc Chu, trọng tâm vốn ở phía trước, quả bóng bay tới làm ngã sấp xuống bãi cỏ, trong miệng toàn là đất.
Nó cũng chẳng quan tâm ai đánh lén mình nữa, nhân thể duỗi tay túm chặt chân Hoắc Chu, Hoắc Chu cũng không đứng vững liền té ngã trên đất.
Hai người ôm chặt thành một đoàn, lập tức đánh nhau.
Đúng lúc này trời đổ mưa dày đặc, trong nháy mắt mưa to.
“Mưa rồi! Chạy mau!” Hứa Diệu đứng bên cạnh hô to.
Hai người không ai nghe.
Những đứa nhỏ còn lại đều chạy tới mái hiên rách nát đối diện duy nhất tránh mưa, chỉ để lại Hoắc Chu cùng Bàn Đôn.
Hoắc Chu vốn hạ quyết tâm đánh tan nhuệ khí của Bàn Đôn, để nó không gây phiền toái tới Lạc Thanh Hoài nữa. Cậu vừa quay đầu liền nhìn thấy Lạc Thanh Hoài dầm mưa chạy tới trước mặt, nhấc nắm tay nho nhỏ lên bắt đầu đánh Bàn Đôn.
Hoắc Chu nhìn tóc nó bị mưa xối lên dính sát vào hai bên má, tóc đen ướt sũng đối lập với sắc mặt trắng quá mức, trên hàng mi dài dính đầy bọt nước, chớp chớp một cái liền rơi xuống một chuỗi, thoạt nhìn như Lạc Thanh Hoài đang khóc.
Biết rõ kia không phải nước mắt, trong lòng Hoắc Chu vẫn xoắn lại một chút, buông Bàn Đôn ra, kéo Lạc Thanh Hoài chạy tới mái hiên kia, “Chúng ta tránh mưa trước đã, không đánh nó nữa.”
Mái hiên vừa rách vừa hẹp, chứa được mười đứa nhỏ kia đã hết chỗ, bọn họ chen chúc mãi mới miễn cưỡng dịch được vị trí vừa một người.
“Em vào đi.” Hoắc Chu lau nước mưa trên đầu, đẩy Lạc Thanh Hoài vào trong.
Lạc Thanh Hoài vẫn đứng bất động dưới màn mưa, “Anh vào đi.”
Hoắc Chu lúc này mới phát hiện, khí lực Lạc Thanh Hoài rất lớn, cậu không kéo nhúc nhích nổi.
Mưa càng lúc càng to, Hoắc Chu không muốn giằng co với nó dưới mưa, đột nhiên đầu óc lóe lên.
Lạc Thanh Hoài nhìn Hoắc Chu chủ động đứng dưới mái hiên, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cho nên khi Hoắc Chu ngoắc tay với nó, nó cũng không nghĩ nhiều liền trực tiếp đi tới.
Giây tiếp theo, Lạc Thanh Hoài cảm giác Hoắc Chu túm lấy tay mình, cả thân thể bị lôi mạnh lên trước, đến khi dừng lại thì cả người đã dán chặt trên vách tường.
Cánh tay Hoắc Chu chống lên hai bên bả vai nó, cúi đầu đắc ý nói, “Như vậy là tốt rồi nhỉ? Hai chúng ta đều không ai dính mưa.”
Nơi này vốn rất hẹp, vì tránh mưa mà cả người Hoắc Chu đều dán bên người Lạc Thanh Hoài, lỗ tai nó vừa vặn đặt ở nơi trái tim của Hoắc Chu.
“Thịch thịch thịch, thịch thịch thịch...” Vừa vận động xong, trái tim Hoắc Chu đập rất nhanh.
Lạc Thanh Hoài cảm giác mình không nghe được tiếng mưa rơi bên ngoài, lần đầu tiên cảm thấy trời mưa cũng không đáng sợ như vậy.
Mưa to xối lên mặt cỏ, mang theo vị bùn đất nồng hậu cùng hương cỏ xanh thơm mát.
Chóp mũi Lạc Thanh Hoài càng rõ ràng hương vị chocolate, hốt hoảng chắc chắn một suy nghĩ – Hoắc Chu quả nhiên rất ngọt.
Nó không thấy được, Hoắc Chu móc từ trong túi ra một viên chocolate đã chảy nước ném ra mặt đất.