Tiểu Mỹ Nhân Tôi Từng Chọc Ghẹo Dậy Thì Thành Công Rồi

Chương 40: Chương 40: Xác nữ vô danh




"Thầy Hoắc, anh lại ăn bánh ngọt ạ?" Buổi sáng Hạ Thi Đào vào cửa liền thấy Hoắc Chu cầm bánh su kem ăn, trên môi còn dính kem, lập tức cả người sụp đổ, "Trước kia sao em không phát hiện anh thích ăn đồ ngọt chứ? Anh không sợ béo sao?"

Cô cũng vô cùng thích ăn đồ ngọt, nhưng vì tạng người dễ béo nên không dám ăn dễ dàng.

Thường thường phải nhịn một tháng mới dám đi ăn một chút, còn không thể thả lỏng mà ăn loại bánh này.

Gần đây chẳng hiểu sao Hoắc Chu đột nhiên lại thích ăn đồ ngọt. Thích ăn còn chưa tính, anh còn không buồn để ý đến người khác, luôn ăn trong thời gian người ta làm việc, còn ăn đến vô cùng hạnh phúc, khiến người nhìn thèm thuồng thật sự.

Hoắc Chu nghe vậy, duỗi tay sờ sờ eo mình, nghi hoặc hỏi, "Béo sao?"

Hạ Thi Đào: "..."

Cái người ngu xuẩn này là thầy Hoắc cô quen sao?

Hoắc Chu cắn su kem, tiện tay cầm khay inox, dùng mặt trái chiếu lên eo mình, nghi hoặc nói, "Hình như không có?"

Hạ Thi Đào nhìn bóng dáng mơ hồ trên khay giống như gặp quỷ, thầy Hoắc đúng là bị quỷ ám sao?

Nhưng mà thế cũng tốt, thầy Hoắc hiện tại đáng yêu hơn thầy Hoắc trước kia nhiều.

Hoắc Chu bỏ khay xuống, tiếp tục ăn su kem, "Kệ, béo cũng không sợ, ăn xong lại tập luyện, anh đang định đi tập thể hình."

Hoắc Chu vẫn luôn kiên định nghĩ, dù có không mập thì cũng rất cần tập luyện, bằng không thì làm sao có thể lật lại được?

Sức lực Lạc Thanh Hoài quá lớn, biết vậy thì anh đã đi tập từ sớm.

"Thầy Hoắc, đây là có án mới sao?" Hạ Thi Đào nhìn eo nước lèo của mình rồi lại nhìn eo Hoắc Chu, rất hối hận vì đã nhắc tới chữ "béo", nhìn thấy dụng cụ bên cạnh liền chuyển đề tài.

"Không phải, anh kiểm tra một chút đồ thôi." Hoắc Chu dựa lưng thẳng vào bàn phía sau một chút, nghĩ tới chuyện mới xảy ra buổi sáng.

Lần trước Hoắc Chu đưa chìa khóa nhà cho Lạc Thanh Hoài, sau đó chỉ cần hắn không phải đi làm suốt đêm, mặc kệ muộn như thế nào cũng nhất định sẽ trở về ngủ.

Nhưng mà công việc của Lạc Thanh Hoài thì khi về nhà trên căn bản cũng đều là rạng sáng. Ban đầu Hoắc Chu còn chờ hắn, nhưng anh cũng phải đi làm, cường độ làm việc của pháp y rất lớn, còn phải đợi lệnh suốt hai tư giờ. Cho nên chưa quá hai ngày Hoắc Chu đã không chịu nổi, buổi tối liền đúng giờ đi nghỉ. Có đôi lúc Lạc Thanh Hoài trở về anh sẽ tỉnh một chút, có đôi khi hắn trở về mà anh vẫn không biết.

Nhưng Lạc Thanh Hoài rất dễ tỉnh, buổi sáng khi Hoắc Chu rời giường thì nhất định sẽ tỉnh. Mấy ngày đầu hắn còn muốn bò dậy đưa Hoắc Chu đi làm, sau bị Hoắc Chu ấn xuống vài lần mới không dậy nữa, nhưng vẫn sẽ mở to mắt nằm trong chăn nhìn Hoắc Chu bận rộn, đợi anh đi rồi mới tiếp tục ngủ.

Sáng hôm nay Lạc Thanh Hoài cũng tỉnh, trước khi Hoắc Chu ra cửa đột nhiên nói, "Ca ca, anh có thể mang áo khoác của em ra ngoài giặt được không?"

Hoắc Chu lúc ấy không cảm thấy có gì đó không đúng, rất tự nhiên đồng ý.

Ra tới cửa thang máy, anh bỗng nhiên nhớ tới một lần hiếm hoi cùng Lạc Thanh Hoài về nhà, trong tay anh còn cầm một tập tài liệu, Lạc Thanh Hoài như thể sợ anh mệt mà muốn cầm thay, lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng.

Nói một câu không biết xấu hổ, Lạc Thanh Hoài hiện tại đúng là rất chiều anh, cái gì cũng không nỡ để anh làm. Cho nên cho dù có cần phải giặt quần áo, Lạc Thanh Hoài hơn phân nửa cũng sẽ để khi mình tỉnh ngủ mới tự cầm ra ngoài chứ không nhờ Hoắc Chu đem đi giùm.

Đương nhiên Hoắc Chu cũng không cảm thấy bản thân thuận tay đem một bộ quần áo của Lạc Thanh Hoài có bao nhiêu vất vả, mà là anh cảm thấy đây không giống Lạc Thanh Hoài ngày thường.

Hơn nữa buổi sáng anh ra khỏi cửa cũng rất sớm, tiệm giặt là bình thường cũng chưa mở cửa, vì sao Lạc Thanh Hoài phải nhờ anh mang quần áo đi giặt sớm như vậy?

Hoắc Chu càng nghĩ càng thấy không đúng, bèn lục lọi quần áo Lạc Thanh Hoài.

Sau đó anh tìm thấy một túi giấy, bên trong có một nửa viên thuốc màu tím.

Hoắc Chu lúc ấy sợ ngây người.

Tử Mạn vốn dĩ tên là Tử Mạn bởi vì bản thân nó có màu tím nhạt.

Những sản phẩm Tử Mạn đã từng xuất hiện cũng đều có màu tím.

Cho nên suy nghĩ đầu tiên của Hoắc Chu, viên thuốc này là Tử Mạn, hoặc là sản phẩm tương đương.

Sau sự kiện người chết ở quán bar, đám Hoắc Chu vẫn luôn nghi ngờ thuốc là Tử Mạn số 4 mà tổ chức Đá Ngầm nghiên cứu, nhưng bởi vì thiếu chứng cứ cho nên không thể đưa ra kết luận.

Món đồ kia xuất hiện một lần liền biến mất không thấy tăm hơi, một tia dấu vết cũng không lưu lại, như vậy bên trong tổ chức Đá Ngầm cũng rất cẩn thận.

Lạc Thanh Hoài là quản lý quán bar Mị Sắc, vô cùng có khả năng là nằm vùng trong tổ chức Đá Ngầm, cơ hội tiếp xúc với Tử Mạn nhiều hơn bọn Hoắc Chu rất nhiều.

Nửa viên thuốc này không biết hắn lấy từ đâu, cũng không biết hắn có thể xác định đây là loại sản phẩm nào. Nhưng hắn mạo hiểm đưa cho Hoắc Chu ít nhất chứng tỏ hắn có phát hiện ra.

Có lẽ chính hắn cũng không xác định được rốt cuộc đây là gì, cũng có thể hắn xác định được, là muốn cung cấp tin tức cho cảnh sát.

Hiện tại Hoắc Chu làm phân tích, chính là phân tích thành phần dược phẩm.

Nếu có thể xác định đây là số 4, lại căn cứ vào nguồn gốc của nó, công tác điều tra nhất định sẽ nhanh hơn.

Chỉ là, như vậy lại càng thêm chứng thực thân phận nằm vùng của Lạc Thanh Hoài. Nửa viên thuốc này xuất hiện, chứng tỏ hắn gần tổ chức Đá Ngầm thêm một bước, nguy hiểm cũng như thế mà nhiều hơn.

Hoắc Chu rất lo lắng cho Lạc Thanh Hoài.

"Thầy Hoắc, điện thoại của anh..." Hạ Thi Đào thật cẩn thận mà chạm vào Hoắc Chu.

Hoắc Chu bỗng nhiên nghiêm trọng khiến cô có chút bất an.

Hoắc Chu phục hồi tinh thần mới phát hiện di động đang vang.

Là Cục trưởng Lâm gọi tới, vừa rồi cảnh cục nhận được báo án, ngoại thành phía Đông rừng Kim Hà phát hiện có thi thể, gọi Hoắc Chu tới hiện trường xem xét.

Hoắc Chu nhìn dụng cụ còn đang vận hành, nghiêm túc dặn dò Hạ Thi Đào, "Khi có kết quả thì em thay anh ghi lại, đừng để bất kỳ kẻ nào xem."

Anh dừng lại một chút, nhấn mạnh, "Không thể nói cho bất kỳ ai, đây là tuyệt mật."

Hạ Thi Đào lập tức khẩn trương, nghiêm người, "Đã rõ."

Hoắc Chu xuống lầu vừa lúc đụng phải đội Hình sự liền theo chân bọn họ lên một chiếc xe.

"Vất vả rồi, Tiểu Hoắc." Đội trưởng đội Hình sự Thái Lan Sơn ngồi vào bên cạnh Hoắc Chu, chủ động chào hỏi.

"Mọi người đều vất vả." Hoắc Chu nói, "Tình huống của án này như thế nào ạ? Ai báo án?"

"Nông dân thôn Kim Hà." Thái Lan Sơn nói, "Nói là tới Kim Hà đào bảo bối, kết quả đào được một xác chết."

"Đào bảo bối?" Hoắc Chu cũng cạn lời.

Thái Lan Sơn cũng lắc đầu, "Người báo án bị dọa sợ chết khiếp, lắp bắp không rõ ràng, tình huống cụ thể cũng không rõ... Đúng rồi, nghe nói đội trưởng Dương đã trở lại?"

Đội trưởng Dương là đội trưởng đội Phòng chống ma túy, lãnh đạo trực tiếp của Hứa Diệu, khoảng thời gian trước cùng một đội ra nước ngoài truy án buôn lậu ma túy, lùng mãi đến nước M cũng đã được vài tháng.

Mấy hôm trước truyền tới tin tốt, cảnh sát của Liên Hợp Quốc cũng đã tìm được hang ổ của tổ chức buôn ma túy, lần hành động này đại thành công.

Việc này người trong cục đều biết, mấy người trong đội Phòng chống ma túy mỗi ngày đều như ăn tết.

Hoắc Chu gật gật đầu, "Vâng, chắc là mấy ngày nữa."

"Nghe nói đội trưởng Dương còn bị thương, cục trưởng Lâm chuẩn bị thay ổng báo công hạng hai." Giọng Thái Lan Sơn có chút hâm mộ, nhỏ giọng, "Xem ra đội trưởng Dương sắp được thăng chức rồi. Ổng mà lên chức thì vị trí đội trưởng chắc hẳn là của Tiểu Hứa. Tiểu Hứa tuổi còn trẻ, cũng thật quá vượt trội."

"Còn chưa có quyết định chính thức." Hoắc Chu nhìn đồng nghiệp xung quanh, cũng nhỏ giọng, "Hơn nữa, cho dù đội trưởng Dương được thăng chức thật thì hơn phân nửa cũng sẽ phái một người đội trưởng khác nhảy dù(*) qua đây, Hứa Diệu chưa đủ tư lịch(*)."

(*)Nhảy dù: Phái trực tiếp một lãnh đạo cấp cao sang một bộ phận/văn phòng khác

(*)Tư lịch: tư cách và sự từng trải

Đại khái tất cả những nơi có hệ thống chức tước đều tồn tại ít nhiều lục đục, cảnh cục cũng không khác. Đồng nghiệp ai cũng vất vả, mọi người khi làm việc của mình cũng đều tận chức tận trách, nhưng các phương diện phải đối mặt không giống nhau, có đôi khi khó tránh khỏi có người để tâm những chuyện vụn vặt.

Hứa Diệu tuổi còn trẻ mà đã trở thành đội phó, rất nhiều người đỏ mắt. Nhưng Hoắc Chu biết, Hứa Diệu trở thành đội phó không dễ dàng như thế nào.

Thời điểm Hứa Diệu vừa mới thực tập vốn ở đội Hình sự, nhưng ngoài ý muốn mà bị cuốn vào một đại án buôn lậu ma túy. Bởi vì tình báo của cảnh sát xảy ra vấn đề, cảnh sát tham dự vào vụ án đó gần như toàn quân bị diệt. Hứa Diệu mạng lớn, cũng là nhờ các tiền bối thương tiếc tuổi còn trẻ, trước sau che chở nên mới may mắn nhặt được một mạng, còn lập được chiến công hạng ba.

Hứa Diệu vốn thuộc diện mũi nhọn của đội Hình sự, nhưng sau án này liền chủ động yêu cầu trở thành cảnh sát đội Phòng chống ma túy. Cậu ta có dũng có mưu lại biết chịu khổ, còn có cả chiến công trong người, được thăng chức cũng nhanh.

Chẳng qua án năm đó không ở thành phố A, Hứa Diệu sau đó mới chuyển tới đây cho nên có vài người không rõ tình huống, có hiểu lầm với cậu ta.

Hiện tại nếu đội trưởng Dương được thăng chức, Hứa Diệu sẽ có khả năng được phá lệ đề bạt, khó tránh khỏi lại có thêm người đỏ mắt.

Thái Lan Sơn hơn bốn mươi tuổi, làm việc cũng cẩn trọng. Nhưng thứ nhất vì tính tình thẳng thắn không nói, thứ hai vì đội trưởng mãi không về hưu nên cũng mới thành đội trưởng không lâu, trong lúc nhất thời cảm thấy không hay cũng là chuyện bình thường.

Thái Lan Sơn nghe Hoắc Chu nói xong, dường như cũng nhận ra được mình nói không ổn, lại giải thích, "Tôi không có ý gì khác, có nhảy dù cũng không bằng Tiểu Hứa đâu, người quen dễ làm việc, tôi nhất định sẽ giúp đỡ cậu ấy."

Hoắc Chu cười cười, "Tôi hiểu mà, có thể nhận được công nhận của ngài, Hứa Diệu nhất định sẽ rất vinh hạnh."

Anh không muốn nói quá nhiều về đề tài này, còn chưa có quyết định chính thức, nói cũng chỉ uổng thời gian. Nói không chừng bọn họ ở đây đỏ mắt Hứa Diệu mất nửa ngày, cuối cùng lại thật sự là một đội trưởng nhảy dù qua.

Địa điểm phát hiện án có hơi xa, Hoắc Chu ngủ gật trên xe, lúc tỉnh lại đã qua một giờ.

Rừng Kim Hà thật ra là một ngọn núi, chân núi là thôn Kim Hà thuộc thành phố A, nơi này cũng không phải quá hẻo lánh, xung quanh còn có vài thôn xã.

Nơi phát hiện thi thể là một sơn cốc, vô cùng ẩm ướt, thi thể có chỗ đã lên sáp(*), bước đầu phán đoán thời gian tử vong là tầm một năm.

(*)"Sáp mỡ tử thi"- chất adipocere dạng mỡ, xám trắng đục, mềm, nhờn, do sự xà phòng hoá các mô mỡ của tử thi nằm lâu trong nước hay trong đất ẩm. Sáp mỡ tử thi được hình thành trong quá trình thối rữa mỡ, chủ yếu cấu tạo bởi axit béo bão hoà, có nhóm hiđroxyl.

Hiện tượng sáp mỡ tử thi (xác hóa sáp) có thể giải thích đầy đủ là do khí hậu khô nóng, đất có nhiều khoáng chất là môi trường mà vi khuẩn không thể hoạt động được. Vì thế xác không bị phân hủy. Khi đã bị sáp hóa hoàn toàn thì trên tử thi có các hiện tượng: da xác có màu vàng, cứng, khó cắt, mùi khó chịu. (Cre: Lãnh địa ngầm)

Đây là một xác chết nữ, trên người cùng xung quanh không phát hiện được quần áo, chỉ có dây thừng rách nát, trước khi chết hẳn là bị buộc chặt, hơn nữa cũng không mặc gì. Bởi vì hình thành sáp mỡ thi thể nên mới có thể bảo tồn hình dáng của người chết lúc còn sống, nhưng đây cũng không phải việc có thể khiến người khác vui mừng, bởi vì tình trạng tử vong của người này thật sự quá thảm.

Từ đầu đến cơ thể, khắp nơi đều chồng chất vết thương, thậm chí còn có thể thấy cả xương, có nhiều chỗ gãy xương, trước khi chết hẳn bị ngược đãi rất kinh khủng.

Hoắc Chu kiểm tra sơ bộ thi thể liền nhanh chóng bọc vào túi.

Đội Thái Lan Sơn còn đang hỏi tình huống của người dân trong thôn, Hoắc Chu không tự lái xe đến đây nên đợi một lúc, cũng nhân tiện tìm hiểu thêm vụ án một chút.

Rừng Kim Hà mấy năm trước có một nhà máy hóa chất lớn chuyển đến, có ảnh hưởng không tốt tới môi trường xung quanh. Vì bồi thường nên những người dân xung quanh nhà xưởng đều được miễn phí khí thiên nhiên, phí điện nước mỗi tháng cũng đều có trợ cấp. Cho nên tuy rằng hoàn cảnh ở đây có kém một chút nhưng điều kiện sinh hoạt của người dân xung quanh tốt lên không ít, ít nhất là không ai đốt củi nữa. Vì thế dần dần liền có ít người tới rừng Kim Hà, khiến cho cây cối bụi rậm ở đây ngày càng tươi tốt, đường không dễ đi, hệ số nguy hiểm tăng lên, người dân cũng không hề đến đây.

Mấy ngày hôm trước có một hộ trong thôn xây thêm phòng, tới rừng Kim Hà chặt mấy cây gỗ, không nghĩ tới giữa núi rừng nhặt được một vòng cổ vàng. Người đó tưởng là giả, còn đưa cho người trong thôn xem, kết quả có người nói là hàng thật mới nửa tin nửa ngờ mà mang ra ngoài bán, đúng là bán được vài ngàn.

Mọi người đều cảm thấy là người đó nhất thời vận khí tốt nên cũng bỏ qua không để ý, nhưng trong thôn lại có người đàn ông muốn giàu đến điên động tâm, mang cuốc tới rừng Kim Hà tìm kiếm, không nghĩ lại đào ra được một chiếc hoa tai vàng. Lúc này toàn bộ người trong thôn đều nhịn không được mà cho rằng trong rừng Kim Hà có bảo bối, dẫn cả nhà già trẻ đi tìm kiếm, kết quả lại đào ra được một thi thể.

Vòng cổ cùng hoa tai đều đã bán đi, những thôn quanh đây mấy năm nay cũng không có ai mất tích, bởi vì ở đây có nhà xưởng nên người lui tới cũng không ít. Các thôn dân nói không ít nhưng cũng không có manh mối nào có giá trị, mọi người đành phải về cảnh cục.

"Vương bát cao tử(*)! Này cũng quá tàn nhẫn." Thái Lan Sơn cầm ảnh chụp hiện trường, mắng vài câu, quay đầu lại hỏi Hoắc Chu, "Tiểu Hoắc, cậu thấy thế nào?"

(*) Vương bát cao tử = Son of a bitch

"Căn cứ theo kinh nghiệm của tôi..." Hoắc Chu chần chừ một chút, "Có thể là bị ngược đãi đến chết."

"Tôi cũng nghĩ như vậy." Thái Lan Sơn hung hăng túm lấy lưng ghế.

Một cảnh sát bên cạnh sợ hãi hỏi, "Thầy Hoắc, có thể khôi phục được gương mặt người chết không? Cổ thật sự quá thảm."

"Có thể khôi phục, nhưng cũng không quá chuẩn xác." Hoắc Chu lắc đầu, "Mà khôi phục cũng không có nhiều tác dụng lắm, còn không nhanh bằng tra từ những người mất tích."

Thái Lan Sơn nói, "Nhất định thuộc danh sách mất tích, nhưng người mất tích ở thành phố A một năm cũng phải ít nhất bốn chữ số, còn không phải trường hợp nào cũng báo án, rất khó."

Hoắc Chu trầm ngâm một chốc, "Đội trưởng Thái, ngài không cảm thấy án này có chỗ kỳ quái sao?"

"Cậu nói tới vòng cổ cùng hoa tai(*)?" Kinh nghiệm hình sự của Thái Lan Sơn nhiều hơn Hoắc Chu nhiều, Hoắc Chu có thể nghĩ đến gì thì ông cũng có thể nghĩ đến.

(*) Bản gốc là nhẫn, nhưng ở trên tác giả ghi là hoa tai nên mình cũng đổi ở đây sang hoa tai

Vòng cổ cùng hoa tai xuất hiện, nhìn qua là trùng hợp, nhưng cẩn thận gỡ ra thì có vẻ là cố tình để lộ.

"Chỉ là nếu vòng cùng hoa tai là có người cố ý để lộ thì tại sao hắn lại biết? Tại sao không trực tiếp báo án? Tại sao sau một năm mới dẫn người khác đào ra thi thể? Vì sao..." Cảnh sát bên cạnh sầu não đưa ra rất nhiều vấn đề.

Hoắc Chu đang muốn nói chuyện, di động đột nhiên vang lên một tiếng.

Là Lạc Thanh Hoài nhắn tới, hỏi anh giữa trưa có muốn đi ăn cơm cùng nhau không.

Hoắc Chu giật mình, hỏi Thái Lan Sơn, "Vị trí của vòng cổ với hoa tai cách nhau có xa không?"

Thái Lan Sơn lập tức nói: "Rất xa, một cái ở sườn đông, một cái ở sườn tây sơn cốc."

"Sau đó những người dân đó lại đến đào kho báu sao?" Hoắc Chu lại hỏi.

"Có." Cảnh sát cầm ghi chép tới, nói, "Còn đào được một chiếc vòng tay."

Hoắc Chu: "Vị trí ở đâu?"

Cảnh sát: "Sườn nam."

"Có khi nào có khả năng..." Ngón tay Hoắc Chu di động, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Người dẫn đường kia chỉ biết người chết bị chôn trong sơn cốc mà không biết vị trí cụ thể. Cho nên người đó mới vận dụng toàn bộ người trong thôn đi đào bới?"

Ánh mắt Thái Lan Sơn sáng lên: "Rất có khả năng, như vậy xem ra người này không chỉ thông minh mà thân phận cũng khả nghi. Nếu hắn phát hiện có dấu vết vì sao lại không cung cấp manh mối cho cảnh sát mà lại lợi dụng người trong thôn?"

"Nằm..." Hoắc Chu ho nhẹ một tiếng, "Tôi đoán là hắn có thể đoán được một chút nội tình nhưng không thể rõ toàn bộ, lại không dám để bản thân lộ ra, cũng có thể... là nhân viên linh tinh của một tổ chức. Lựa chọn lợi dụng người dân trong thôn bởi vì sau khi đất của dân xung quanh rừng Kim Hà bị trưng dụng, rất nhiều người liền ăn không ngồi rồi, dựa vào khoản bồi thường của nhà xưởng mà sinh hoạt. Bọn họ đều có tư tưởng không làm mà muốn ăn, thích nhất bánh rơi từ trên trời xuống. Nghe nói có bảo bối nhất định sẽ đi tìm. Mặt khác, nhìn thủ pháp xử lý của hung thủ với thi thể người chết có thể thấy, quá mức tùy tiện, không ngụy trang chút nào, trực tiếp đào một hố rồi lại vùi lấp qua loa. Hung thủ kiểu này hoặc là vô cùng tự đại cuồng vọng, hoặc là không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện này. Cho nên cá nhân tôi cho rằng không phải là ngược đãi đến chết bình thường, mà là... có tổ chức."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.