Lương Uyển Nhu lết tấm thân đầy thương tích về phòng.
Đám nha hoàn đó nhìn thì mảnh mai, nhưng ra tay rất mạnh. Xem chừng, bọn họ không đơn thuần chỉ là làm theo lời chủ tử. Uyển Nhu đoán, có lẽ bọn họ cũng bị vẻ bề ngoài của tên vương gia kia mê hoặc hết rồi. Nàng thật
xui xẻo, bị làm bao cát cho đám nữ nhân đó xả hận.
Chung quy cũng tại Nam Cung Lâm ! Tên chết tiệt!
“Tưởng đẹp trai là hay lắm sao? Khốn khiếp!” Uyển Nhu lôi bình thuốc ra, bôi lên những vết bầm tím.
Mấy hôm trước, phát hiện ra một đám Cúc Thảo trong hoa viên. Nhìn thì có vẻ giống cỏ dại, nhưng kì thật chính là thuốc trị thương rất tốt. Nàng
liền hái một mớ, đem nghiền bỏ vào lọ, để dành khi cần đến. Nhưng không
ngờ, lại phải dùng sớm như vậy.
Vận khí của nàng đang cực kỳ đen đủi.
Người ta xuyên không được làm công chúa, hoàng hậu, hay chí ít cũng là tiểu
thư. Dù có xích mích với nam chính hay không thì vẫn hạnh phúc chán. Còn nàng? Đã làm nha hoàn rồi, còn bị chà đạp thê thảm nữa chứ! Cũng may
nha hoàn này xinh đẹp tuyệt luân, chứ không nàng đã tự sát quách rồi!
Biết đâu… Nhưng mà, cơ thể kia của nàng có lẽ cũng nát bét rồi, trở về
cũng chẳng được như xưa nữa.
Thật ra, Lương Uyển Nhu không ôm hy
vọng được trở về. Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết, nàng
biết cái gọi là “lỗ hổng thời gian” ngàn năm mới mở một lần. Số nàng xui xẻo gặp đúng thời, thế là xuyên. Cho nên giờ muốn trở về còn khó hơn
lên trời. Dù sao nàng ở thế giới kia cũng đã chết, coi như ông trời cho
nàng một cơ hội sống một cuộc đời mới, thì nàng cứ bắt lấy thôi. Có
điều, cuộc đời như thế này còn tiếp diễn đến bao giờ?
“Uyển nhi, ngươi sao vậy?”
Bước vào phòng là một cô nương dung nhan thanh tú, xinh đẹp ôn nhu. Nàng nhìn những vết bầm trên lưng Uyển Nhu, sắc mặt lo lắng.
“Bị phu nhân dạy dỗ!” Nàng rất không tình nguyện đáp.
“Ta giúp ngươi bôi dược!” Cô nương kia nói.
Nàng ta chính là Lục Linh Linh, mười lăm tuổi, nha hoàn được phân chung
phòng với nàng mới hôm nay. Vừa gặp, Uyển Nhu đã rất có cảm tình với
Linh Linh. Nàng rất tốt bụng, lại giỏi giang. Công việc chính của nàng
ta là phụ giúp quản gia trong việc tổ chức các lễ yến ở vương phủ. Có
thể xem là một nha hoàn cấp cao. Vậy nên việc nàng ta đồng ý sống chung
với Uyển Nhu đã khiến nàng hết sức bất ngờ. Nhưng Linh Linh chẳng những
xinh đẹp, mà ánh mắt cũng rất trong sáng, hiền hòa. Vậy nên với con
người này, Uyển Nhu không có dè chừng mà rất thoải mái.
“Uyển nhi, da ngươi thật sự rất đẹp nha!” Linh Linh vừa xoa dược vừa trầm trồ.
“Những phần nào được che chắn, da ta đều rất đẹp!” Nàng nửa đùa nửa thật nói.
Mặc dù rất có hảo cảm với Linh Linh, nhưng Uyển Nhu vẫn không thể tẩy trang trước mặt nàng.
“Thật ác quá!” Linh Linh nói, giọng xót xa “Các phu nhân đúng là không biết phân biệt tốt xấu.”
“Đừng nói vậy! Cũng là do các nàng quá yêu vương gia!” Uyển Nhu mỉm cười.
“Uyển nhi, ngươi thật tốt bụng! Các nàng đánh ngươi ra nông nỗi này, ngươi
vẫn nói cho các nàng!” Linh Linh thở dài, đặt bình dược xuống, khoác áo
cho nàng.
“Tốt bụng…?” Uyển Nhu cười lạnh. Nếu không phải muốn
yên thân, nàng đã chế ra vài lọ độc dược, hạ độc các nàng rồi bỏ trốn
cho xong. Nói nàng tốt bụng, thật ra người tốt bụng mới là Lục Linh
Linh.
“Phải rồi! Uyển nhi, vương phủ sắp có yến tiệc đấy!” Linh Linh bỗng nói.
“Yến tiệc?” Uyển Nhu bắt đầu tò mò.
“Ân!” Linh Linh gật đầu “Là yến chào đón Thất vương gia Hoàng Tiến Duật của Bảo Quốc!”
“Thất vương gia Hoàng Tiến Duật? Bảo Quốc?”
“Nghe nói, Tố Quốc cùng Bảo Quốc muốn thúc đẩy quan hệ, nên phái Thất vương
gia sang làm sứ thần. Hình như lễ vật do Bảo Quốc đưa đến vô cùng nhiều
nha! Toàn những thứ giá trị liên thành! Hoàng thượng lệnh cho Tứ vương
gia tiếp đón cho thật chu đáo, sau đó mới vào Hoàng cung!”
“Oh! Yến tiệc…”
Xem ra nàng cũng không đen đủi lắm. Vừa xuyên không được hơn một tuần đã
được tận mắt chứng kiến yến tiệc cổ đại rồi. Không biết có khác với
những bộ phim cổ trang trên TV không nhỉ?
…
Thiên hạ này
có bốn quốc gia lớn nhất. Lần lượt là Tố Quốc, Bảo Quốc, Dạ Quốc và Dực
Hoa Quốc. Trong bốn nước, lớn mạnh nhất chính là Tố Quốc. Vừa hùng hậu
về quân sự, vừa dồi dào tài nguyên, lại có đất đai màu mỡ, lương thực
tràn đầy. Vì đất nước giàu có như vậy, nên ba quốc gia kia cũng có phần
kiêng nể. Lần này, Bảo Quốc sang đây, hẳn là muốn nịnh nọt Tố Quốc,
không để hai nước kia tranh thủ mất. Đây là thời cơ tốt, vì Hoàng đế Nam Cung Hải mới đăng cơ một năm, chưa nắm được tình hình ngoại giao. Bảo
Quốc là nước nhanh chân nhất, vì chính sự không có rối ren như hai nước
kia. Dạ Quốc thì đương kim thiên tử đang lâm trọng bệnh, có lẽ không trụ nổi. Thập lục hoàng tử Tư Đồ Mạc Thắng cùng nhị thập hoàng tử Tư Đồ Mạc Nhuệ có thế lực lớn nhất đang âm thầm tranh ngôi báu. Còn Dực Hoa Quốc
vừa trải qua một đợt hạn hán, đất nước còn chưa ổn định.
Tố Quốc là quốc gia lớn nhất, đương nhiên các quốc gia khác khi đến đây đều phải tuân theo luật lệ của Tố Quốc.
Theo lễ tiết của Tố Quốc, sứ thần các nước khi đến đây đều được tiếp đãi ở
vương phủ trước tiên, sau ba ngày mới được vào Hoàng cung diện kiến long nhan. Lễ vật cống nạp đều sẽ do vị vương gia đó thu nhận, sau đó dâng
lên quốc khố. Đương nhiên, vị vương gia cũng sẽ thu nhập được một khoản
không tồi, do sứ thần các nước hối lộ cho.
Bảo Quốc, sở dĩ có
quốc danh như vậy, là do đất nước này có mỏ vàng khổng lồ, bảo vật nhiều không kể xiết. Nhưng dù tiền bạc rất nhiều, nhưng thật ra nông nghiệp
cũng không phát triển lắm. Bởi ở đây toàn đất xám, không thích hợp cho
việc trồng trọt. Nhưng bù lại, hoạt động kinh tế rất phát triển. Bảo
Quốc được biết đến là một đất nước giàu tiền, nhưng nghèo lương. Hằng
năm, lương thực cả nước chủ yếu nhờ cống phẩm của thuộc địa và việc nhập khẩu từ các nước, mà Tố Quốc là chủ yếu. Vậy nên, lần “viếng thăm” này
rất có ý nghĩa đối với Bảo Quốc. Còn Tố Quốc, chuẩn bị ngồi đếm tiền là
vừa!
Theo lời Lục Linh Linh, khoảng hai tuần nữa Hoàng Tiến Duật sẽ đến Tố Quốc.
Đám nha hoàn hằng ngày đã bắt đầu tụ tập, nói đủ chuyện về yến tiệc lần
này. Xem ra, ai cũng mong được nhìn thấy Thất vương gia của Bảo Quốc.
Nghe giang hồ đồn đại, Hoàng Tiến Duật năm nay hai mươi tư, phong lưu
phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, ôn nhu như nước. Đương nhiên, nam nhân như vậy không thể có sức hút yếu được! Đám nha hoàn đã bắt đầu mơ mộng
chim sẻ hóa phượng hoàng. Nếu được Hoàng Tiến Duật để ý, hẳn sẽ được đưa về Bảo Quốc mà hưởng vinh hoa phú quý cả đời.
Theo Lương Uyển
Nhu, nha hoàn trong Thành Vương phủ đều thuộc hàng cực phẩm. Nàng nào
cũng xinh đẹp, cũng có “style” riêng. Giữa một rừng hoa thế này, Hoàng
Tiến Duật khó lòng mà chỉ chú ý một người. Đó chính là nhược điểm của
các “playboy”! Chỉ tội nghiệp cho các cô nàng mơ mộng…
Trong suốt hai tuần đó, Lương Uyển Nhu vẫn sống lặng lẽ như một cái bóng, không ai chú ý.
…
Dưỡng Thần Điện.
“Thân thế nàng không có gì đáng ngờ sao?” Nam Cung Lâm cau mày nhìn Trần quản gia.
“Hồi vương gia, đúng vậy! Nàng tên Lương Uyển Nhu, năm nay mười bốn tuổi,
mẫu thân mất sớm, từ nhỏ sống cùng với phụ thân. Phụ thân nàng là Lương
Thiên Bá, là người đàn rong, còn nàng hát rong kiếm tiền sống qua ngày.
Nửa tháng trước, Lương Thiên Bá bị phong hàn mà mất, Lương Uyển Nhu bán
mình chôn cha, được nô tài mua về phủ!” Trần quản gia tỉ mỉ báo lại.
“Hát rong?” Nam Cung Lâm tò mò.
“Hồi vương gia, mọi người đều bảo giọng hát nàng như tiên nữ, mê hoặc lòng
người. Chỉ tiếc là dung mạo xấu xí. Nếu không đã bị kẻ khác mua về làm
thiếp!”
Nàng thật sự xấu xí? Nam Cung Lâm cười lạnh. Thì ra,
Lương Uyển Nhu đã dịch dung từ bé. Có lẽ Lương Thiên Bá sợ nữ nhi bị kẻ
xấu để ý. Xem ra, nàng thật sự không phải là nội gián.
“Lui ra!” Nam Cung Lâm phất tay áo.
‘’Nô tài xin cáo lui !’’ Trần quản gia cúi người, từ từ đi ra.
Nàng thật sự hát rất hay sao ? Nam Cung Lâm khẽ cau mày…
…
Hai tuần trôi qua nhanh chóng. Chỉ còn một ngày nữa, Thất vương gia Hoàng Tiến Duật của Bảo Quốc sẽ đến kinh thành Tố Quốc.