Giọng nữ vừa vang lên, Phó Tinh nghĩ: Vừa rồi xe chấn động một chút, quả nhiên không phải ảo giác của cô
Lại cách vài giây, cô mới hiểu hết ý tứ câu nói này.
Phó Tinh Thần theo bản năng mà giương mắt nhìn qua, sau đó đối với vẻ mặt chính nghĩa nữ cảnh sát, hiện tại tư thế của cô nhìn thế nào cũng thấy đáng khinh.
Nửa phút sau, Phó Tinh Thần vội vàng chống vào ngực đối phương muốn bò dậy, kết quả tay Giang Dạ tay còn ở trên lưng cô, không hiểu ý đồ của cô, nửa phần đều không dời đi.
Phó Tinh Thần đẩy đẩy, sau đó nghe thấy Giang Dạ mở miệng, là đối với người ngoài xe nói: “Chị, chị xem chúng em có giống xe chấn?”
Ban đầu, Phó Tinh Thần cho rằng Giang Dạ kêu một tiếng “Chị”, là xưng hô khách sáo.
Kết quả giây tiếp theo, cô liền nghe thấy giọng nữ bên ngoài nói: “Tiểu Dạ, mặc kệ có phải hay không, hai người đều đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến bộ mặt thành phố.”
Tuy rằng không nói rõ như ban ngày, nhưng nguyệt hắc phong cao, ở nơi công cộng “Xe chấn” sẽ khiến chi người đi đường chú ý.
Cho dù Phó Tinh Thần cho rằng chính mình trong sạch đến không thể trong sạch hơn.
Ngắn ngủn hai ba câu nói, Phó Tinh Thần liền ý thức được một việc.
Hai người này, có quen biết nhau.
Giang Dạ cười nhạt một tiếng, tay dịch lên trên mặt cô.
Mặt Phó Tinh Thần hoàn toàn bị lộ ra ngoài, cô có chút ngượng ngùng mà ngắm nhìn người bên ngoài, biểu cảm của người nọ nhu hòa hơn không ít, đột nhiên hỏi câu: “Thành niên chưa?”
Rõ ràng là đang hỏi cô.
Phó Tinh Thần ho nhẹ một tiếng, thanh âm có chút ách: “Thành niên.”
Vừa dứt lời, Giang Dạ liền cười một tiếng, “Mẹ sai chị tới đều tra hộ khẩu?”
Cố Khuynh không để ý đến những lời này, tầm mắt trên người Phó Tinh Thần cố định vài giây, sau đó nhìm di động: “Về sau nhớ chú ý, chị còn có việc, đi trước.”
Bóng dáng người nọ tiến vào màn đêm, nhìn thế nào cũng thấy soái, Phó Tinh Thần đối với chị của Giang Dạ có điểm tò mò, ánh mắt đuổi theo, trong lúc nhất thời không thu hồi lại.
“Chị của anh.”
Phó Tinh Thần: “À.”
Cô vừa rồi nghe được.
Giang Dạ không giải thích nhiều, chỉ nhẹ “Ừ” một tiếng, ngực anh có chút ngứa, như là có một chiếc móng mèo vuốt qua.
Một lúc lâu xe vẫn không di chuyển.
Phó Tinh Thần cũng không thúc giục, chỉ cho rằng Giang Dạ cần có thời gian yên tĩnh, cô vẫn luôn yên yên tĩnh tĩnh mà tựa lưng vào ghế ngồi, mí mắt có khuynh hướng đi xuống, sau đó lại bị tiếng động đánh thức ——
Cửa sổ xe lại bị gõ, bất quá lần này lại gõ bên chỗ cô.
Phó Tinh Thần lập tức thanh tỉnh lại, cô kéo cửa sổ xe xuống một nửa, sau đó nhìn người mặc cảnh phục đứng ở bên ngoài.
Phó Tinh Thần chưa từng thấy đêm ở Tây Thành, có nhiều cảnh sát như vậy.
Trong khoảng thời gian này, trị an tựa hồ đặc biệt tốt.
Lúc trước Mạc Văn Ngữ đã nói qua vài câu với cô, hình như có thị trưởng mới nhận chức, trị an tương đối nghiêm khắc.
Thị trưởng mới họ Giang, Phó Tinh Thần cũng nghe nói.
Quả nhiên là Bách Gia Tính, nơi nơi đều có thể nhìn thấy người họ Giang.
Lần này anh cảnh sát hiển nhiên không quen biết Giang Dạ, đi lên liền dán một hóa đơn phạt: “ Vượt quá tốc độ cho phép”
“Tôi đã chú ý các người nửa ngày, vừa rồi còn nhìn thấy hai người đuổi đại tỷ của chúng tôi đi” ánh mắt anh ta nhìn thoáng qua bảng số xe, sau đó giật giật cái mũ, “Giống như còn uống rượu, xuống xe đi theo tôi một chuyến.”
Bởi vì nguyên nhân vị trí, người này nhìn hoàn toàn nhìn về phía Phó Tinh Thần mà nói.
Phó Tinh Thần quay đầu nhìn Giang Dạ, trên mặt anh không có biểu cảm gì, chỉ giơ tay rút chìa khóa xe.
“Làm gì vậy?”
“Không phải muốn cùng anh ta đi một chuyến?” Giang Dạ quay đầu lại nhìn cô một cái, sau đó đem áo khoác tây đưa cho cô: “Mặc xong áo, xuống xe.”
Phó Tinh Thần ấn màn hình di động nhìn thời gian, đã qua đêm khuya, xem ra hôm nay không cần về nhà.
Lúc xuống xe cô lại nghĩ, may mắn mấy ngày nay Hoắc Cận Sơ không có ở nhà, nếu biết hai ba ngày cô vào cục cảnb sát một lần, thế nào cũng đem cô đi lột da.
Mấy ngày nay, Phó Tinh Thần đem số lần cả đời tiến vào cảnh sát dùng xong rồi.
Tần suất trước nay chưa từng có.
Cảnh sát trong cục chỉ còn mấy người trực ban, đều giữ vững tinh thần không cho mình ngủ.
Phó Tinh Thần ngồi ở bên tay phải Giang Dạ, cúi đầu là có thể nhìn thấy cái tay xưng đỏ của anh, cô nhấp môi dưới, sau đó giơ tay chạm vào cánh tay Giang Dạ: “Tay còn đau không?”
Giang Dạ cũng cúi đầu nhìn thoáng qua, không trả lời, chỉ là vươn tay, đem tay cô cầm lấy.
Lòng bàn tay anh ấm áp khô ráo, Phó Tinh Thần có thể cảm nhận được hoa văn trong lòng bàn tay, đầu ngón tay cô giật mình, nhưng cũng không tránh ra.
Trong văn phòng yên tĩnh dị thường.
Cách một tấm kính, Phó Tinh Thần chú ý tới bên ngoài mấy người cảnh sát đã nhàm chán mà đi đánh bài.
Ngón tay Giang Dạ nhẹ nâng, sau đó ở mu bàn tay Phó Tinh Thần gõ nhẹ vài cái, đôi mắt hơi hơi nheo lại, thanh âm thực nhẹ: “Phó Tinh Thần, em thích Kỷ Thần Viễn sao?”
Phó Tinh Thần quay đầu liếc anh một cái, sau đó lắc lắc đầu: “Không thích.”
“Vậy em thích ai?”
Nếu đặt ở một tháng trước, có lẽ cô thể không chút do dự nói “Hoắc Cận Sơ”.
Nhưng ở hiện tại, hết thảy đều thay đổi.
Giống như lời Phó Hinh Vân đã nói, không thể thắt cổ chết ở một thân cây—— Hoắc Cận Sơ này là cây cổ thụ, cô cho anh ta không ít cơ hội.
Phó Tinh Thần cúi thấp đầu, những ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nhau mà nắn vuốt, trong lòng như có thứ gì đó nặng nề mà rơi xuống, sau đó dùng sức khuấy động mọi thứ, hô hấp cô cứng lại, do dự nửa phút mới mở miệng: “Tôi không biết.”
Giang Dạ lại hỏi: “Vậy em thích anh sao?”
“Không…… Biết.” động tác Phó Tinh Thần ngừng một chút, sau đó khụ một tiếng: “Bất quá tôi thích mẹ anh.”
Cô quá thích Cố Niên.
Khôn khéo giỏi giang, còn ôn nhu nội liễm.
Giang Dạ câu môi cười một chút, “ Mẹ anh cũng rất thích em.”
Phó Tinh Thần cảm thấy đề tài đã thay đổi, từ vấn đề cô thích ai, tới hiện tại, biến thành chỗ thổ lộ tâm tình.
Hơn nữa là người con gái thổ lộ lẫn nhau.
Phó Tinh Thần nhấp miệng cười, trong lòng cảm thấy vui vẻ, kết quả giây tiếp theo, cô nghe thấy Giang Dạ kế tiếp nói: “Anh cũng thích em.”
“……”
Thiếu chút nữa Phó Tinh Thần cảm thấy là chính mình sinh ra ảo giác, cô xoa xoa lỗ tai, mới vừa vừa chuyển đầu qua, liền đúng lúc bắt gặp đôi mắt Giang Dạ.
Đôi mát Giang Dạ rất đẹp, mắt phượng hẹp dài, tinh xảo lại không nữ tính.
Nhưng đôi mắt nhìn lạnh lùng như vậy, lúc nói chuyện với cô, đều mang theo dáng vẻ ôn nhu.
Phó Tinh Thần ngẩn ra một chút, phản ứng chậm nửa nhịp, thẳng đến khi mặt anh phóng đại tới gần cô mới phản ứng lại.
Khoảng cách hai người quá gần chỉ cách khoảng ba centimet, chỉ cần một người để sát một chút, đôi môi có thể chạm vào nhau.
Ý thức Phó Tinh Thần đã trở lại, nhưng cô cũng không trốn, chỉ là trợn tròn mắt có điểm kinh ngạc nhìn anh.
Đôi mắt Giang Dạ nhắm nhẹ, đầu ngón tay ở tay cô nắm thêm một chút, lúc sắp đụng trúng môi, đem đầu hướng trật qua đi, đặc biệt mềm nhẹ hôn dừng ở trên mặt cô.
Tư thế của anh như đang ôm cô vào lòng, thanh âm có chút thấp, nói mỗi một chữ rất chậm, độ ấm của môi liền chạm khẽ lên mặt cô một chút: “Tim đập nhanh như vậy, đã động tâm rồi đúng không?”
Phó Tinh Thần giật mình, miệng mở ra, vang lên tới lại không phải thanh âm của cô.
Âm thanh phát ra ở cửa, giọng nói người nọ có chút nghiêm khắc, lại mang theo nửa phần bất đắc dĩ: “Giang Dạ —— em xem cục cảnh sát thành nhà mình sao?”
Phó Tinh Thần vội vàng xê dịch mông ra sau, kéo dãn khoảng cách cô cùng Giang Dạ.
Cô giơ tay chạm chạm lỗ tai, độ ấm so với đầu ngón tay cao hơn không ít.
Đứng ở cửa là một người đàn ông rất cao, mặt mày tựa hồ có vài phần tương tự Giang Dạ, không đợi cô đặt ra nghi vấn đối với thân phận người này, người vừa rồi đưa bọn họ tới cục Cảnh sát tiến lại đây: “Thị trưởng Giang, sao ngài lại ở đây?”
Thị trưởng Giang…… Giang Úc Nam?
Phó Tinh Thần theo bản năng nhìn Giang Dạ, biểu cảm trên mặt Giang Dạ không được tốt, nhưng cũng không tính là quá xấu.
Anh đem áo khoác khoác lên người Phó Tinh, lôi kéo cô đứng dậy: “Đi thôi.”
Rất mhanh, Giang Úc Nam cùng người cảnh sát kia đơn giản nói vài câu, đem người lãnh ra khỏi cục.
Giang Úc Nam đem chìa khóa xe ném cho anh “Còn có thể lái xe chứ?”
“Ừ.”
Giang Úc Nam cảm thấy, em trai của mình, chưa bao giờ lạnh lùng như hôm nay.
Trước kia tốt xấu sẽ kêu anh một tiếng “Anh”, kết quả vừa rồi cũng không nhìn anh cái nào, túm cô gái kia liền đi ra ngoài.
Giang Úc Nam không nhanh không chậm mà đi phía sau bọn họ âm thanh trầm ổn: “Tay làm sao vậy?”
Phó Tinh Thần liền ngượng ngùng.
Giang Úc Nam cùng cô không phải người cùng cấp bậc, cùng anh ta hô hấp một bầu không khí, Phó Tinh Thần cảm thấy mình bị ép tới không thở nổi.
Nhưng Giang Úc Nam hiển nhiên không ý thức được việc này, anh ta còn ở hỏi tiếp: “Giang Dạ, miệng vết thương không xử lý tốt sẽ bị nhiễm trùng.”
Anh nói như suy tư gì mà nhìn về Phó Tinh Thần, “Ảnh hưởng đến cuộc sống về đêm.”
Phó Tinh Thần: “……”
Giang Dạ lúc này mới quay đầu, “Đã biết.”
Nói xong anh thay Phó Tinh Thần mở cửa xe, chắn cạnh cửa để cô ngồi vào, lúc đóng cửa lại, Giang Úc Nam ở bên cạnh hỏi anh: “Nhiều năm như vậy, còn chưa có thu phục được?”
Ngữ khí Giang Úc Nam mang theo trào phúng, Giang Dạ nghe ra được.
Anh cũng không tức giận, chỉ duỗi tay chạm vào khóe miệng, câu lấy một bên khóe môi cười cười: “Anh, lời nói khi nãy, ý là lên giường sao?”