Không phải Hoắc Cận Sơ, không phải Phó Hinh Vân.
Cũng không phải Giang Dạ.
Phó Tinh Thần kinh ngạc cả một lúc, sau đó mới ấn nghe.
Đầu kia giọng nói của Cố Niên đã truyền tới, mang theo trấn an cùng lo lắng:“Thần Thần, cháu có bị thương không?”
Phó Tinh Thần ôm cánh tay ngồi xuống: “Đạo diễn Cố, cháu không có việc gì.”
Tiếng gió kêu rít, đem tóc cô thổi có chút loạn, cô duỗi tay cầm lấy, nhẹ giọng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn đạo diễn Cố.”
“Không cần khách khí như vậy” Giọng nói Cố Niên vững vàng: “Ngày đầu tiên đóng phim, cảm giác thế nào?”
“Khá tốt.”
Căn bản không có chuyện gì, xác thật khá tốt.
“Kịch bản cô đã nhìn qua, có chỗ nào không hiểu hay không?”
Phó Tinh Thần mỉm cười, trả lời vấn đề: “Không ạ, vẫn có thể.”
Đầu kia yên tĩnh vài giây, Cố Niên mới mở miệng: “Thần Thần, cháu đừng sợ.”
Lần này Phó Tinh Thần không nói nữa.
Nói không sợ hãi là không có khả năng.
Tim Phó Tinh Thần vẫn còn đập bình bịch, Cố Niên hỏi cô: “Lúc sợ hãi liền ngẩng đầu đếm ngôi sao, đếm tới một trăm ngôi, nói không chừng sẽ có chuyện tốt phát sinh.”
Cố Niên có thể biến cô thành trẻ ba tuổi, Phó Tinh Thần nhẹ “Dạ” một tiếng, sau đó ngẩng đầu.
Qua cơn mưa trời lại sáng, sắc trời đã sắp tối, loáng thoáng có thể nhìn thấy mấy ngôi sao điểm xuyết ở bầu trời đêm, ngón tay cô chỉ chỉ, thật sự đếm từng ngôi từng ngôi.
Cố Niên không nói nữa, cũng không cắt đứt điện thoại.
Phó Tinh Thần có thể nghe được tiếng hít thở, ngẫu nhiên còn truyền đến tiếng tivi, ngay sau đó, là giọng nói nôn nóng của Tạ Cảnh Phi.
Khoảng cách quá xa, cách sóng chỉ nghe được vài từ vụn vặt, Phó Tinh Thần không nghe rõ.
Đã gần mười phút, Phó Tinh Thần thật sự không muốn quấy rầy Cố Niên, mở miệng trước nói: “Đạo diễn Cố, con không có việc gì, cô cứ bận việc đi.”
Lần này Cố Niên cũng không nói nhiều, lại dặn dò vài câu liền cúp điện thoại.
Phó Tinh Thần lại đếm, đếm tới mức đen chính mình phát ngốc, cũng không biết đếm tới một trăm hay chưa.
Cô dứt khoát từ bỏ, đem đầu vùi ở giữa hai đầu gối, đôi mắt mới nhắm lại vài giây, trên vai đã truyền đến ấm áp, đôi mắt Phó Tinh Thần mở ra, sau đó nghiêng đầu nhìn: “Anh……”
Lời cảm ơn còn chưa nói xong, cổ họng cô đã bị nghẹn, hô hấp lỡ một nhịp.
Cô nghiêng đầu, sau đó chớp chớp mắt, kết quả có thể là dùng sức quá mạnh, không cẩn chảy nước mắt mất rồi.
Phó Tinh Thần cắn môi, một tay chống xuống đất mặt muốn đứng lên, bởi vì thời gian ngồi có chút dài, lập tức đứng không vững, vẫn là Giang Dạ kịp thời đỡ mới không bị ngã xuống.
Thần kinh cô thả lỏng, đứng dựa vào anh, nửa ngày cũng không chịu đầu lên.
Giang Dạ sửa lại áo khoác cho cô, thanh âm ôn nhu: “Có sợ không?”
Phó Tinh Thần “Ừ” một tiếng.
Nhân viên cứu hộ đã đuổi tới, Phó Tinh Thần nghiêng đầu nhìn qua, trên núi đã bắt đầu có người rút lui.
Xung quanh chỉ còn dư lại vài người.
Xung quanh tối đen, chỉ có ánh trăng chiếu vào mặt đất, ánh sáng yếu ớt, không ai đem lực chú ý đặt ở bọn họ.
Phó Tinh Thần nâng cánh tay, vòng qua cổ người đàn ông kéo xuống, sau đó nhón chân hôn lên.
Giang Dạ không có động tác khác, chỉ cúi thấp đầu phối hợp với cô.
Trên môi anh còn mùi thuốc lá, rất nhạt cũng rất lạnh, Phó Tinh Thần nhắm mắt lại, mới mở miệng cắn khóe môi anh, đã nghe thấy giọng nói ở đằng sau ôn hòa nhỏ nhẹ ——
“Diệp Già Lam, đẹp không?”
Phó Tinh Thần có thể đoán được tiếng ai.
Vốn dĩ cô cho rằng không còn ai ở xung quanh, lá gan mới lớn lên, đầu óc nóng lên cứ thế nhón chân hôn anh.
Kết quả ai có thể nghĩ đến, bên cạnh còn hai người đang đứng!
Mặt Phó Tinh Thần đỏ lên, thối lui nửa bước, hướng về phía sau nhìn thử, sau đó thấy Đường Ngộ đang nhìn cô mà cười: “Em mang người đi, hai người tiếp tục.”
Nói xong không đợi bọn họ đáp lại, cậu ta trực tiếp kéo cô gái đang phát ngốc đi.
Bên tai khôi phục yên tĩnh.
Rõ ràng rất là lạnh, Phó Tinh Thần lại cảm thấy toàn thân đều đang nóng lên, cô duỗi tay túm lấy góc áo Giang Dạ, đôi mắt cũng không dám nâng lên nhìn anh: “…… Chúng ta cũng xuống đi.”
Trải qua việc như vậy, trong thôn đã không thể lại ở lại, những cảnh quay còn lại chỉ có thể tìm nơi khác quay bù, đoàn phim chỉ có thể về lại Tây Thành.
Phó Tinh Thần không dám để cho Lâm Ấm đi theo, đọc đường đi đặc biệt cẩn thận, lén lút chạy tới xe Giang Dạ.
Giang Dạ mang theo tài xế, Phó Tinh Thần ngồi bên tay phải anh, tay phải bị anh nhẹ nắm, cô quay đầu nhìn ra bên ngoài, sau đó mới mở miệng: “Sao lại trở về?”
Giang Dạ nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, mày vẫn nhẹ nhăn, anh giơ tay nhẹ nhàng ấn ấn đường, không nói chuyện.
Phó Tinh Thần cũng không hỏi lại.
Đáp án không quan trọng, quan trọng là anh xác thật đã trở lại, hơn nữa giờ phút này đang ở bên cạnh cô.
Phó Tinh Thần cúi đầu nhìn mười ngón tay đang đan vào nhau, sau đó cũng nhắm mắt lại, trầm trầm mà ngủ mất.
Từ ở nông thôn đến trung tâm thành phố quá trình không ngắn không dài, trở lại thành phố, đã hơn 9 giờ tối.
Gió rất lớn, đầu lại đau, một giấc ngủ của Phó Tinh Thần tỉnh lại đã hơn 10 giờ rưỡi.
Bầu trời Tây Thành trong vắt, ngẩng đầu có thể nhìn thấy vầng trăng tròn.
Phó Tinh Thần có chút hoa mắt, chống giường ngồi dậy, chờ đầu thanh tỉnh, mới nhớ tới phải báo bình an cho Phó Hinh Vân.
Phó Hinh Vân đáp lại cô: “Đã có người báo bình an cho mẹ rồi.”
Phó Tinh Thần nhíu nhíu mày, nghĩ là Hoắc Cận Sơ, cũng không hỏi lại.
Kết quả giây tiếp theo, tin nhắn Phó Hinh Vân lại gửi tới: “Thần Thần, tối nay có trở về không?”
Ngón tay Phó Tinh Thần dừng lại, sau đó thêm phía trước chữ “Có” một chữ cái “Không”.
Gửi tin nhắn thành công, Phó Tinh Thần đánh giá xung quanh căn phòng.
Toàn bộ phòng trang trí đơn giản lại tinh xảo, không giống phòng khách sạn, giống như phòng ngủ ở nhà, Phó Tinh Thần đè đè huyệt Thái Dương đang nhảy, đứng dậy mở cửa phòng, đã nhìn thấy hai người đang đứng yên một chỗ ở bên ngoài.
Tạ Cảnh Phi cùng Cố Niên hiển nhiên đã ở bên ngoài khá lâu, hai người liếc nhau, sau đó lại đem tầm mắt dừng ở trên mặt Phó Tinh Thần.
Nửa phút sau, Tạ Cảnh Phi mở miệng trước: “Tiểu tỷ tỷ, có cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào không —— a……”
Tạ Cảnh Phi cúi đầu nhìn cách tay bị Cố Niên nhéo đỏ ửng, hít vào khí lạnh sau mới run giọng nói: “ Chú ba…… Ở thư phòng bên cạnh.”
Phó Tinh Thần nhìn cậu ta một cái, sau đó lại nhìn Cố Niên một cái, quyết định không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng đá chân.
“Tiểu…… Chị đói bụng không?”
“Không đói bụng.”
“Nhưng chú ba vẫn chưa ăn cơm” Tạ Cảnh Phi vừa nói vừa nâng khay cơm lên: “Chị cũng biết dạ dày chú ba không tốt lắm, tiểu…… Ừ, có thể phiền chị đưa cơm cho chú ấy được không?”
Phó Tinh Thần bắt đầu hoài nghi, về tên của mình trong miệng Tạ Cảnh Phi, chỉ có một chữ “ Tiểu“.
Cô cười một tiếng, tiếp nhận khay, sau đó đẩy cửa phòng bên cạnh.
Thư phòng ánh sáng rõ ràng tối hơn một ít, Phó Tinh Thần trở tay giữ đóng cửa, bưng đồ ăn qua đặt ở trên bàn.
Giang Dạ nâng mắt, “Tỉnh lại khi nào?”
“Vừa rồi.”
“Anh không muốn ăn, em ăn đi.”
“Giang Dạ.”
“Làm sao vậy?”
Phó Tinh Thần đem ăn đẩy tới mặt anh: “Không phải dạ dày anh không tốt sao?”
Giang Dạ dứt khoát đem văn kiện khép lại, anh lại gần một chút: “Đừng nghe Cảnh Phi nói bừa, trên máy bay anh đã ăn rồi.”
Bởi vậy, Phó Tinh Thần hoàn toàn không biết nên nghe ai.
Cô nhíu mày, sau một lúc lâu vẫn không thể tìm thấy manh mối gì trên mặt Giang Dạ, Phó Tinh Thần chỉ có thể từ bỏ, cô giơ tay túm góc áo, mang theo nước mưa còn có bùn đất, “Em muốn tắm.”
“Được, anh gọi người lấy quần áo cho em.”
Anh nói xong đã đứng dậy, trong nháy mắt, Phó Tinh Thần nâng tay, túm chặt lấy cánh tay anh.
Giang Dạ nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, không nói chuyện.
Ngón tay Phó Tinh Thần dọc theo cánh tay anh hướng về phía trên, sau đó ngừng ở nút áo sơ mi đầu tiên, dễ như trở bàn tay đem nút áo mở ra.
Giây tiếp theo, Phó Tinh Thần muốn mở viên thứ tư, Giang Dạ cầm tay cô lại: “Đừng nháo.”
Phó Tinh Thần nghiêng đầu nhìn, ngón tay ở trước ngực anh chọc nhẹ vài cái, “Công việc giải quyết xong rồi đúng không?”
“Vẫn chưa.”
“Là bởi vì em sao?”
Đáp án rõ ràng.
Phó Tinh Thần đem ngón tay từ trong tay Giang Dạ rút ra, sau đó vòng qua eo anh nhẹ nhàng đi lên, nhón chân ghé vào bên tai người đàn ông nhẹ giọng nói một câu: “Giang Dạ, khả năng em chỉ chủ động một lần này.”
Giang Dạ nhíu mày, vừa muốn nói chuyện, môi của cô đã bao phủ đi lên.
Miệng cô mang theo mùi hương nhẹ nhàng, trong miệng Giang Dạ như ngậm một viên đường, anh thở ra, sau đó một ấn bả vai Phó Tinh Thần kéo cô ra: “Ngoan, đừng náo loạn.”
Có thể là vừa rồi dùng sức lực hơi mạnh, bả vai Phó Tinh Thần bị anh ấn có chút đau.
Cô chớp chớp mắt, hốc mắt lập tức đỏ lên, nhìn đặc biệt ủy khuất.
Đương nhiên ủy khuất.
Thật vất vả mới chủ động một lần, kết quả người ta còn không thèm cảm kích.
Phó Tinh Thần hờn dỗi, xoay người muốn đi, kết quả chân vừa nhấc, liền bị Giang Dạ kéo lại.
Giang Dạ đè cô ở trên tường, một tay vén váy cô lên, ngón tay nhẹ nhàng, đem quần lót cô kéo xuống đùi.
Phó Tinh Thần nhẹ nhàng mà “A” một tiếng, “Em từ bỏ……”
Ngón tay người đàn ông chen vào giữa hai chân, giọng anh rất thấp còn có chút khàn: “Không muốn cũng phải muốn.”