Kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường cao trung ở Tây Thành, Giang Dạ được mời tham dự.
Lúc ấy anh đã ở biểu diễn ở sàn âm nhạc quốc tế, tuy không dùng tên Giang Dạ, video trước nay cũng không tuồng ra ngoài, nhưng chỉ cần mang dòng họ này, trường học sẽ mời, anh cũng không cảm thấy kỳ quái.
Ban đầu Giang Dạ không định đi, nhưng phong thư mời vừa khéo bị Cố Niên thấy, Cố Niên lo lắng con trai nhỏ ít tiếp xúc với mấy cô gái hoạt bát sẽ bị biến thành đầu gỗ, kêu tài xế, phân phó cần phải đưa anh tới trường học.
Khi đó Giang Dạ khi còn nữa nói nữa giỡn hỏi Cố Niên: “Mẹ, mẹ đây là muốn con đi dụ dỗ trẻ vị thành niên?”
Cố Niên không để ý tới anh, “Con cũng đừng có mấy ý nghĩ bậy bạ.”
Giang Dạ cười khẽ.
Người có tâm tư xấu rõ ràng là bà ấy.
Ngày đó Giang Dạ cùng Đường Mộ Bạch cùng đi, kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường nhàm chán như cũ, anh cúi đầu cầm cuốn tạp chí tài chính và kinh tế lên xem, hoàn toàn xem nhẹ những ánh mắt quanh mình.
Cũng không biết qua bao lây, Đường Mộ Bạch đột nhiên kêu hắn: “Tam ca, đợi chút có tiểu học muội đánh đàn dương cầm --”
Giang Dạ mặc kệ hắn, tiếp tục xem tạp chí, bất ngờ nghe được âm thanh cầm khúc.
Điệu có chút quen thuộc, nhưng lại không có chút không giống.
Giang Dạ theo bản năng ngẩng đầu,
khi đó Phó Tinh Thần còn chưa lớn, tóc dài rũ trên vai, trên người ăn mặc một chiếc váy công chúa thuần trắng, xinh đẹp lại đáng chú ý.
Chỉ là vài phút, một khúc kia nhanh chóng đàn xong, cô đối với người dưới đài mỉm cười khom lưng, sau đó xuống đài.
Đường Mộ Bạch quay sang hỏi anh: “Hình như đàn sai mấy nốt?”
Giang Dạ không lập tức trả lời, cách vài giây mới nói: “Không nghe thấy.”
“Giang Dạ -- lỗ tai anh bị nha đầu Kỷ Dư An lấp kín mất rồi?”
“Hôm nay lại đây, mẹ anh yêu cầu anh phải tiếp xúc nhiều với học sinh cao trung.”
Giang Dạ cười cười, dễ như trở bàn tay đem con mẹ nó ý tứ xuyên tạc đến không có điểm dừng.
Rất nhanh Đường Mộ Bạch đã hiểu rõ ý tứ: “Giang Dạ, nếu là anh dám làm gì trẻ vị thành niên, khẳng định giang phó tỉnh trưởng sẽ trục xuất anh khỏi gia môn.”
( Giang Úc Nam: Không chỉ có đem em trục xuất khỏi gia môn, còn sẽ đánh gãy chân *^_^*)
Giang Dạ cười như cũ, “Cô ấy còn nhỏ, không vội.”
So với anh kém tận 5 tuổi, đương nhiên nhỏ.
Đường Mộ Bạch làm thái giám cho Thái Tử gia, lúc này mới hơi chút yên lòng, “Nếu thật lòng thích, về sau em sẽ chú ý cô ấy thay anh.”
Lúc đó Giang Dạ cảm thấy Đường Mộ Bạch này, cũng không phải người đáng tin cậy.
Tới sau này, anh lại biết, anh ta đặc biệt đặc biệt không đáng tin cậy.
Đoạn thời gian sau này, Giang Dạ đều ở nước ngoài.
Có một ngày ba giờ sáng, anh đột nhiên nhận được điện thoại của Đường Mộ Bạch.
Anh hít một hơi thật sâu mới nuốt xuống được lời chửi thề, chỉ đè thấp âm thanh gằn từng chữ một: “Đường Mộ Bạch, tốt nhất cậu có chuyện quan trọng.”
“Đương nhiên quan trọng --” Đường Mộ Bạch khó được nghiêm túc: “Buổi tối hôm nay bệnh viện nhận hai người bị tai nạn xe, có một người là tiểu nha đầu của Hoắc gia......”
Giang Dạ trầm mặc, dùng gần một phút đồng hồ mới hiểu được ý tứ Đường Mộ Bạch.
Anh chỉ hỏi: “Có bao nhiêu nghiêm trọng?”
“Nghiêm trọng đến mức nếu bác sĩ phẫu thuật cho cô ấy không tinh vi, toàn bộ tay trái đều sẽ bị hủy.” Dừng một chút, Đường Mộ Bạch có lòng tốt bỏ thêm câu: “Bất quá không nguy hiểm đến tính mạng.”
Giang Dạ không nói tiếp, trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Mà xa ở bệnh viện Tây Thành, không tới mười lăm phút, có một vị bác sĩ uy tín từ trong quân khu đến.
Bác sĩ kia là bạn tốt của ba Giang Dạ, bởi vì đã khuya, Giang Thiệu một hai phải cho ông một cái lý do để quấy rầy người ta.
Giang Dạ lúc ấy là nói như thế nào nhỉ?
Giọng nói của anh đặc biệt thấp đặc biệt trầm, từng tự rõ ràng: “Bên trong chính là con dâu tương lai của ba.”
Giang Thiệu “Bang” một tiếng treo điện thoại, không nói hai lời kêu người qua.
Phó Tinh Thần giải phẫu tiến hành rất thành công, khôi phụ cũng không tồi, không bao lâu đã có thể xuất viện.
Đến nỗi khi cô cùng Kỷ Thần Viễn ở bên nhau, nguyên nhân gì lại ở bên nhau, Giang Dạ hoàn toàn không biết.
Bởi vì khoảng thời gian kia, anh cho Đường Mộ Bạch nhìn chằm chằm Phó Tinh Thần lại bị Đường thủ trưởng kêu trở về đế đô.
Bình tĩnh một thời gian dài.
Giang Dạ lại lần nữa từ trong miệng Đường Mộ Bạch nghe được cái tên “Phó Tinh Thần”, đã là hai năm sau.
Đường Mộ Bạch vẫn như cũ rạng sáng đánh điện thoại cho anh, trước khi anh mở miệng uy hiếp đã đánh đòn phủ đầu: “Em gái Phó lại xảy ra tai nạn--”
Nghe thấy ngữ khí này của anh ta, liền biết không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Giang Dạ đè đè ấn đường, “Tiếp tục nói.”
“Cô ấy đâm vòng bảo hộ của đường quốc lộ, may mắn tính năng xe kia tốt, cho nên cô chỉ bị xay xát.”
“Còn có?”
Đường Mộ Bạch cũng không hàm hồ: “Việc này làm sao bây giờ?”
Giang Dạ châm điếu thuốc, lúc ấy cơ bản anh không chạm vào thuốc, mới vừa hút một ngụm liền ngăn không được mà nhíu mày.
Thấy anh không trả lời, Đường Mộ Bạch lại hỏi: “Tam ca?”
“Anh không biết.” Giang Dạ dập tắt điếu thuốc, “Cậu xem mà làm.”
Kia đầu yên tĩnh hai phút, Đường Mộ Bạch tra xét tư liệu mới lại mở miệng: “Bằng lái khẳng định sẽ thu về và huỷ, còn có cái vòng bảo hộ kia, bị xe cô nàng đâm cho thảm không nỡ nhìn, việc này xem như hao phí tiền quốc gia, có thể mời vào cục cảnh sát uống trà mấy ngày --”
Anh ta còn chưa nói xong, đã bị Giang Dạ đánh gãy: “Tiểu Bạch, nếu như không có gì sai xót, cô ấy tiến vào cục cảnh sát mấy ngày, đến lúc đó anh liền cho cậu tiến vào mấy năm.”
Đường Mộ Bạch tức giận đến hộc máu.
Trọng sắc khinh bạn!
Kỳ thật không đề cập tới Phó Tinh Thần, căn bản Giang Dạ sẽ không nghĩ đến cô.
Nhưng chỉ cần nhắc tới, bộ dạng của cô lại hiện ngay trước mắt, Giang Dạ không khống chế được mà muốn gặp Phó Tinh Thần.
Vì thế nửa năm sau bằng lái Phó Tinh Thần bị thu về và huỷ, Giang Dạ thật sự gặp được cô
Kỳ thật anh cảm thấy đây là ngoài ý muốn, Đường Mộ Bạch kia không đáng tin cậy, căn bản là không nói cho anh, Phó Tinh Thần nửa năm trước tới nước Mỹ lưu học.
Ngày đó Giang Dạ nhìn thấy cô, chỉ ngoài ý muốn.
Ngày đó anh đi sòng bạc, kết quả không biết ai báo cảnh, kéo một đám người tới cục cảnh sát kiểm tra thuốc phiện cùng máu âm tính dương tính.
Giang Dạ tới nước Mỹ mấy năm, quen biết cục trưởng cục cảnh sát, cục trưởng kia vừa thấy anh, tượng trưng đi ngang qua, liền cúi đầu khom lưng mà thả anh ra.
Lúc anh đi ra khỏi cục lại nhìn thấy Phó Tinh Thần, tìm hiểu một chút liền biết, Phó Tinh Thần đanh một người đàn ông đến mức phải vào viện, người nọ báo cảnh sát nên cô mới bị bắt lại đây.
Lúc ấy Giang Dạ cảm thấy kinh hỉ ngoài ý muốn.
Kinh hỉ qua đi, gọi người thả cô ra liền rời đi trước.
Tự chủ của anh rất tốt, kết quả đặt ở trên người Phó Tinh Thần, đều là lời nói suông -- tất cả đều không được việc.
Giang Dạ mới đi không được hơn mười phút, sau đó lại không yên tâm quay lại nhìn vài lần, vừa vặn thấy Kỳ Thần Viễn đi theo sau Phó Tinh Thần.
Từ khi đó anh liền biết, không thể dựa vào Đường Mộ Bạch được.
Theo đuổi bạn gái, loại việc này phải tự mình làm.
Anh không phải người chủ động, cũng chỉ đối với Phó Tinh Thần là ngoại lệ.
Về nước, ba ngày đầu tiên Đường Mộ Bạch đã nhắc nhở anh một lần: Đối với cô nàng tốt như vậy, sớm muộn gì cũng đem cô nàng chiều hư.
Giang Dạ không trả lời, chỉ cười cười.
Một cô gái nhỏ được Hoắc gia sủng mười mấy năm, anh chỉ nghĩ làm sao để đối với cô so với Hoắc gia cùng tất cả mọi người càng tốt hơn.
Bởi vì là người này, thật tốt tất cả đều là đáng giá.
Sau này, Phó Tinh Thần phát Weibo, nói với anh là cả đời sở ái.
Nhưng đối với Giang Dạ mà nói, Phó Tinh Thần đối với anh lại khác.
Cả đời sở ái.
Cả đời một ái.( Cả đời một tình yêu)
----
Hôm nay sẽ cố đăng hết ngoại truyện