Cuối tuần, điện thoại đến, Tiểu Phiên hẹn tôi đi leo núi.
Còn đang lơ mơ chưa kịp phản ứng gì thì mẹ già của tôi nghe trộm và giả vở giọng tôi trả lời: Ok, không vấn đề gì, được, nhất định sẽ đi, đến ngay đây! Nói rồi nhé, không được hối hận, anh yêu quý, em yêu anh!
Tôi choáng!
Mẹ già, mẹ buồn nôn quá đấy!
Tôi tiện tay thay cái quần khác, đội thêm cái mũ rồi ra ngoài đầu khu đợi.
Mẹ già còn lục tung tủ quần áo của tôi, tìm đồ lót gợi cảm rồi bắt tôi làm theo ý bà, tốt nhất là mặc đồ lót gợi cảm bên trong bộ quần áo thể thao này, để anh chàng nhân dân tệ nhìn thấy một cái là phải điên đảo, hỏa dục khắp người, thú tính bộc phát OOXXOOXXOOXX….(tự hiểu)
Chết tiệt, tôi mà làm thế này thì tôi còn mặt mũi nào nhìn người ta, nhân lúc mẹ già không phòng bị gì tôi chuồn ngay ra ngoài.
Chưa được vài bước thì đã có tiếng gọi chói tai, quay đầu lại nhìn, không phải Tiểu Phiên sao?
Hôm nay anh không ăn mặc chỉnh tề, mà mặc một bộ quần áo kiểu ngụy dã chiến.
Tôi choáng!
Có thể không đẹp trai đến mức ấy không?
Ăn mặc như thế này tôi chẳng khác gì làm nền cho anh ta, con mẹ nó, tôi lầm bầm rồi lên xe.
Xuất phát.
Vì thế mới nói, cách thúc đẩy tình cảm nhanh nhất của nam nữ độc thân chính là đi leo núi.
Phong cảnh đẹp, môi trường tốt, có không khí.
Nhất là có anh chàng đẹp trai bên cạnh, tôi cứ như được uống xăng vậy, động lực rất hăng.
Leo núi leo núi leo núi leo núi leo núi leo núi leo núi leo núi leo núi leo núi.
Leo lâu lắm rồi, tôi rất kinh ngạc, người có nhiều tiền như Tiểu Phiên lại có thể lực tốt thế này.
Tiểu Phiên cũng ngạc nhiên hỏi: Còn leo được nữa không?
Tôi: Không vấn đề gì, tôi đã từng đi trốn vé leo núi, xuất phát từ sau núi, lượn qua bốn đỉnh, hai con sông nhỏ, một thung lũng, có làm sao đâu.
Tiểu Phiên: Khà khà khà khà, tôi thích leo núi, thích lắm ấy, trước đây Tiểu Vy cứ đi được hai bước là không đi nổi, khó khăn lắm mới có bạn bè cùng sở thích thế này đấy.
Ha ha, cánh cửa tà môn mở rồi, đây không phải điều tôi muốn nói sao?
Ngay cả sở thích cũng giống nhau, chuyện này liệu có hơi quá không nhỉ?
Tiếp tục leo, vượt núi vượt rừng, hái cả đống hoa đống cỏ, nát cả cổ họng rồi mà vẫn gào thét tới vài lần, hát không ra làm sao cả, từ ánh mắt của Tiểu Phiên tôi thừa hiểu rõ.
Hát một bài mà sai đến bảy nhịp, mẹ nó chứ còn sai đi sai lại.
Tôi đúng là thiên tài.
Leo đến nơi nguy hiểm, rất tự nhiên, Tiểu Phiên đưa tay kéo tay tôi.
Tôi choáng!
Điện xoẹt!
Điện xoẹt!
Điện xoẹt!
Có điện xoẹt!
Thình thịch thình thịch.
Không hiểu sao, trái tim tôi đập loạn xạ như nổi trống.
Liếc trộm, gương mặt anh ấy, cũng đỏ ửng.
Tiếp tục leo, Tiểu Phiên rất tò mò:
“Tại sao, lần đầu tiên tôi gặp cô mà chẳng thấy cô buồn chút nào?”
“Sao tôi lại không buồn chứ, tôi buồn chết đi được, tôi khóc vài lần trước mặt mẹ tôi, có điều, tôi chỉ khóc trước mặt mẹ, trước mặt người khác tôi không cho họ cơ hội nhìn thấy:.
“Cô rất kiên cường”.
“Điều đương nhiên”.
“Có họ hàng quan hệ với loại gián* đánh mà không chết nọ?”.
Thật không ngờ một người cổ hủ như Tiểu Phiên lại nói đùa với tôi, tôi không biết mình nên phản ứng thế nào nữa.
Tiểu Phiên đã chạy trốn ánh mắt dò xét cao độ của tôi.
Chết tiệt, còn đợi gì nữa, đuổi!
Tôi gào to: “Đuổi được anh thì anh mất tôi 100 tệ”
Tiếng cười, ngoài tiếng cười ra chỉ có tiếng cười.
Thực sự rất vui.
Buổi tối cùng nhau ăn cơm, qua một ngày vận động, đói chết được.
Hai cả chúng tôi ăn như hổ đói, dưới sự hướng dẫn của tôi, mà cũng không hẳn, chỉ cần thứ anh ấy thích ăn hoặc tôi thích ăn thì chậm chân một cái là sẽ sạch trơn dưới đôi đũa của tôi, vì thế, Tiểu Phiên không thể không đuổi theo tốc độ của tôi.
Chúng tôi dùng tốc độ của gió ăn hết đĩa này tới đĩa khác, hết bát này tới bát khác.
Tôi hối hận quá!
Chúng tôi nên đi ăn đồ ăn tự phục vụ, nên ăn xong lúc về còn kiếm được tí.
Ăn no uống say, nghỉ ngơi thôi.
Chết tiệt, sao mà giống trên ti vi thế!
Khi chúng tôi ăn no và nằm ra đến nơi thì có một phụ nữ trung niên đi tới.
Mọi người biết đấy, dì ghẻ, dì ghẻ, dì ghẻ.
Tôi làm thế nào bây giờ? Trên mặt khắc rõ chữ.
Người phụ nữ mặt lạnh nhìn Tiểu Phiên: “Xe con đâu, dì cần dùng”.
Tiểu Phiên không nói gì.
Người phụ nữ đi về phía tôi.
Người phụ nữ nhìn tôi: “Cô là ai?”.
Trời ơi, đất ơi, thần tiên ơi, tôi đây ăn no uống say sắp đổ đến nơi, đang muốn tìm niềm vui thì lại có người tới, trời ơi là trời!
Tôi nghiến răng, giả vờ ngây ngô.
Người phụ nữ nghiêm mặt lại hỏi: “Tôi hỏi cô là ai?”.
“Tôi cần tiền, người này nợ tôi hơn năm mươi vạn, con mẹ nó chứ, đến giờ còn không trả, cả nhà tôi đều sống dựa vào khoản tiền này, mẹ nó chứ cô nói xem đây là chuyện gì chứ, người thì càng ngày càng nghèo, người thì càng ngày càng giàu, nếu tôi mà không đòi được tiền thì về nhà ăn nói thế nào với người nhà được chứ?”.
Tôi vừa nói vừa phun nước bọt.
Ha ha ha.
Gương mặt Tiểu Phiên đỏ hồng, rồi tím lại.
Nín nhịn.
Đến ranh giới của sự bùng nổ, Tiểu Phiên kéo tay tôi chạy ra khỏi quán ăn.
Tôi cười đúng hai mươi phút trong xe.
“Trước đây Tiểu Vy sợ nhất người đàn bà này”.
Chết tiệt, chỉ có tí thế, người đàn bà này mà so với mẹ già tôi á, còn kém xa.
Từ hôm đó mà đi, Tiểu Phiên thường tới tìm tôi, đón tôi tan ca, đi ăn cơm, đi leo núi.
Số lần anh ấy nhắc tới Tiểu Vy càng ngày càng ít.
Tôi cố gắng không nhắc tới cái tên tiện nhân cũ của tôi.
Ở công ty tôi càng ngày càng vui vẻ.
Tôi biết, chỉ cần sống tốt, sống vui, thì đó mới là sự đả kích lớn nhất với hai kẻ tiện nhân kia.
Ai bảo tôi không quan tâm nữa, đã tha thứ cho bọn họ?
Tôi nhỏ nhen lắm, đến chết cũng không quên mắng hai câu:
“Tiện nhân, tiện nhân”.