Lại đi mấy trượng nữa, đường hầm thu hẹp lại , phải cúi lom khom mới tiến về phía trước được.
Càng đi sâu vào càng phải cúi thấp xuống.
Lệnh Hồ Xung nghe Ðan Thanh tiên sinh đi sau cầu nhàu chửi bới, chàng chắc người lão vừa cao vừa lớn mà phải cúi rạp xuống nên lão rất khó chịu.
Ði trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà Hoàng Chung Công bỗng dừng lại. Tiếp theo là tiếng loảng xoảng nổi lên dường như lão dùng vật gì đập vào cửa sắt.
Sau một lúc lại nghe tiếng chìa khóa chuyển động rồi tiếng kẹt vang lên, cánh cửa sắt mở ra.
Hoàng Chung Công bật lửa thắp vào ngọn đèn trên vách ánh sáng lờ mờ chiếu ra trông rõ trên cửa có lỗ vuông.
Nguyên tiếng kẹt cửa vừa rồi là cái cửa sắt vuông nhỏ xíu này mở ra. Lệnh Hồ Xung chắc cái lỗ vuông đó, dùng làm chỗ để đưa đồ ăn uống cho người bị giam.
Hoàng Chung Công nhìn vào lỗ vuông lớn tiếng gọi:
- Nhậm huynh! Bốn anh em Hoàng Chung Công này đến thăm Nhậm huynh đây!
Lệnh Hồ Xung sửng sốt, tự hỏi:
- Sao đại trang chúa lại kêu y bằng Nhậm huynh? Chẳng lẽ người bị cầm tù trong kia không phải là đàn bà?
Bên trong không có tiếng người đáp lại.
Hoàng Chung Công nói:
- Nhậm huynh! Bọn tiểu đệ lâu nay không đến bái yết trong lòng rất áy náy. Bữa nay tới đây để báo cáo với Nhậm huynh một việc lớn.
Trong nhà có người cất tiếng thóa mạ:
- Việc lớn việc nhỏ con mẹ nó cái gì? Có chuyện thối tha thì nói đi, không thì cút cho xa.
Lệnh Hồ Xung rất đỗi kinh ngạc. Bao nhiêu ý nghĩ trước bây giờ bị lật ngược lại hết. Khẩu âm này chẳng những là tiếng người đàn ông tuổi già, mà còn thốt ra những lời thô tục. Ðúng là một người quê mùa.
Bỗng nghe Hoàng Chung Công nói:
- Trước kia bọn tiểu đệ tưởng bọn mình kiếm pháp cao thâm Nhậm huynh là đệ nhất, ngờ đâu mình đã lầm to. Bữa nay có một người tới Mai trang, dĩ nhiên bốn anh em tiểu đệ không địch nổi.
Ngay kiếm pháp của Nhậm huynh so với y cũng còn kém xa.
Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ:
- Té ra lão này dùng lời kích để cầu người kia tỷ kiếm với ta.
Người kia cười ha hả nói:
- Hoàng Chung Công! Bọn các ngươi là phường trẻ nít không địch nổi người ta mới khích họ đến tỷ đấu với ta để mong ta thu xếp cường địch cho. Có đúng thế không? Ha ha! Các người tưởng là đắc sách nhưng hỏng rồi! Mấy chục năm ta không đụng đến binh khí bây giờ quên hết kiếm pháp rồi.
Lệnh Hồ Xung trong lòng kinh hãi nghĩ thầm:
- Người này có trí hơn đời, liệu việc như thần. Y vừa nghe lời Hoàng Chung Công đã đoán trúng ngay. Thật là một nhân tài hiếm có trên giang hồ.
Hắc Bạch Tử nói:
- Ðại ca! Nhậm tiên sinh không phải là địch thủ của người này đâu. Y đã nói trong Mai trang không một ai thắng được y quả đúng sự thật. Chúng ta nhiều lời với Nhậm tiên sinh làm chi cho mất thì giờ?
Lão họ Nhậm quát lên:
- Ngươi khích ta làm chi vô ích? Chẳng lẽ Nhậm mỗ này lại đi làm việc cho bọn trẻ nít các ngươi chăng?
Hắc Bạch Tử nói:
- Kiếm pháp của người này đã được Phong Thanh Dương lão tiên sinh truyền thụ cho. Ðại ca!
Nghe nói ngày trước Nhậm tiên sinh vùng vẫy giang hồ không biết sợ trời, sợ đất là gì mà chỉ sợ một mình Phong lão tiên sinh. Ngoại hiệu Nhậm tiên sinh là "Vọng phong nhi đào". Chữ "phong" này trỏ vào Phong lão tiên sinh, phải vậy chăng?
Lão họ Nhậm thét lên be be rồi cả tiếng mắng nhiếc:
- Thúi lắm! Thúi lắm! Thúi không ngửi được.
Ðan Thanh tiên sinh nói:
- Nhị ca lầm rồi!
Hắc Bạch Tử hỏi:
- Lầm thế nào?
Ðan Thanh tiên sinh đáp:
- Nhị ca nhầm một chữ. Ngoại hiệu Nhậm tiên sinh không phải là "Vọng Phong nhi đào" mà là "Văn phong nhi đào". Nhị ca thử nghĩ coi, Nhậm tiên sinh mà trông thấy Phong lão tiên sinh thì hai người không còn cách xa nhau mấy, khi nào Phong lão tiên sinh còn để y chạy thoát. Y mới nghe tiếng Phong lão tiên sinh đã co giò cúp đuôi mà chạy lêu đêu như chó mất chủ.
Ngốc Bút Ông nói theo:
- Hoang mang như cá lọt lưới.
Ðan Thanh tiên sinh xen vào:
- Có thế mới giữ được ngôi thủ lĩnh cho tới ngày nay.
Lão họ Nhậm không tức giận, lại cười nói:
- Bốn thằng trẻ nít bị người ta đẩy vào tình thế không còn chỗ dong thân mới nghĩ tới lão phu. Lão phu mà trúng quỉ kế của các ngươi thì còn là Nhậm tiên sinh thế nào được?
Hắc Bạch Tử thở dài nói:
- Phong huynh đệ! Nhậm tiên sinh đây vừa nghe nói tới họ Phong đã hồn vía lên mây, tâm thần hoảng hốt. Không cần phải tỷ đấu nữa, bọn tại hạ thừa nhận Phong huynh đệ là đệ nhất kiếm đời nay.
Lệnh Hồ Xung tuy phát giác ra người này không phải đàn bà, bao nhiêu sự dự đoán sai trật, nhưng chàng thấy lão bị giam hãm vào chỗ lao lung đã lâu ngày, thì không khỏi nẩy mối đồng tình. Chàng lại nghe giọng nói của Hoàng Chung Công cũng đoán được võ công lão này rất cao thâm.
Chàng nghe Hắc Bạch Tử nói vậy, vội lên tiếng:
- Nhị trang chúa nói vậy là sai, lúc Phong lão tiên sinh đàm luận về kiếm pháp với vãn bối tỏ ra rất tôn sùng Nhậm lão tiền bối. Người cho là chỉ có một mình Nhậm lão tiên sinh là đáng kính phục. Người còn dặn sau này nếu vãn bối có cơ duyên bái kiến Nhậm lão tiền bối thì phải thành tâm thành ý kính cẩn nghe lời chỉ giáo.
Chàng nói câu này khiến bọn Hoàng Chung Công rất đỗi ngạc nhiên.
Lão họ Nhậm lại vô cùng đắc ý cười ha hả nói:
- Tiểu bằng hữu! Tiểu hữu nói đúng lắm! Phong Thanh Dương không phải là hạng tầm thường.
Chỉ có y mới hiểu được chỗ tinh diệu về kiếm pháp của ta.
Hoàng Chung Công nói xen vào:
- Phong lão tiên sinh có biết Nhậm lão tiên sinh ở đâu không?
Lệnh Hồ Xung hàm hồ đáp:
- Phong lão gia chỉ nói Nhậm tiền bối qui ẩn ở một nơi danh sơn thắng cảnh. Hồi lão nhân gia dạy vãn bối luyện kiếm thường nhắc tới Nhậm tiền bối. Lão gia còn nói những kiếm chiêu mà vãn bối luyện tập chỉ dùng để đối địch với truyền nhân của Nhậm lão tiền bối. Trên đời nếu không còn Nhậm lão tiền
bối thì kiếp pháp phức tạp đó bất tất phải học nữa.
Lúc này chàng rất lấy làm bất mãn với bốn vị trang chúa ở Mai trang nên nói mấy câu ra chiều mạt sát họ. Chàng nghĩ lão họ Nhậm là tay hào kiệt một đời mà bị cầm tù vào chỗ tối đen này tất nhiên vì bị họ ám toán. Như vậy thủ đoạn đê hèn của bốn vị trang chúa không cần nói cũng biết!
Lão họ Nhậm lại nói:
- Phải đó! Tiểu bằng hữu! Phong Thanh Dương quả nhiên là người kiến thức. Tiểu hữu đã đánh bại bốn tên trang chúa ở Mai trang phải không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Kiếm pháp của vãn bối đã do chính tay lão gia truyền thụ thì ngoài Nhậm tiền bối hay truyền nhân của ngài, người thường dĩ nhiên không địch nổi.
Chàng nói mấy câu đã công nhiên mạt sát bọn Hoàng Chung Công.
Chàng cảm thấy khí ẩm thấp chốn lao tù trong lòng đất làm cho khó chịu, nên tức giận bốn vị trang chúa. Chàng nghĩ rằng mình mới tới đây trong khoảnh khắc mà đã khó chịu thế này thì bọn trang chúa đem giam một vị đại anh hùng vào đây hàng mấy chục năm thật quá tàn nhẫn.
Chàng lẩm bẩm:
- Dù các ngươi có giết ta, ta cũng mỉa mai cho hả dạ.
Bọn Hoàng Chung Công nghe Lệnh Hồ Xung nói dĩ nhiên là rất bực mình, nhưng thực tình bốn lão tỷ kiếm bị bại thì còn nói sao được nữa.
Hắc Bạch Tử là người thâm mưu thấy lão Nhậm không chịu tỷ đấu với Lệnh Hồ Xung dù có nói khích cũng bằng vô dụng. Lão xem chừng Lệnh Hồ Xung lại có thâm ý khác dường như cố ý lấy lòng lão Nhậm, liền kéo tay áo Ðan Thanh tiên sinh bảo y đừng xen vào.
Người kia lại nói:
- Hay lắm! Hay lắm! Tiểu hữu hãy nói cho ta hả giận. Tiểu hữu đả bại bọn chúng thế nào?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Người đầu tiên trong Mai trang tỷ kiếm với vãn bối là ông bạn họ Ðinh danh hiệu là Nhất tự điện kiếm Ðinh Kiên.
Người kia nói:
- Kiếm pháp của thằng cha này chỉ có vẻ bay bướm chứ không thực lực. Hắn dùng kiếm quang để hăm người mà không có bản lãnh chân thực. Tiểu hữu chẳng cần ra chiêu hại hắn, cứ hươi lưỡi kiếm vào là tay hắn tự đưa ngón tay, cổ tay cho lưỡi kiếm của tiểu hữu chặt đứt.
Năm người nghe nói bất giác "ủa" lên một tiếng.
Người kia hỏi:
- Sao? Ta nói có đúng không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Lão tiên sinh nói đúng lắm, tựa hồ chính mắt trông thấy.
Người kia cười hỏi:
- Hay lắm! Hắn bị đứt năm ngón tay hay cả bàn tay?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Vãn bối vội nghiêng lưỡi kiếm đi.
Người kia nói:
- Không được! Không được! Ðối phó với kẻ địch cần gì phải lịch sự? Tiểu hữu lòng dạ nhân từ sau này tất có phen thất bại. Người thứ hai tỷ đấu với tiểu hữu là ai?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Là tứ trang chúa.
Người kia nói:
- Hừ kiếm pháp của lão tứ dĩ nhiên cao minh hơn gã Nhất tự thí kiếm gì đó, nhưng cũng không hơn mấy. Y thấy tiểu hữu thắng Ðinh Kiên nhất định là vừa ra chiêu đã giở môn tuyệt kỹ đắc ý nhất. Chà chà! Cái đó kêu bằng gì nhỉ? À phải rồi! Cái kêu bằng "Bát mặc phi ma kiếm pháp" với những chiêu
"Bạch hồng quán nhật", "Ðằng giao khởi phụng" và "Xuân phong dương liu" gì gì đó.
Ðan Thanh tiên sinh nghe lão Nhậm nói huỵch toẹt kiếm chiêu đắc ý nhất của mình không sai chút nào thì kinh hãi vô cùng!
Lệnh Hồ Xung nói:
- Kiếm pháp tứ trang chúa thực ra rất cao minh, có điều lúc y tấn công để nhiều chỗ sơ hở.
Lão Nhậm cười khanh khách nói:
- Truyền nhân của lão Phong quả nhiên có cặp mắt tinh đời. Tiểu hữu nói trắng được nhược điểm trí mạng về môn Bát mạc phi ma kiếm pháp ra thì giỏi thiệt! Kiếm pháp này có một chiêu mà hắn cho là lợi hại nhất kêu bằng "Ngọc long đảo huyền" vung kiếm từ bên trên bổ xuống. Nếu hắn không sử đến thì thôi, bằng hắn đưa ra chém truyền nhân của lão Phong thì chỉ cần lướt trường kiếm lên trên lưỡi kiếm của hắn là năm ngón tay hắn bị đứt liền. Máu tươi trên tay ứa ra như tóe mực. Chiêu đó kêu bằng "Bắc huyết
phi chi kiếm pháp" thì phải. Ha ha!
Lệnh Hồ Xung nói:
- Tiền bối liệu việc như thần. Vãn bối quả đã thắng y ở chiêu này nhưng vãn bối với y không thù oán, y còn cho uống rượu ngon, có lý đâu lại để y rụng năm đầu ngón tay. Hà hà!
Ðan Thanh tiên sinh tức giận sắc mặt đỏ bừng lại xám xanh, nhưng đầu y đã trùm áo gối nên không ai ngó thấy.
Lão Nhậm nói:
- Ngốc Bút lão tam chuyên sử phán quan bút. Tay hắn viết chẳng khác gì đứa trẻ nít lên ba mà lại học đòi lối phong nhã, tự xưng thư pháp của mình bao hàm nét bút danh gia. Ha ha! Tiểu hữu ơi! Nên biết lúc lâm địch ra chiêu thì chuyện sinh tử như treo đầu sợi tóc là việc lớn. Người lâm trận đem toàn
lực ra mà chiến đấu còn lo chưa thắng được làm gì có thì giờ nhàn rỗi để giảng cứu những văn bia bút thiếp cổ nhân. Trừ phi võ công đối phương kém quá xa thì mới có thể giỡn cợt người ta ở lòng bàn tay.
Bằng võ công hai bên tương đương nhau mà lại dùng phán quan bút theo lối viết chữ phỏng có khác gì hai tay bưng tính mạng để dâng cho địch nhân.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Tiền bối nói chẳng sai chút nào. Tam trang chúa lúc động thủ cùng người quả có vẻ làm phách thiệt.
Ngốc Bút Ông nghe lão Nhậm phê bình mình như vậy, lúc đầu hắn tức giận tới cực điểm nhưng càng nghĩ càng cảm thấy lão nói đúng lý. Hắn tự nhận đem thư pháp vào phán quan bút quả nhiên uy lực giảm đi rất nhiều. Lệnh Hồ Xung không nương tay thì đến mười mạng Ngốc Bút Ông cũng đi đời.
Hắn nghĩ vậy bất giác khắp mình toát mồ hôi lạnh ngắt.
Lão Nhậm cười nói:
- Muốn thắng Ngốc đầu lão Tam thực d như chơi. Hắn phóng cây bút trông đẹp mắt thật nhưng ngông cuồng thái quá! Có ai đem võ công vào thư pháp bao giờ? Lúc động thủ ra chiêu tranh nhau từng tấc từng phân còn chưa được. Thế mà hắn lại đem tính mạng ra mà đùa cợt. Hắn còn sống được đến
ngày nay quả là một chuyện lạ trong võ lâm. Ngốc đầu lão Tam! Gần 20 năm nay ngươi chui rúc trong xó nhà không dám ló mặt ra ngoài giang hồ phải không?
Ngốc Bút Ông chỉ hắng dặng một tiếng chứ không trả lời. Trong lòng hồi hộp, tự nhủ:
- Lão nói quả không sai. Hai chục năm nay mà mình qua lại giang hồ thì còn sống thế nào được đến ngày nay?
Lão Nhậm lại nói:
- Còn lão nhị luyện công phu vào bàn cờ sắt quả có thực lực. Hễ động thủ tiến công là hắn ra chiêu dồn dập như gió táp mưa sa. Hạng tầm thường khó mà chống đỡ được. Tiểu hữu ơi! Tiểu hữu phá hắn cách nào nói cho lão phu nghe thử!
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Vãn bối không dám nhận chứ "phá". Có điều lúc cùng Nhị trang chúa đối trận, chiêu đầu vãn bối đưa y vào thế thủ.
Lão Nhậm hỏi:
- Hay lắm! Chiêu thứ hai thì sao?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Chiêu thứ hai vãn bối vẫn tranh tiên, Nhị trang chúa vẫn giữ thế thủ.
Lão Nhậm nói:
- Phải lắm! Ðến chiêu thứ ba thì sao?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Chiêu thứ ba cũng vậy. Vãn bối tấn công. Nhị trang chúa giữ thế thủ.
Lão Nhậm nói:
- Thế là tuyệt rồi! Ngày trước Hắc Bạch Tử oai danh chấn động hai miền Nam Bắc sông Ðại Giang cũng vì cách sử dụng bàn cờ sắt. H người nào đỡ được ba chiêu liên hoàn kinh thiên động địa của hắn là hắn tha chết cho. Hắn thành danh trong võ lâm chỉ ở điểm này. Tiểu hữu bức bách hắn phải giữ thế
thủ ba chiêu liền là giỏi lắm. Ðến chiêu thứ tư thì sao?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Chiêu thứ tư cũng vậy. Vãn bối tấn công. Nhị trang chúa phòng ngự.
Lão Nhậm lại hỏi:
- Kiếm pháp lão Phong cao minh đến thế thật ư? Lão phu cứ tưởng dù chính lão Phong động thủ ra tay có thắng được Hắc Bạch Tử, song chẳng thể bức bách hắn giữ thế thủ đến bốn chiêu. Vậy chiêu thứ năm chắc là hắn tấn công chứ?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Thế công thủ trong chiêu thứ năm vẫn không cải biến.
Lão họ Nhậm "ủa" lên một tiếng, lẳng lặng hồi lâu rồi hỏi:
- Vậy tiểu hữu tấn công bao nhiêu chiêu Hắc Bạch Tử mới phản kích?
Lệnh Hồ Xung ngập ngừng đáp:
- Cái đó... cái đó... vãn bối cũng không nhớ nữa.
Hắc Bạch Tử xen vào:
- Phong lão đệ đây kiếm pháp xuất quỷ nhập thần. Thủy chung tiểu đệ không phản kích được chiêu nào. Y tấn công đã ngoài bốn chục chiêu, tiểu đệ tự lượng sức mình không địch nổi, đành hạ bàn cờ chịu thua.
Lão Nhậm la lên một tiếng "ái chà" rồi nói:
- Có lý nào thế được. Chính Phong Thanh Dương tuy là một nhân tài xuất chúng phe Kiếm tông phái Hoa Sơn, nhưng kiếm pháp phái này cũng chỉ có giới hạn. Lão phu nhất quyết không tin trong phái Hoa Sơn từ cổ chí kim lại có người liên tiếp tấn công Hắc Bạch Tử ngoài bốn chục chiêu mà vẫn dồn hắn vào thế bí không còn cách nào phản kích.
Hắc Bạch Tử nói:
- Nhậm huynh vẫn coi tiểu đệ một cách quá cao, song kiếm pháp Phong lão đệ đây cao thâm đến trình độ không thể tưởng tượng được, nó vượt hẳn ra ngoài phạm vi kiếm pháp phái Hoa Sơn rất xa.
Lão Nhậm nói:
- Hay lắm! Vậy lão phu muốn thử cho biết kiếm pháp của tiểu hữu.
Lệnh Hồ Xung vội nói:
- Lão tiền bối đừng mắc bẫy họ. Giang Nam tứ hữu chỉ muốn đưa tiền bối đến chỗ tỷ thí kiếm với vãn bối, vì họ có chuyện mưu đồ ám muội.
Lão Nhậm hỏi:
- Chúng mưu đồ chuyện gì?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Bọn họ đánh cuộc với một người bạn của vãn bối. Nếu trong Mai trang có nhân vật nào thắng được kiếm pháp của vãn bối là phải mất mấy thứ với bọn họ đó.
Lão Nhậm hỏi:
- Mất những vật gì? Chà! Chắc lại cầm phổ kỳ phổ hoặc bút thiếp, danh họa hiếm có của cố nhân chứ gì?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Tiền bối đoán việc như thần, quả không sai chút nào.
Lão Nhậm nói:
- Lão phu chỉ muốn coi kiếm pháp của tiểu hữu chứ không động thủ ra chiêu thực sự. Hơn nữa lão phu chưa chắc đã thắng được tiểu hữu.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Tiều bối mà muốn thắng vãn bối là một chuyện mười phần ăn chắc đến chín. Nhưng phải xin bốn vị trang chúa ưng cho một điều.
Lão Nhậm hỏi:
- Ðiều gì?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Tiền bối thắng được vãn bối thì mấy vật báu hiếm có kia dĩ nhiên sẽ về tay bốn vị trang chúa, song các vị này phải mở rộng cửa nhà lao trả lại sự tự do cho tiền bối.
Ngốc Bút Ông và Ðan Thanh tiên sinh đồng thanh nói:
- Cái đó thì nhất định không được rồi.
Hoàng Chung Công chỉ hắng dặng một tiếng chứ không nói gì.
Lão Nhậm cười nói:
- Tiểu hữu có tư tưởng khác đời như vậy, phải chăng là Phong Thanh Dương dặn tiểu hữu nói thế?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Phong lão tiên sinh tuyệt không biết tý gì về vụ tiền bối bọ cầm tù tại đây, mà vãn bối cũng không ngờ tới.
Hắc Bạch Tử vội hỏi xen vào:
- Phong lão đệ! Lão đệ có biết rõ tên họ Nhậm tiên sinh không? Ngoại hiệu y là gì? Y đã làm chưởng môn phái nào? Vì sao lại bị cầm tù tại đây? Lão đệ đã nghe Phong lão tiên sinh nói tới bao giờ chưa?
Hắc Bạch Tử đưa ra bốn câu hỏi một cách đột ngột, Lệnh Hồ Xung không thể trả lời được một câu. Lúc trước chàng liên công Hắc Bạch Tử ngoài bốn chục chiêu, bây giờ đối phương đưa ra bốn câu hỏi khác nào tấn công tới tấp bốn chiêu mà chàng không đỡ được chiêu nào. Chàng ấp úng hồi lâu mới đáp:
- Cái đó... Phong lão tiên sinh... thực tình chưa nói với vãn bối bao giờ.
Hắc Bạch Tử nói:
- Ðúng thế! Ta cũng chắc lão đệ không hiểu, vì lão đệ không biết rõ căn do, tất đã không yêu cầu bọn ta tha Nhậm tiên sinh. Y mà rời khỏi nơi đây thì võ lâm lại trải qua những trận trời long đất lở, không biết bao nhiêu anh hùng hiệp sĩ sẽ mất mạng về tay y và từ đây trên chốn giang hồ không còn có ngày nào bình yên nữa.
Lão Nhậm cười ha hả nói:
- Ðúng thế! Giang Nam tứ hữu dù lớn mật đến đâu cũng chẳng dám để lão phu thoát khỏi chốn lao lung. Hơn nữa bọn họ bất quá vâng mệnh người khác ở đây coi giữ, nói trắng ra chúng chỉ là bốn tên ngục tốt bé nhỏ mà thôi, làm gì có quyền buông tha lão phu? Tiểu hữu nói vậy là đề cao chúng quá
cỡ.
Lệnh Hồ Xung nghĩ thầm trong bụng:
- Trong vụ này có bao nhiêu điều can hệ mà mình chẳng biết tí gì, nếu nói năng thất thố tất bại lộ hành tung.
Hoàng Chung Công nói:
- Phong lão đệ! Lão đệ thấy nhà lao này tối tăm ẩm ướt mà nẩy mối đồng tình với Nhậm huynh và có ý bất mãn với anh em lão phu. Ðó là lòng dạ nghĩa hiệp của lão đệ, chẳng có điều gì đáng trách.
Nhưng lão đệ nên biết nếu Nhậm huynh đây tái xuất giang hồ thì ngay phái Hoa Sơn nhà lão đệ ít ra cũng mất mạng quá nửa. Nhậm huynh! Tiểu đệ nói vậy có đúng không?
Lão Nhậm cười đáp:
- Ðúng thế! Ðúng thế! Phải chăng chưởng môn phái Hoa Sơn là Nhạc Bất Quần? Thằng cha đó có bộ mặt giả đạo đức. Ðáng tiếc là hắn vừa lên làm chưởng môn ta liền lỡ tay bị ám toán. Nếu không ta đã lột da bộ mặt trá ngụy của hắn rồi.