Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 152: Chương 152: Toan Thoát Hiểm Quần Hùng Thất Bại




Lệnh Hồ Xung tuy không quay đầu lại nhưng cũng biết tiếng chát chúa đó là do khí giới của Lam Phượng Hoàng vung lên đỡ gạt nhát kiếm của sư phụ. Chàng liền điểm đầu chân trái xuống rồi nhảy vọt về phía trước ra xa mấy trượng rồi mới quay đầu lại.

Nhạc Bất Quần rượt tới như bóng theo hình.

Mũi trường kiếm của tiên sinh còn cách trước ngực chàng không đầy một thước.

Lam Phượng Hoàng chuyển động một cái vòng bạc tròn như bánh xe, đường kính không đầy một thước. Chàng không biết đó là thứ binh khí gì.

Bỗng nghe đánh "choang" một tiếng, Lam Phượng Hoàng gạt được lưỡi kiếm của đối phương.

Nhạc Bất Quần toan tiếp tục đuổi nữa, bỗng nghe phía sau có thanh âm lạnh lẽo cất lên:

- Liệng kiếm đi!

Tiếp theo tiên sinh cảm thấy sau lưng hơi đau nhói một chút, liền biết là sau lưng mình đã bị kiềm chế, thì không khỏi hối hận.

Nên biết Nhạc Bất Quần trước nay làm việc gì cũng thận trọng tiên sinh chưa bị ai ám án bao giờ. Phen này tiên sinh thấy tên đại đệ tử do mình nuôi dưỡng dạy bảo đi kết đảng với bọn tà ma, trong tay lại dắt díu một ả ma nữ thì căm tức đến cực điểm; những hận mình không thể đâm chàng một kiếm suốt từ trước ngực ra đến sau lưng cho hả giận.

Theo lẽ ra chiêu kiếm nào của tiên sinh cũng đâm trúng Lệnh Hồ Xung mới phải, không ngờ nội lực chàng cao thâm đến trình độ khôn lường. Thủy chung những chiêu của tiên sinh phóng ra vẫn cách người chàng nửa thước hay bảy tám tấc.

Vì tiên sinh ham tranh thắng gắng sức đuổi theo để đến nỗi bị hãm thân vào trùng vi mà không hay biết. Tiên sinh ngửng đầu lên liền ngó thấy trên cổng chùa Thiếu Lâm có tấm biển đề bốn chữ lớn: "Thiếu Lâm Cố Tự". Té ra đã rượt tới cổng chùa Thiếu Lâm.

Giữa lúc tiên sinh đang ngơ ngác lại thấy bên mình có bẩy tám người bao vây đều cầm binh khí trỏ vào mình. Tiên sinh chỉ nhúc nhích một chút là lập tức bị loạn đao phân thây. Tiên sinh đành buông tay cho thanh trường kiếm rớt xuống đất.

Phía sau Nhạc Bất Quần là người cầm phán quan bút kiềm chế huyệt đạo tiên sinh chính là Dạ Miêu tử Kế Vô Thi.

Hắn lớn tiếng gọi:

- Minh chủ! Bọn anh em ta không xông ra được mà bị thương vong rất nhiều. Bây giờ đành kêu mọi người hãy tạm thời quay trở lại rồi sẽ tính kế.

Lệnh Hồ Xung vừa liếc mắt trông đã nhận ra thấy phần bại về mình. Nếu để đối phương xông lên truy sát thì khó lòng vãn hồi được đại cuộc.

Chàng liền lớn tiếng kêu:

- Xin anh em hãy trở về chùa Thiếu Lâm! Xin lập tức rút lui!

Nội lực chàng đầy rẫy. Tiếng kêu gọi vào giữa lúc hàng mấy ngàn người đang ham chiến mà khắp nơi cùng nghe thấy.

Bọn Kế Vô Thi, Tổ Thiên Thu mấy chục người cũng đồng thanh la lên:

- Minh chủ có lệnh: Toàn thể anh em hãy rút về chùa Thiếu Lâm.

Lệnh Hồ Xung lại cất tiếng gọi:

- Thưa sư phụ! Ðệ tử cam bề đắc tội. Xin sư phụ hãy trở về.

Bỗng nghe một tiếng rú kinh khủng. Lại có người bị thương té xuống. Hai tên đạo sĩ đang chống kiếm xông lên.

Lệnh Hồ Xung nhảy vọt lại. Kiếm quang vừa loé lên, cổ tay hai đạo nhân đã bị trúng kiếm, binh khí rớt xuống đất. Cả hai người vội xoay mình chạy xuống.

Quần hào nghe tiếng hô hoán, lục tục rút lui.

Một số người chính phái ỷ mình sức mạnh xông lên liền bị lưỡi kiếm của Lệnh Hồ Xung chém tử thương hoặc phải chạy trốn vì lên núi rồi không thể địch lại với số đông.

Sau khoảng thời gian chừng ăn cơm xong bữa cơm, dưới chân núi cũng nổi lên từng hồi thanh la vang dội.

Ðó là hiệu thu binh của các phe chính giáo không để đồ đệ rượt theo lên núi nữa.

Trước cửa chùa Thiếu Lâm chỉ còn vang lên những tiếng thóa mạ, tiếng rên la, tiếng kêu gào không ngớt. Trên mặt đất rải rác còn lại những vũng máu tươi mùi tanh sặc sụa.

Kế Vô Thi truyền lệnh xuống lựa lấy tám trăm người lành mạnh chưa bị chút thương tích nào chia làm tám đội canh giữ tám hướng, để phòng ngừa địch nhân xông kích.

Trong mấy ngàn quần hào đến chùa Thiếu Lâm chỉ chừng phân nửa thuộc các môn phái hay các bang hội còn giữ được đôi chút trật tự. Ngoài ra mấy ngàn người đều là những tay võ công cao cường, nhưng lại ô hợp, vô tổ chức. Trận thua này khiến cho họ thêm phần nhốn nháo hỗn loạn, mạnh ai nấy nói ầm ỹ cả lên, không biết đường nào mà lần.

Kế Vô Thi nhìn Lệnh Hồ Xung nói:

- Lần này chúng ta tuy bị thất bại không xuống núi được nhưng còn may ở chỗ bắt được chưởng môn phái Hoa Sơn giữ lại để làm con tin trọng yếu.

Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi hỏi:

- Sao? Sư phụ tại hạ chưa về ư?

Chàng nhìn thấy Nhạc Bất Quần ngồi ủ rũ dưới đất, hai tay thõng thượt thì biết ngay là tiên sinh đã bị điểm huyệt, liền nói:

- Kế huynh! Xin Kế huynh giải khai huyệt đạo cho sư phụ tại hạ.

Kế Vô Thi hạ thấp giọng xuống hỏi:

- Hiện giờ chúng ta ở vào tình trạng rất nguy hiểm! Minh chủ hiện nay không còn là đệ tử phái Hoa Sơn nữa thì hà tất phải câu nệ tình sư đệ?

Lệnh Hồ Xung lớn tiếng:

- Một ngày làm thầy bằng suốt đời làm cha. Xin Kế huynh vì bạch diện của tại hạ mà đừng mang tội với gia sư.

Nhạc Bất Quần "hứ" một tiếng rồi quát hỏi:

- Các ngươi muốn giết muốn mổ thì cứ việc hạ thủ đi! Ai là sư phụ quân yêu tà dâm tặc?

Kế Vô Thi hỏi:

- Y không nhận minh chủ làm đồ đệ, hà tất minh chủ phải nhận y làm sư phụ?

Lệnh Hồ Xung lắc đầu chạy đến sau lưng Nhạc Bất Quần giải khai huyệt đạo cho tiên sinh. Chàng lại lượm cả thanh trường kiếm bỏ dưới đất đeo vào sau lưng lão rồi nói:

- Ðệ tử thật tội đáng muôn thác.

Nhạc Bất Quần đón lấy thanh trường kiếm, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, những muốn đâm vào trái tim Lệnh Hồ Xung, nhưng lão biết võ công chàng ghê gớm có đâm cũng chẳng chết được chàng mà dù có đâm chết được chàng đi nữa thì bốn mặt toàn là địch nhân, lão cũng uổng mạnh ở trên núi Thiếu Thất này. Lão trợn mắt nhìn Lệnh Hồ Xung đầy vẻ phẫn nộ.

Lệnh Hồ Xung thấy sư phụ hai tay run bần bật, mắt dường như tóe lửa so với lúc mới gặp ở lưng chừng sườn núi, bây giờ lão còn căm hận gấp mười.

Ðột nhiên chàng xúc động quá khẽ nói:

- Sư phụ ơi! Sư phụ muốn giết đệ tử thì xin hạ thủ đi! Ðệ tử không dám né tránh.

Nhạc Bất Quần kịt mũi một cái rồi hầm hầm rảo bước xuống núi.

Tổ Thiên Thu lắc đầu nói:

- Lệnh Hồ công tử! Công tử có tình với lão mà lão lại bất nghĩa với công tử. Tại hạ xem chừng lão cố ý gia hại, vậy sau này công tử có gặp lão cần phải gia tâm đề phòng.

Lệnh Hồ Xung thở dài nói:

- Xin các vị mau đi rịt thuốc, buộc thương cứu trị cho anh em.

Chàng lẩm bẩm:

- Ðáng tiếc là quần nữ đệ tử phái Hằng Sơn không ở trên núi, thành ra thiếu linh dược trị thương.

Rồi chàng lại tự hỏi:

- Giả tỷ bọn người phái Hằng Sơn cũng ở đây thì không biết họ giúp bọn mình hay về với phe các phái bên chính giáo? thật khó mà đoán được.

Bên tai vẫn nghe tiếng quần hào dứt lác om sòm không ngớt, ruột chàng rối như mớ bòng bong. Giả tỷ chỉ có một mình chàng bị vây hãm thì chàng đã xông xuống từ bao giờ, chẳng kể gì đến sống chết. Nhưng chàng lại là thủ lãnh quần hào. Tính mạng mấy ngàn người cùng sự yên nguy của họ là tùy ở ý nghĩ của chàng khiến chàng rất khó xử.

Lệnh Hồ Xung rút trường kiếm khỏi vỏ chạy ra tới đầu đường thì số đông quần hào cũng đã tay cầm binh khí muốn cùng địch nhân quyết một trận tử chiến.

Tiếng trống mỗi lúc một dồn dập. Ðịch nhân vẫn chưa thấy xông lên.

Sau một lúc tiếng trống im bặt. Quần hào nghị luận phân vân:

- Tiếng trống dứt rồi, chắc họ sắp lên núi.

- Chúng xông lên càng hay. Bọn ta sẽ chém giết một trận tơi bời còn hơn ngồi đây đợi chết.

- Mẹ kiếp! Bọn rùa đen đó vây hãm chúng ta ở đây cho chết đói chết khát chắc?

- Bọn rùa đen mà xông lên thì chúng ta tràn xuống.

- Muốn tràn xuống thì cứ việc mà tràn, hà tất phải nói nhiều.

Kế Vô Thi khẽ bảo Lệnh Hồ Xung:

- Tại hạ xem chừng đây là độc kế của địch nhân. Họ định hãm chết bọn ta. Ðêm nay mà không thoát khỏi cuộc vây hãm thì đã nhịn đói một ngày một đêm, anh em không còn sức để chiến đấu.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

- Ðúng thế! Chúng ta phải lựa lấy hai ba trăm vị bạn hữu bản lãnh cao cường đặc biệt mở đường rồi nhân lúc đêm tối xông ra. Trước hết đánh cho rối loạn trận địch rồi sẽ ào ào kéo xuống.

Kế Vô Thi nói:

- Tại hạ cũng nghĩ chỉ còn có biện pháp này.

Giữa lúc ấy, lưng chừng sườn núi lại trống thúc lên hồi. Tiếp theo chừng hơn trăm người xông lên núi.

Quần hào quát tháo om sòm xô ra tiếp chiến. Nhưng hơn trăm người kia xông lên không phải thực tâm chiến đấu. Sau khoảng thời gian uống cạn tuần trà, họ lại nổi hiệu thu binh rút xuống chân núi.

Quần hào buông khí giới ngồi nghỉ. Chỉ trong khoảng khắc, lại nghe tiếng trống thúc vang lừng, một bọn người khác đầu quấn khăn trắng tấn công lên núi. Họ cũng chỉ chiến đấu một lúc rồi lại rút lui.

Kế Vô Thi nói:

- Thưa minh chủ! Ðây là địch nhân dùng kế làm cho mỏi mệt bên ta, họ quấy rối không để bọn ta yên nghỉ.

Lệnh Hồ Xung nói:

- Ðúng thế! Xin Kế huynh sắp đặt cho.

Kế Vô Thi liền ra lệnh:

- Nếu lại thấy địch nhân xông lên thì chỉ mấy trăm vị giữ cửa ải là ra tiếp chiến vói chúng. Còn thảy hết anh em cứ việc nghĩ ngơi dưỡng sức không đếm xỉa gì đến họ.

Tổ Thiên Thu nói:

- Tại hạ có một kế là chúng ta lực chọn lấy ba trăm anh em chờ sẵn. Vào khoảng nửa đêm, nếu địch nhân lại tấn công thì chúng ta nhân lúc lộn xộn tràn xuống.

Lệnh Hồ Xung nói:

- Hay lắm! Xin Tổ huynh lựa chọn và dặn các vị bằng hữu hễ thấy trận thế bên địch rối loạn thì phải hết sức xông ra.

Chàng đi tuần trên đầu núi để coi thương thế từng người.

Lão Ðầu Tử và Lam Phượng Hoàng bị tiến thương khá nặng, nhưng không lo gì đến tính mạng.

Sau khoảng thời gian không đầy nửa giờ, Tổ Thiên Thu về báo đã lựa xong ba trăm vị đều là những tay hảo thủ bậc nhất trên chốn giang hồ. Dù bên địch có đông đến mấy ngàn người cũng khó lòng kiềm chế nổi ba trăm con mãnh hổ này.

Lệnh Hồ Xung phấn khởi tinh thần đi theo Tổ Thiên Thu đến mé Tây sườn núi thì thấy ba trăm người này hàng ngũ chỉnh tề.

Chàng liền bảo họ:

- Các vị hãy ngồi nghỉ một chút. Chúng ta chờ đêm khuya hãy xông xuống quyết một trận tử chiến.

Lúc này tuyết xuống càng nặng. Tuyết hoa chẳng khác gì những đám lông ngỗng phất phới bay xuống. Dưới đất tuyết đọng một làn mỏng. Trên đầu quần hào cùng quần áo đầy những tuyết hoa.

Trong chùa nước uống cũng không còn một giọt. Mọi người bốc lấy những nắm tuyết đọng dưới đất bóp nát bỏ vào miệng cho đỡ khát.

Bầu trời mỗi lúc một tối đen. Dần dần hai người đứng đối diện cũng chỉ nhìn thấy một đống lù lù chứ không rõ mặt.

Tổ Thiên Thu ở trong bóng đêm bỗng cất tiếng:

- May mà đêm nay trời mưa tuyết, không thì đúng ngày rằm, trăng sáng như ban ngày.

Bốn mặt đang yên lặng như tờ không một tiếng động. Trong ngoài chùa Thiếu Lâm đông nghẹt mấy ngàn người.

Ðột nhiên từ lưng chừng xuống đến chân núi Thiếu Thất, người bên chính giáo kéo ra có đến hàng vạn.

Ai nấy đều im tiếng. Có người muốn nói song bị làn không khí tĩnh mịch trấn áp, lời nói ra đến cửa miệng lại thôi. Chỉ còn nghe tiếng tuyết rơi trên đầu cành ngọn cỏ rất nhẹ nhàng.

Lệnh Hồ Xung chợt nhớ tới Nhạc Linh San, chàng tự hỏi:

- Không hiểu tiểu sư muội bây giờ làm gì?

Ðột nhiên từ lưng chừng sườn núi một hồi tù và "u ú" nổi lên vọng tới.

Tiếp theo là tiếng reo hò rất huyên náo từ bốn mặt tám phương nổi dậy.

Lần này bên địch nhân lúc đêm tối đem toàn lực mở cuộc tấn công chứ không phải chỉ để hư trương thanh thế như mấy lần trước.

Lệnh Hồ Xung vung trường kiếm lên khẽ nói:

- Chúng ta xông xuống đi!

Rồi theo gốc Tây Bắc là phía đường núi gập ghềnh chạy trước.

Kế Vô Thi, Tổ Thiên Thu, Ðiền Bá Quang, Mạc Bắc Song Hùng và ba trăm hào sĩ đã được lựa chọn đều xông xuống núi.

Hơn ba trăm người tràn xuống, dọc đường không gặp ai ngăn trở cả. Chạy chừng hơn một dặm, Tổ Thiên Thu lấy một cây pháo quẹt lửa châm vào ngòi.

Ðùng một tiếng vang dội! Tia lửa bắn lên không lấp loáng rồi lại nổ một tiếng dữ dội.

Ðây là pháo hiệu để thông trì cho quần hào trên núi cùng trong chùa biết mà kéo ra.

Lệnh Hồ Xung đang chạy bỗng bàn chân đau nhói lên. Chàng đã dẫm phải một mũi đinh sắc nhọn liền biết ngay là có điều bất tiện. Chàng vội đề khí nhảy vọt lên cao rồi hạ mình xuống một ngọn cây.

Bỗng nghe Tổ Thiên Thu la rầm lên:

- Trời ơi! Nguy rồi! Dưới đất có quỷ sứ.

Bàn chân mọi người đều dẫm vào mũi đinh nhọn hoắt như răng bừa. Có mũi lớn xuyên thủng cà bàn chân, đau không chịu nổi.

Mấy chục người tiếp tục mạnh bạo xông xuống.

Ðột nhiên có tiếng rú khủng khiếp:

- Úi chao!

Rồi té xuống hố.

Trong lùm cây rậm, mười mấy mũi trường thương liền phóng ra đâm xuống hố.

Những tiếng rú kêu gào và tiếng rú thê thảm vang dội cả một vùng hoang dã.

Kế Vô Thi la lên:

- Minh chủ! Minh chủ mau mau truyền lệnh cho anh em lùi ngược trở lại lên núi.

Lệnh Hồ Xung thấy tình thế này biết là các môn phái chính giáo đã bố trí rất chu mật ở dưới chân núi. Nếu cứ liều lĩnh xuống tất phải toàn quân tan rã.

Chàng liền lớn tiếng gọi:

- Các anh em hãy lùi trở lại chùa Thiếu Lâm. Các anh em hãy lùi trở lại chùa Thiếu Lâm cho mau.

Chàng nhảy truyền ngọn cây này sang ngọn cây kia cho đến bên hố rồi hươi trường kiếm đâm xuống. Lập tức chàng đâm trúng vào ba tay trường thương thủ.

Lệnh Hồ Xung tung mình nhảy xuống, hạ mình ngay bên cạnh một tay trường thương thủ. Chàng cho là bên chỗ hắn đứng tất không có đinh nhọn.

Chỉ trong nháy mắt chàng đâm ngã bảy tám tên. Còn bao nhiêu trường thương thủ la lên một tiếng rồi trốn chạy đi tứ phía.

Số người bị rớt xuống hố đến dư bốn chục, toàn là những nhân tài xuất chúng. Họ tung mình nhảy lên từng người một. Nhưng có đến hơn mười người bị uổng mạng dưới hồ rồi.

Quần hào trông ra bầu trời tối đen như mực, chỉ có ánh tuyết đọng trên mặt đất phản chiếu lờ mờ lên không trông rõ cạm bẫy.

Mọi người đều cúi đầu ủ rũ ra vẻ buồn phiền không dám xông xuống, mà phải nhảy tập tễnh trở ngược về trên núi. May địch nhân không thừa cơ rượt theo.

Quần hào trở về đến chùa liền thắp đuốc lên để coi thương thế thì mười người có đến chín bàn chân máu chảy đầm đìa. Ai nấy phẫn hận ngoác miệng ra mà chửi bới.

Hiển nhiên đối phương khua trống hò reo trong mấy giờ vừa rồi là để yểm hộ cho cuộc đào hố cắm đinh ở lưng chừng sườn núi.

Những cây đinh sắt có cây dài tới một thước, có cây dài bảy tám tấc đều chôn xuống đất chỉ để lộ lên mặt đất chừng ba tấc. Mũi đinh sắc nhọn vô cùng. Giả tỷ họ trồng đinh khắp trên đỉnh núi thì không biết có đến mấy chục vạn mũi. Dĩ nhiên là họ chuẩn bị từ trước mới có nhiêu đinh sắt thế này. Bên địch đã mưu sâu như vậy thì trong bọn quần hào hễ ai có chút đầu óc là không khỏi kinh hãi.

Kế Vô Thi kéo Lệnh Hồ Xung sang một bên khẽ nói:

- Lệnh Hồ công tử! Làm việc lớn không nên câu nệ tiểu tiết. Bên địch đã bố trí thủ đoạn hiểm độc như vậy. Nếu muốn toàn thể anh em rút lui một cách bình yên vô sự thì không được đâu. Công việc lo nghĩ ngày đêm của chúng ta chỉ mong sao cứu Thánh cô thoát hiểm. Ðại sự là ở chỗ đó. Việc này xin công tử một mình gánh lấy trọng trách.

Lệnh Hồ Xung kinh hãi ngập ngừng hỏi:

- Kế huynh nói vậy... là có ý gì...

Kế Vô Thi đáp:

- Tại hạ vốn biết công tử nghĩa khí ngất trời quyết chẳng chịu bỏ anh em, để đi một mình, nhưng hết thảy mọi người cùng ở lại chịu chết thì sau này lấy ai ra mà trả mối đại cừu này. Hơn nữa Thánh cô còn bị giam cầm khổ ải trong chốn ngục tù, ai là người cứu Thánh cô thoát khỏi chốn lao lung để lại được nhìn thấy ánh mặt trời?

Lệnh Hồ Xung cười khành khạch nói:

- Té ra Kế huynh muốn cho tại hạ xuống núi một mình để chạy thoát thân. Việc này xin đừng nhắc tới nữa. Chúng ta chết thì cùng chết cả với nhau, hơi đâu mà lo toan nhiều đến thế được? Vả lại người đời ai mà không chết? Chúng ta cùng chết với nhau tại chốn này, Thánh cô bị giam trong ngục đến chết là cùng. Các môn phái phe chính giáo bữa nay đắc thắng. Rồi mấy chục năm sau cũng chết hết. Cuộc chiến đấu thắng hay bại hiện giờ chẳng qua đưa đến kẻ chết sớm, người chết muộn mà thôi.

Kế Vô Thi biết chừng có khuyên can đến đâu, Lệnh Hồ Xung cũng chẳng chịu nghe nào. Nói lắm cũng bằng vô ích. Nhưng bữa nay nếu không nhân lúc đêm tối mà chạy để đến trời sáng ngày mai, địch nhân lại mở cuộc tấn công lớn thì chẳng còn cơ hội nào thoát thân được nữa. Hắn thất vọng quá chừng, bất giác buông một tiếng thở dài.

Bỗng nghe mấy người nổi lên tràng cười hô hố. Họ cười mỗi lúc một nhiều vui sướng hơn.

Quần hào sau cuộc chiến bại bị khốn ở trong chùa, tính mệnh nguy ngập trong sớm tối mà còn có người cười đùa chớt nhả mới kỳ.

Lệnh Hồ Xung và Kế Vô Thi vừa nghe đã biết ngay là bọn Ðào cốc lục tiên đều lẩm bẩm:

- Trên đời này chỉ có sáu quái vật đó là chết đến gáy hãy còn dửng mỡ.

Bỗng nghe Ðào Chi Tiên nói:

- Trên thiên hạ sao có người ngốc đến thế? Họ đem đôi bàn chân lành lặn đạp lên chông sắt mà chơi. Ha ha! Thật là nực cười đến chết đi được.

Ðào Diệp Tiên nói:

- Các ngươi thật là ngu muội, muốn đem bàn chân thử với chông sắt xem chân mình lợi hại hay chông sắt ghê gớm. Ha ha!... Chông sắt xuyên qua bàn chân khoan khoái lắm phải không?

Ðào Hoa Tiên cười nói:

- Các ngươi muốn nếm mùi chông sắt xuyên thủng bàn chân thì sao không lấy đanh sắc dùi từ mu bàn chân dài xuống mà coi? Ha ha!...

Sáu anh em Ðào cốc lục tiên ôm bụng cười, cười đến nỗi không kịp thở, đến ôm ngực mà ho, đến bò lăn dưới đất, tưởng chừng những chuyện hoạt kê trong thiên hạ không có chuyện gì đáng cười hơn.

Quần hào bị chông sắt xuyên thủng bàn chân đã đau đớn la làng lại còn bị người ngồi bên chế diễu chịu không được, liền lớn tiếng thóa mạ.

Nhưng bọn Ðào cốc lục tiên đối với những câu mắng nhiếc đều chẳng hiểu chi hết. Ai mắng chúng là "quân chó đẻ" thì chúng hỏi lại sao không kêu bằng "quân ngựa đẻ". Người nào bảo chúng là "đồ ba que" thì chúng hỏi vặn sao không kêu bằng "đồ bốn que" hay "đồ năm que".

Lúc này trong điện nhốn nháo cả lên. Có người đã rút binh khí ra toan động thủ.

Lệnh Hồ Xung sợ câu chuyện ra to khó bề vãn hồi được.

Ðột nhiên chàng la lên:

- Ô hay! Cái gì đây coi rất ngộ! Thú quá! Thật là thú quá!

Ðào cốc lục tiên nghe chàng nói vậy nhao nhao lại hỏi:

- Cái chi mà thú vậy?

Lệnh Hồ Xung đáp:

- Tại hạ thấy sáu con chuột cắn một con mèo từ mé bên này chạy ra.

Ðào cốc lục tiên thích quá reo lên:

- Ha ha! Chuột cắn mèo! Bọn ta chưa từng thấy thế bao giờ. Chúng nó chạy đi đâu?

Lệnh Hồ Xung liền trỏ tay đáp:

- Chúng chạy về ngả kia.

Ðào Căn Tiên nắm tay chàng nói:

- Ði đi! Chúng ta chạy đi coi!

Quần hào biết là Lệnh Hồ Xung có ý nói gần nói xa để mắng bọn Ðào cốc lục tiên mà chúng cũng tin là chuyện thật đều cười ồ cả lên.

Ðào cốc lục tiên lôi Lệnh Hồ Xung chạy ra phía sau điện.

Lệnh Hồ Xung cười hỏi:

- Ô hay! Ðó không phải ư?

Ðào cốc lục tiên hỏi:

- Sao ta chẳng thấy gì?

Lệnh Hồ Xung có ý muốn cho bọn Ðào cốc lục tiên rời xa ra để tránh cuộc đánh lộn với quần hào, nên chàng tiện tay trỏ bừa bãi khắp mọi phía. Bảy người chạy đi mỗi lúc một xa.

Ðào Căn Tiên đạp đến binh một cái, cửa thiên điện mở ra. Bên trong tối mò chẳng thấy vật gì.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

- Ai chỉ sáu chú chuột khiêng một chú mèo chui xuống huyệt động rồi.

Ðào Căn Tiên nói:

- Công tử đừng bịp người ta nữa.

Hắn bật lửa lên cho sáng, nhưng trong phòng trống rỗng chẳng có vật gì, ngoài một pho tượng phật ngồi quay mặt vào vách.

Ðào Căn Tiên thắp lửa vào bảy ngọn đèn dầu trên bàn rồi hỏi:

- Huyệt động đâu? Chúng ta đuổi lũ chuột ra.

Hắn cầm đèn soi khắp chỗ thì chẳng thấy huyệt động nào cả.

Ðào Chi Tiên nói:

- Không chừng ở sau lưng Ðức Bồ Tát.

Ðào Căn Tiên nói:

- Sau lưng tượng Bồ Tát là bảy người chúng ta đây. Chẳng lẽ chúng ta đều là chuột cả ư?

Ðào Chi Tiên nói

- Tượng Bồ Tát quay mặt vào tường thì sau lưng là mặt trước.

Ðào Căn Tiên cãi:

- Ngươi nói trật rồi mà không chịu thừa nhận. Sau lưng sao lại là mặt trước được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.