Tiếu Ngạo Thần Điêu

Chương 41: Chương 41: Sự bình yên đáng sợ (Thượng)




“Sư phụ, theo con được biết, sư tỷ đã cùng với Phù Nhi, huynh đệ họ Võ, Võ Tam Thông, cùng 1 số người khác đến Tuyệt Tình cốc rồi.” Sư phụ nghe tôi nhắc đến Hoàng Dung nhưng mặt không đổi sắc, vẫn nhàn nhã thưởng trà “Bích loa xuân”.

“Con còn nghe nói, cốc chủ Tuyệt Tình cốc là 1 quái bà bà, võ công lại vô cùng lợi hại, có tuyệt chiêu phun hạt táo ngang ngửa với “Đạn chỉ thần công” của sư phụ, Tuyệt Tình cốc lại rất đông người, còn có vô số cơ quan thần bí, chỉ sợ lần này sư tỷ đi, lành ít dữ nhiều.” Tôi lại tiếp tục sổ 1 tràn, nhưng sắc mặt sư phụ vẫn không thay đổi, chẳng lẽ tin đồn “yêu con hơn mạng” của sư phụ trên giang hồ, là giả sao?

“Sư phụ…”

“Muốn đến Tuyệt Tình cốc?” Tôi đang chuẩn bị sổ tiếp 1 tràn diễn văn 1000 lý do nên đến Tuyệt Tình cốc, thì bị câu nói đột ngột của sư phụ cắt đứt, xém chút là sặc nước miếng. Ngớ người nhìn sư phụ. Đến khi sư phụ lập lại 1 lần nữa câu hỏi của người: “Ngươi muốn đến Tuyệt Tình cốc?” Thì tôi mới sực tỉnh ra, bất giác gật đầu cái rụp, còn lớn giọng nói: “Muốn!”

Nói rồi mới biết mình luống cuống, nhìn ánh mắt nghi hoặc của sư phụ, tôi liền chăm chước: “Đồ nhi thật sự vô cùng lo lắng cho an nguy của sư tỷ và Phù Nhi, cho nên đồ nhi muốn cùng sư phụ đến Tuyệt Tình Cốc, sư phụ lợi hại như vậy, con tin chắc chỉ cần có sư phụ ở đó, sư tỷ và Phù Nhi sẽ không bị quái bà bà kia ức hiếp.”

“Được!” Sư phụ chỉ trả lời gọn nhẹ 1 chữ, sau đó phẩy áo bỏ đi.

Tiểu Hoa Nhi đang gặm đùi gà, vừa thấy sư phụ đứng dậy, liền quẳng luôn nữa cái đùi gà đang gặm nhỡ, ba chân bốn cẳng theo sau sư phụ. Lục Vô Song mặc dù bị thọt 1 chân, cũng không chụi thua kém, chạy nhanh như 1 cơn gió theo sau họ, bỏ lại tôi và Hoắc Đô cùng Quách Tương ngồi ngẩn ngơ bên bàn ăn.

Tôi tin chắc, sư phụ không tin vào lý do tôi đưa ra, bởi lẽ đó thật sự không phải là lý do tôi muốn đến Tuyệt Tình cốc. Nguyên nhân thật sự tôi muốn đến Tuyệt Tình cốc là vì muốn gặp Dương Quá và Tiểu Long Nữ.

Trước đây, tôi vẫn nghĩ, mỗi người sinh ra đều có 1 số phận được sắp đặt sẵn, không ai có thể thay đổi, đó gọi là ý trời. Cho nên khi xuyên qua thế giới “Thần Điêu” này, 1 thế giới dưới ngồi bút của Kim lão gia tử, mặc dù biết trước hết tất thảy, nhưng 8 năm trước, tôi mặc ý trời định sẵn, để vợ chồng Lục Lập Đỉnh bị Lý Mạc Sầu giết chết. 8 năm sau, tôi lại vì mãi mê chơi đùa, mà để sảy ra cái chết của Phùng sư huynh. Vì thế, thời gian ở sơn cốc cùng quái điêu, tôi đã tự trách bản thân mình, trách cứ mình vô dụng, trách cứ “ý trời” quái ác. Nhưng đến khi tôi quyết định rời khỏi sơn cốc cùng Dương Quá, tôi lại nghĩ khác đi. Người ta vẫn nói “nhân định thắng thiên”, huống chi người đấu với người, tôi không tin, mình không thắng nổi “ý trời” của Kim lão gia tử. Lão Kim ta khiêu chiến với ông.

Cho nên tôi muốn đem Dương Long, hai đứa con cưng của Kim lão gia tử ra làm “chuột bạch”, muốn thay đổi số phận của cặp uyên ương mệnh khổ này. Cũng bởi lẽ đó, mà suốt thời gian qua tôi đi theo Dương Quá. Đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn cướp “Quá Nhi” của Tiểu Long Nữ, mà chỉ muốn cuộc chia ly 16 năm của họ, không sảy ra mà thôi. Còn nguyên do tôi muốn sư phụ đi cùng, là bởi vì có trốn cũng không trốn được, nếu tôi đếm không lầm, trong bóng tối, chung quanh tôi lúc này cũng có tới 20 hắc nô. Với lại như đã nói, sư phụ lợi hại như vậy, có người đi cùng, tôi thật sự không cần sợ quái bà bà Cầu Thiên Xích, Công Tôn Chỉ, và Lý Mạc Sầu. Bọn họ có là gì, đối với sư phụ và đám hắc nô mỹ nam mặt lạnh của người.

Mà cũng bởi lẽ đó, tôi gặp lại Hoắc Đô, còn vô cùng miễn cưởng tiếp nhận 1 nô lệ.

“Nàng muốn ăn món nào trước, chủ nhân ~ ~ ~” Hoắc Đô cười tươi hơn hoa, đẩy mấy dĩa điểm tâm đến trước mặt tôi. Nãy giờ lo thuyết phục sư phụ, tôi chưa ăn được miếng nào, nhưng vừa nghe Hoắc Đô dùng chất giọng sến đặc, ngân dài hai chữ “chủ nhân”, thì người tôi nổi đầy gai ốc, chưa ăn mà đã muốn no ngang.

“Hoắc Đô, ngươi còn gọi ta như thế, ta đảm bảo có thể làm ngươi suốt đời không nói được nữa chữ.” Tôi không kìm chế được, lại hét lên.

Hoắc Đô bị tôi hét cũng không sợ hãi, còn cười càng tươi hơn, 1 tay bồng Quách Tương, 1 tay dùng đũa gắp 1 miếng há cảo đưa đến trước mặt tôi, nói: “Ta biết y thuật của nàng cao minh, nhưng cũng phải ăn trước đã, há miệng ra nào, chủ nhân ~ ~ ~”

“Hoắc Đô!” Con bà nó, tên tiểu tử này không nghe hiểu tiếng người sao?

Vì lão Kim đã tiếp nhận thư khiêu chiến của tôi, vì sư phụ đã đồng ý đi cùng, vì tôi muốn đem phu thê Dương Quá và Tiểu Long Nữ ra làm “chuột bạch”; nên đoàn 5 người, và 1 đứa bé, chúng tôi, khởi hành đến Tuyệt Tình Cốc.

Trong suốt quảng đường đi, mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ, nếu không tính đến mấy lần phải ngủ bờ ngủ bụi trong rừng sâu, vì không đến kịp thành trấn, và việc cứ thỉnh thoảng tôi lại bị nổi gai ốc cùng ớn lạnh sống lưng. Chẳng hạn như lúc này đây.

“Chủ nhân, nàng nếu lạnh, thì ngồi nép lại gần đây, ta sẽ sưởi ấm giúp nàng.” Hoắc Đô ngồi cạnh đống lửa, đá 1 cái mị nhãn với tôi, dịu dàng nói, khiến người tôi nổi đầy gai ốc, ngay sau đó, có 1 khối ấp suất thấp lan tỏa đến từ phía sau, khiến tôi lạnh toát cả sống lưng. Tôi còn cảm giác như có ánh mắt của ai đó, đang đục lỗ lên lưng mình. Quay đầu nhìn lại, thì khối áp suất thấp đó lập tức biến mất. Sư phụ sắc mặt bình thản, nhàn nhã ngồi dựa lưng vào góc cây, lao chùi ngọc tiêu của mình, giống như người vừa tỏa sát khí vừa nãy, không phải là người.

Sư phụ dạo này, thật sự vô cùng khó hiểu, đến cả tôi, người ở bên cạnh người 8 năm, đã có lần còn tự tin vỗ ngực nói “người hiểu sư phụ nhất chỉ có đồ nhi”. Giờ đây, cũng không thể hiểu nổi người đang nghĩ gì. Người có thể dễ dàng bỏ qua cho Hoắc Đô. Người cũng không hề xử phạt cái tội bỏ trốn của tôi. Thà người cứ đánh mông tôi, cho tôi “tẩm bổ” bằng cháo trắng nấu hoàng liên, hay bất cứ 1 hình phạt nào khác, tôi còn cảm nhận được, người còn quan tâm đến mình, còn xem mình là người thân. Nhưng sư phụ cứ mặc tôi muốn làm gì làm, không ép buộc tôi luyện công, không cười với tôi như trước, không thân thiết xoa xoa đầu tôi mỗi khi tôi làm nũng, không trừng mắt nhìn tôi mỗi khi tôi ương bướng, không cho tôi ôm lấy thắt lưng người giả vờ gào khóc, và rất nhiều cái “không” cho khác, đã trở thành thói quen không thể thiếu của tôi trong suốt 8 năm qua. Người như thế này, thật sự rất xa lạ.

“Nàng có muốn ăn thêm ít nấm hương nướng không? Chủ nhân ~ ~ ~” Hoắc Đô ân cần lên tiếng. Khiến người tôi lại nổi gai ốc và lạnh toát sống lưng. Tôi khó chịu lườm hắn 1 cái, cự tuyệt: “Ngươi muốn ăn thì tự mình ăn đi!” Hoắc Đô cười cười nhún nhẹ bả vai.

“Ta ăn! Ta ăn!” Tiểu Hoa Nhi đang chơi ném đá cùng Lục Vô Song, vừa nghe đến nấm hương nướng, liền quẳng đá, chạy vội đến chỗ Hoắc Đô, Lục Vô Song thấy vậy, cũng vội chạy đến, như sợ mất phần, vội la lên: “Tiểu Hoắc Tử, Tiểu Hoa Nhi, hai người các ngươi không được ăn hết, phải chừa phần cho ta nha.” Hai đại cô nương này! Mấy bữa nay sư phụ quá dễ dãi, nên bọn họ lấy làm lờn rồi nhỉ?

“Sư phụ!” Tôi mặc kệ bọn họ, nhích người lại gần sư phụ 1 chút. Sư phụ không thèm để ý tôi, chỉ chăm chú lau chùi ngọc tiêu, tôi lại gọi thêm 1 tiếng: “Sư phụ!” nhích người lại gần sư phụ thêm chút nữa, người vẫn không thèm để ý đến tôi.

“Sư phụ!” Không nản lòng, tôi chạy vọt qua, chòm người tới trước mặt người, còn sợ người do đêm tối không nhìn thấy rõ được mặt tôi, không nhận biết được tôi là đồ đệ của người, nên tôi đưa rất sát khuôn mặt của mình đến sát khuôn mặt của sư phụ.

Đêm nay trăng sáng, từng tia sáng của trăng xuyên qua tán những cây cổ thụ rậm rạp trong rừng, chiếu những vệt sáng nhỏ xuống mặt đất, từng vệt từng vệt như những dãy kim tuyến lấp lánh. Gió lay động tán cây, làm những vệt sáng lay động theo, như những nàng tiên diện trên người bộ y phục được dát kim tuyến ánh trăng, đang khiêu vũ trong đêm. Có vài vệt in lên khuôn mặt tựa bạch ngọc của sư phụ, làm dung mạo vốn đã đẹp như thiên tiên của người, càng thêm mấy phần ma mị.

“Anh Nhi, ngươi nói xem, ta phải đối với ngươi như thế nào, mới phải đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.