Bởi vì chân của Tiểu Ngọc Nhi bị thương nên đi rất chậm, Hoàng Thái Cực không đợi kịp liền bước vào Thanh Ninh cung trước.
Lúc này Triết Triết đang rơi lệ, vừa thấy Hoàng Thái Cực tiến vào, vội vàng lau khô nước mắt, chuẩn bị hành lễ với Hoàng Thái Cực, Hoàng Thái Cực vội vàng đỡ nàng. Lập tức hỏi: "Triết Triết, thế nào? Sinh chưa? Là con traisao?"
Ma ma và A Dâng Nhật đang bế tiểu Cách Cách ở một bên nhất thời có chút xấu hổ, không biết nên bẩm báo lại như thế nào.
Đáy lòng Triết Triết cũng thập phần mất mát, nhưng là nàng vẫn ôm một tia hy vọng , miễn cưỡng cười nói với Hoàng Thái Cực: "Là... Cách Cách."
Tươi cười của Hoàng Thái Cực không thay đổi, "Là Cách Cách cũng tốt a, giống nàng, sẽ là một đại mỹ nhân."
Hoàng Thái Cực Nắm chặt tay Triết Triết, ôn nhu nói: "Triết Triết, vất vả cho nàng."
Nghe vậy, trái tim khẩn trương của Triết Triết cũng buông xuống một nửa: "Thần thiếp bất hạnh, sợ là đã khiến Đại Hãn thất vọng rồi."
"Tại sao lại nói như thế? thời gian còn nhiều." Hoàng Thái Cực an ủi.
"Ân." Triết Triết nhẹ nhàng gật gật đầu.
Đang ở một bên, Đại Ngọc Nhi cũng không muốn cô cô còn vì việc sinh hạ nữ nhi màthương tâm, liền nói với Hoàng Thái Cực: "Đại Hãn, người nhìn xem, Cách Cách thật đáng yêu, người đặt cho cách cách một cái tên đi."
Hoàng Thái Cực tươi cười chưa mất, nhưng trả lời lại có chút chần chờ: "Ta phải nghĩ đã."
Nụ cười của Đại Ngọc Nhi liền nhạt đi một chút, càng không cần nói tới tâm tình của Triết Triết khi nghe đến câu này .
Hoàng Thái Cực xoay người, cười với Triết Triết càng thêm ôn nhu, "Hiện tại quân tình báo nguy, ta phải về, thương lượng đối sách với bọn họ, nàng nghỉ ngơi đi."
"Ân." Triết Triết vẫn như cũ tươi cười đến ôn nhu hào phóng, săn sóc hiểu chuyệngật đầu.
Đưa tay ôn nhu lau khô nước mắt Triết Triết, Hoàng Thái Cực nói: "Ta đi đây." Dứt lời, nhìn cũng không nhìn, quay đầu liền đi ra ngoài, một ánh mắt cũng không thèm chia cho tiểu Cách Cách đang được ôm trong tã.
Tiểu Ngọc Nhi vừa tới cửaThanh Ninh cung, liền thấy Hoàng Thái Cực đi ra, Tiểu Ngọc Nhi có chút kinh ngạc.
Hoàng Thái Cực dừng bước lại, nói với Tiểu Ngọc Nhi: "Triết Triết vừa mới sinh xong, ngươi cũng vào bồi nàng đi."
Ngữ khí so với lúc trước lãnh đạm hơn nhiều, Tiểu Ngọc Nhi cũng hiểu được hiện tại tâm tình hắn không tốt, liền gật đầu, sau đó chậm rãi đi vào Thanh Ninh cung.
Mới vừa tới cửa, Tiểu Ngọc Nhi liền thấy Triết Triết thương tâm ghé vào đầu giường, lệ rơi đầy mặt: "Hắn cứ như vậy liền đi rồi, ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không có..."
Đại Ngọc Nhi ngồi ở nàng bên cạnh, vẫn an ủi nàng: "Cô cô, ngài đừng khóc, Đại Hãn người quốc sự rất nhiều, ngài chớ để trong lòng. Ngài hiện tại trọng yếu nhất chính là phải chăm sóc chính mình cho tốt, như vậy mới có thể nhanh chóng hoài thai, tiếp theo nhất định là một đại a ca."
Thấy thế, Tiểu Ngọc Nhi cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, Triết Triết lúc nàyđang ôm Đại Ngọc Nhi khóc rống, Tiểu Ngọc Nhi liền yên lặng lui đi ra. Dù sao lời chúc mừng hiện tạikhông thể nói, Đại Ngọc Nhi cũng đang an ủi Triết Triết, nàng đi vào cũng chỉ khiến cho sự tình xấu đi thôi.
Sau khi trở về, Tiểu Ngọc Nhi phân phó Cao Oa đi chuẩn bị một phần hậu lễ, ngày mai chuẩn bị đi thăm Triết Triết. Chính là không nghĩ tới, đến buổi tối, Đại Ngọc Nhi lại đến chỗ của nàng.
"Ngọc tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?" Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc đặt chén trà xuống.
Đại Ngọc Nhi tựa hồ có chút buồn rầu, ngồi phía đối diện Tiểu Ngọc Nhi từ đầu đến cuốikhông nói một câu: "Nếu không thể sinh được con trai, người thực sự chán ghét như vậy sao?"
"A?" Tiểu Ngọc Nhi sửng sốt, cho rằng Đại Ngọc Nhi không hiểuTriết Triết tại sao lại sốt ruột mong muốn con trai như vậy, đành nói: "Triết Triết cô cô đã gả cho Đại Hãn nhiều năm như vậy, tất nhiên là hy vọng có thể vì người sinh một tiểu a ca có thể đảm đương trách nhiệm, cũng là người kế vị tiếp theo cho Đại Hãn..."
Lời còn chưa nói xong, liền bị Đại Ngọc Nhi đánh gãy: " tâm tư cô cô tỷ tất nhiên cũng biết, điều tỷ không rõ chính là Đại Hãn. Cho dù lần này cô cô không thể hạ sinh tiểu a ca, nhưng cũng đã sinh thêm cho Đại Hãn một nữ nhi đáng yêu a, vì sao Đại Hãn ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái liền đirồi?"
Tiểu Ngọc Nhi nghẹn lời, việc này nàng không biết phải giải thích ra sao, Hoàng Thái Cực nghĩ như thế nào, nàng quả thật không rõ. Cuối cùng, nàng chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Đại Hãn quốc sự bận rộn, có lẽ hôm nay thật sự có chuyện cấp bách, yên tâm đi, tiểu Cách Cách đáng yêu như vậy, Đại Hãn không có khả năng không quan tâm ."
Tiểu Ngọc Nhi nói lời này, chính nàng cũng có chút chột dạ, nhưng dù thế nào nàng cũng không thể nói, đúng, Đại Hãn chính là không muốn Triết Triết tiếp tụcsinh thêm cho hắn một tiểu khuê nữ a.
"Ân, kỳ thật ta cũng nghĩ như vậy ." Đại Ngọc Nhi gật gật đầu, nhưng đôi mày vẫn là không có giãn ra: "Nhưng mà, ta có chút không quen thấy người hành động vô tình như vậy."
Tiểu Ngọc Nhi bất đắc dĩ, trong lòng lại xem thường, hắn vô tình như thế nào cũng không phải đối với tỷ a, thể hiện như vậy làm cái gì. Hơn nữa nàng cảm thấy Hoàng Thái Cực nhiều lắm chỉ là nhất thời thất vọng mà thôi, rất nhanhsẽ đi thăm mẹ con Triết Triết.
Tiểu Ngọc Nhi tiếp tục an ủi: "Người là Đại Hãn, tất nhiên không thể chu toàn hai mặt, nhưng dù sao, vô luận như thế nào, vị trí của Triết Triết cô cô ở trong lòng hắn chắc chắn là không thể dao động ."
Nghe vậy, Đại Ngọc Nhi mới dần dần giãn mày ra, bắt đầu tán gẫu vài câu với Tiểu Ngọc Nhi: "Đúng rồi, muội biết không? Lúc tỷ trở về có nhìn thấy mộtcon gấu chó rất lớn!"
"gấu chó?" Tiểu Ngọc Nhi nghi hoặc nhíu mày: "gấu chó làm sao có thể xuất hiện? Còn xuất hiện trên đường trở về?”
"Tỷ cũng không rõ lắm, Đa Nhĩ Cổn nói như vậy, nhưng tỷ cảm thấy thân ảnh kia giống người hơn." Đại Ngọc Nhi cũng thực hoang mang.
Tô Mã ở một bên, có chút hoảng: "Ai nha, Cách Cách, tối như vậy rồi ngài đừng nói loại chuyện đáng sợ này nữa a."
Đại Ngọc Nhi mắt điếc tai ngơ, tiếp tục nói với Tiểu Ngọc Nhi: "Muội nói, trên đời này có quái vật không? Vừa giống người lại vừa giống gấu."
"Muội chưa từng nghe đến loại quái vật gì vừa giống người lại giống gấu." Tiểu Ngọc Nhi lắc đầu, "Muộinghĩ phỏng chừng là tỷ bị hoa mắt đi, chắc chỉ là một con gấu chó lớn, có khả năng chỉ hơi gầy một chút."
"Ân." Đại Ngọc Nhi gật gật đầu, sau đó dặn dò với Tiểu Ngọc Nhi: "Vậy muội cũng phải cẩn thận một chút a, nếu về sau muội còn muốn xuất cung lễ Phật, tốt nhất là đến chỗ cô cô cầu người mang vài thị vệ đi theo, con gấu kia nếu như có quay lại, cách Phổ Tể Tự muội thường đi cũng không xa đâu."
Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu, nhưng trong lòng có chút buồn bực, kinh đô này làm sao có thể có gấu? Động vật không phải đều tránh xa con người sao.
Thấy không khí cuộc nói chuyện có chút ngưng trọng, Đại Ngọc Nhi vội chuyển đề tài: "Đúng rồi, hôm nay muội cũng chưa có gặp tiểu Cách Cách, bộ dạng của nàng rất đáng yêu a, không mặt dường như khắc ra từ một khuôn mẫu của cô cô."
"Phải không? ngày mai muội sẽ đi thăm, nữ nhi Triết Triết cô cô sinhtất nhiên là phải đáng yêu." Tiểu Ngọc Nhi cười cười.
"Được! Ngày mai tỷ tỷ đi cùng muội." Ánh mắt Đại Ngọc Nhi trong lúc vô ý đảo qua, thấy bàn cờ trên bàn, cười nói: "Tiểu Ngọc Nhi, hôm naymuội biết chơi cờ rồi?"
Tươi cười trên mặt Tiểu Ngọc Nhi cứng đờ, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, "Đúng, chỉ là nhàm chán nên tùy tiện chơi."
Đại Ngọc Nhi chậm rãi, bước đi thong thả đến bên bàn cờ nhìn một vòng, cười nói: "Tuy chưa có đánh xong, nhưng ta khẳng định quân trắng chính là muội. Bất quá người đi quân đen này ngược lại chơi cờ rất cao minh, rõ ràng có thể nhanh chóng đánh cho muội thua đến hoa rơi nước chảy, nhưng cố tình lại nhường, người đi quân đen này là ai a?"
"Ngạch." Tiểu Ngọc Nhi trầm mặc một chút, sau đó chỉ vào Cao Oa nói: "Là Cao Oa nha, tỷ tỷ cũng không biết a, Cao Oa chơi cờ rất lợi hại , nhưng nàng cũng có ý tốt, không chịu đánh nhanh để thắng, cho nên nhường muội lâu như vậy, tránh đểcho muội càng đánh càng càng mất mặt, sau đó liền trở nên như vậy."
"Cao Oa?" Đại Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn về phía Cao Oa: "Thực nhìn không ra, ngươi chơi cờ lợi hại như vậy, từ khi nào ngươi biết chơi cờ?"
Cao Oa đột nhiên bị điểm tên, vô cùng kích động, nhưng nhanh chóng chấn địnhmặt không đỏ, tim không gấp trả lời: " Ngạch Kỳ Cát nô tỳ chơi cờ rất tốt, ngườilà người Hán, khi còn bé có dạy nô tỳ chơi, cho nên nô tỳ cũnghiểu sơ một phần."
Tiểu Ngọc Nhi trộm ở sau lưng Cao Oa giơ ngón tay cái, hảo nha đầu, phản ứng rất nhanh.
"Phải không?" Đại Ngọc Nhi lập tức nở nụ cười: "Chúng ta cùng chơitiếp cho hết ván đi."
Cao Oa vội vàng lắc đầu: "Không không không, nô tỳ chỉ có chút tài mọn sao có thể bêu xấu trước mặt Ngọc Cách Cách.”
"Kiacó là cái gì, hơn nữa kỳ nghệ của ngươi nếu chỉ là chút tài mọn, ta đây càng là một kẻ mù không biết gì."
Cao Oa vội vàng quay đầu, hướng Tiểu Ngọc Nhi cầu cứu.
Tiểu Ngọc Nhi nhận được ánh mắt của nàng, cũng tiến lên khuyên nhủ: "Kỳ nghệ Cao Oa lại không kỹ bằng tỷ, hơn nữa đã trễ như vậy, ban ngày tỷ tỷ làm bạn an ủi cô cô cũng đã mệt rồi, vẫn là nên về nghỉ ngơi sớm một chút."
Nghe đến đây, Đại Ngọc Nhi cũng không tự giác ngáp một cái, sau đó gật gật đầu: "Tỷ tỷ đi về trước ."
Tiểu Ngọc Nhi gật đầu, sau đó đưa Đại Ngọc Nhi tới trước cửa, đợi Đại Ngọc Nhi vừa đi, Cao Oa lập tức vuốt mồ hôi lạnh trên trán: "Cách Cách, vừa rồi ngài hù chết nô tỳ a, nô tỳ sao có thế biết những thứ của người Hán được."
"Chuyện này cũng không có biện pháp khác a." Tiểu Ngọc Nhi cũng có chút bất đắc dĩ.
"Cách Cách, ngài vì cái gì lại không nói rõ, là ban ngày Đại Hãn cùng ngài chơi cờ a." Cao Oa không hiểu nói.
"Nếu ta nói như vậy, ở trong lòng Ngọc tỷ tỷ không chừng sẽ đoán mò a." Chưa nói đến chuyệnĐại Ngọc Nhi thích Hoàng Thái Cực, hơn nữa hôm nay Hoàng Thái Cực có thời gian bồi nàng chơi cờ, lại lấy cớ có quốc sự mà vội vàng rời đi, ngay cả Triết Triết sinh tiểu Cách Cách cũng không liếc mắt nhìn một cái, nếu rơi vào tai Triết Triết, trong lòng còn không biết sẽ nghĩ về nàng như thế nào nữa.
Nhìn nhìn cái bàn cờ kia, Tiểu Ngọc Nhi hạ quyết tâm, vội vàng phân phó Cao Oa đem bàn cờ kia cất đi, tốt nhất là về sau cũng đừng để cho người khác nhìn thấy.