Na Mộc Chung chủ động đưa ra một ngàn năm trăm hộ bộ tộc, tất nhiên đã giúp cho Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc giảm đi không ít phiền toái, sau khi truyền tin tức cho Hoàng Thái Cực, Đa Nhĩ Cổn liền khởi hành trở về kinh đô.
Dọc theo đường đi, Na Mộc Chung đối với Đa Nhĩ Cổn cảm thấy hứng thú, nhưng sau một hồi không có kết quả gì, cũng khiến cho Na Mộc Chung thẹn quá thành giận. Mà Đa Đạc, trong lúc vô ý cứu được muội muội Phỉ Thúy của Na Mộc Chung, khiến Phỉ Thúy đối với hắn tâm sinh ra hảo cảm. Nhưng Đa Đạc, người hắn quan tâm chỉ có Tiểu Ngọc nhi nên không chút nào nhìn ra. Trền đường về kinh Phỉ Thúy thường xuyên bắt chuyện với hắn, nhưng đầu óc của hắn vẫn vô cùng lơ mơ
Ngày bọn họ trở về kinh đô, trời lất phất mưa xuân, Hoàng Thái Cực tự mình ra nghênh đón. Mà Triết Triết cùng những nữ quyến liên quan cũng đứng chờ ở trên thành, chờ bọn hắn chiến thắng trở về, Tiểu Ngọc Nhi và Đỗ Lặc Mã cũng ở trong số đó.
Lúc này bụng Đỗ Lặc Mã đã hơi hơi lộ ra, y phục rộng thùng thình. Nhưng nàng chỉ cần nghĩ đến Đa Nhĩ Cổn sắp trở về liền lập tức hưng phấn như tiểu hài tử, đi tới đi lui, thường thường ngóng trông, nhìn về phía cửa thành.
Triết Triết đành phải giữ nàng lại, cẩn thận dặn dò: "Đừng như vậy, để ý đến đứa nhỏ."
Đỗ Lặc Mã lúc này mới an tĩnh lại, ngoan ngoãn gật gật đầu. Sau đó trở về bên người Tiểu Ngọc Nhi, trong giọng nói dấu không được vui sướng: "Không biết Đa Nhĩ Cổn khi trở về nhìn thấy ta mang thai sẽ là biểu tình gì."
Tiểu Ngọc Nhi giật mình: "Muội không nói cho Đa Nhĩ Cổn biết muội mang thai?"
"Muội muốn chờ hắn về, cho hắn một kinh hỉ!" Đỗ Lặc Mã nghịch ngợm hơi lè lưỡi.
Tiểu Ngọc Nhi im lặng mỉm cười nhìn Đỗ Lặc Mã liếc mắt một cái, không nói gì nữa. Nhưng nàng lại để ý thấy thần sắc của Đại Ngọc Nhi ở bên cạnh lập tức ảm đạm, trong lòng nàng cũng hơi có chút bất đắc dĩ.
Chú ý tới tầm mắt của Tiểu Ngọc Nhi, Đại Ngọc Nhi vội thu liễm tâm tình của mình, tiện đà nhìn Triết Triết cười nói: "Cô cô, cảnh sắc nơi này thật đẹp, nhất là khi đứng ở trên cao nhìn ra xa."
Triết Triết cũng cười nói: "Đúng vậy, hi vọng của mọi người là được đứng ở chỗ cao đi, nếu vẫn luôn không chịu di chuyển, dần dà, còn cho là mình đứng ở vị trí tốt nhất. Chỉ sợ có một ngày, muốn đứng ở trên cao nhìn xa, cũng không có cơ hội." Nói xong lời cuối cùng, Triết Triết vô cùng có thâm ý ngưng mắt nhìn ra xa.
Đại Ngọc Nhi cười cười, không biết là có nghe hiểu lời này hay không, nhưng nàng cũng không đem lời này đặt trong lòng.
Đỗ Lặc Mã ở bên người Tiểu Ngọc Nhi nhẹ giọng nói thầm: "Lời nói của cô cô và đường tỷ đều vẫn luôn khó hiểu như vậy, tỷ tỷ có hiểu không sao?"
Tiểu Ngọc Nhi chỉ cười không nói, kỳ thật lời này nếu như là nàng trước kia, chắc chắn cũng nghe không hiểu, mà nàng cũng không muốn nghe hiểu. Nhưng không biết từ khi nào, những thứ không biết bắt đầu đã nghiệm ra, nhưng nàng bây giờ cũng sẽ không nghĩ giống như Triết Triết, con người đôi khi cũng chỉ nên cần một chút thỏa mãn thì cuộc sống mới có thể càng thêm thoải mái, không phải sao?
Rất nhanh, quân đội đã tiến đến cửa thành, ánh mắt Tiểu Ngọc Nhi và Đỗ Lặc Mã vừa nhìn đến hai người đang dẫn đầu, lập tức liền sáng lên.
Đa Đạc và Đa Nhĩ Cổn sau khi hành lễ xong, liền tự giác mà lui tới một bên. Rất nhiều phụ nhân mặc phục sức Mông Cổ xinh đẹp từ phía sau xe ngựa đi xuống, người đi đầu mặc một thân mông bào* màu đỏ rực, đầu đội mã não châu xuyến, gương mặt diễm lệ xuất chúng xuất hiện trước mặt thu hút tầm mắt của mọi người, nàng chính là tân phúc tấn của Đại Hãn, Na Mộc Chung.
[*] Áo choàng Mông Cổ.
Tiểu Ngọc Nhi rõ ràng nghe được tiếng hừ lạnh của những phúc tấn phái sau, lại nhìn Na Mộc Chung, cảm thấy đích xác là có cảm giác uy hiếp nghiêm trọng.
Na Mộc Chung từ trên xe ngựa đi xuống, đi tới trước mặt Hoàng Thái Cực, mặc dù đi đường mệt mỏi nhưng trên mặt của nàng vẫn tràn đầy tự tin. Phần khí phách này cũng làm cho Hoàng Thái Cực nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.
Đại Ngọc Nhi nhìn thấy ánh mắt Hoàng Thái Cực nhìn chằm chằm Na Mộc Chung, trong lòng cũng không tránh khỏi chua xót, lời trong miệng bật hốt ra: "Đây là Đại phúc tấn của Lâm đại hãn, Na Mộc Chung?"
Lời này khiến Tiểu ngọc Nhi lại ngước mắt nhìn nàng.
Na Mộc Chung tận lực biểu đạt thành ý, dâng lên ngọc tỷ truyền thừa ngàn năm. Hoàng Thái Cực quả nhiên mặt rồng vui vẻ, sau đó phân phó xuống, để mọi người lấy lễ nghi nghênh đón khách quý, đưa đám người Na Mộc Chung vào cung.
Những phúc tấn khác đều thấy được phản ứng khác thường của Hoàng Thái Cực, tâm tình chìm đến đáy cốc, mà ngay cả Triết Triết hỉ giận không lộ ra mặt, tươi cười cũng không khỏi ảm đạm.
Tiểu Ngọc Nhi ngược lại không chú ý tới các nàng, mà chỉ cười nhìn Đa Đạc, Đa Đạc và nàng đều quen thuộc lẫn nhau, cho dù cách xa, hai người cũng có thể cảm giác được vui sướng và nồng đậm tưởng niệm trong mắt đối phương.
Chú ý tới tầm mắt của đệ đệ nhà mình, Đa Nhĩ Cổn cũng không nhịn được nhìn về phía trên thành, đầu tiên là chống lại ánh mắt của Đại Ngọc nhi. Lúc Đại Ngọc Nhi tiếp xúc với ánh mắt của Hoàng Thái Cực, lập tức nghiêng đầu. Mà Đa Nhĩ Cổn cũng từ trong mắt của nàng thấy được một tia mất mát, trong lòng của hắn thở dài một tiếng, nàng như vậy lại là vì Hoàng Thái Cực đi. Nhưng mà ánh mắt trào phúng của hắn cũng không duy trì được bao lâu, tầm mắt đã bị Đỗ Lặc Mã hấp dẫn, nhìn thấy nha đầu ngốc kia cười đến mặt mày sáng lạn, còn không ngừng đứng ở trên thành ngoắc ngoắc hắn, Đa Nhĩ Cổn nhịn không được khẽ nở nụ cười.
Mà Na Mộc Chung ở một bên vẫn luôn chú ý tới Đa Nhĩ Cổn, thấy hắn nhìn về phía thành, nàng cũng vội nhìn lại, thấy được đồng thời thần sắc Đại Ngọc Nhi và Đỗ Lặc Mã của nhất thanh nhị sở, trong mắt của nàng cũng tràn ngập vẻ không vui.
Hoàng Thái Cực mở tiệc chiêu đãi đoàn người Na Mộc Chung, Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc tất nhiên là được thả về nghỉ ngơi. Đợi cho hết thảy đã sắp xếp xong, Đa Đạc vội sải bước ly khai Sùng Chính điện, vốn định đi hoa viên tìm Tiểu Ngọc Nhi, lại không nghĩ Tiểu Ngọc Nhi đang ở chỗ đất trước không xa Sùng Chính điện đợi hắn, bên cạnh là Đỗ Lặc Mã.
Nhưng mà giờ phút này tầm mắt của Đa Đạc cũng chỉ có thể nhìn thấy một mình Tiểu Ngọc Nhi, cũng không quản chung quanh có người hay không, nhanh chóng xông lên, ôm chặt lấy Tiểu Ngọc Nhi. Lực đạo rất lớn, hận không thể đem tưởng niệm trong khoảng thời gian này phát tiết ra.
Tiểu Ngọc Nhi bị hắn ôm có chút khó thở, nhưng cũng không đẩy hắn ra, mà ôm lấy thắt lưng hắn, trong mắt tràn ngập hạnh phúc cùng vui sướng.
Đỗ Lặc Mã nhìn thấy bọn họ không coi ai ra gì ôm nhau cùng một chỗ, tuy rằng cũng có chút thẹn thùng, nhưng nói không hâm mộ cũng là giả, ngày nào đó Đa Nhĩ Cổn cũng có thể ôm nàng như vậy thì thật hạnh phúc, Đỗ Lặc Mã trong lòng thầm nghĩ nói.
Rất nhanh Đa Nhĩ Cổn cũng từ Sùng Chính điện đi ra, Đỗ Lặc Mã vội vàng vui mừng tiến lên đi ôm lấy Đa Nhĩ Cổn. Đa Nhĩ Cổn không ngờ bị nàng ôm chặt, đầu tiên là kinh ngạc, lập tức cũng bật cười, sau đó đem nàng ôm vào trong lòng ngực của mình. Hai người dựa sát vào nhau một hồi, Đa Nhĩ Cổn mới buông Đỗ Lặc Mã ra, nhìn nhìn sắc mặt của nàng, thấy khí sắc nàng hồng nhuận cũng thấy nhẹ nhõm.
Ánh mắt dời đến phần eo có chút rộng của nàng, Đa Nhĩ Cổn cười khẽ, sau đó trêu ghẹo nhìn Đỗ Lặc Mã: "Ba tháng không thấy, nàng ngược lại càng béo a."
Đỗ Lặc Mã không trả lời hắn, chỉ ôm lấy bụng cười đến thấy răng không thấy mắt, đáng yêu cực kỳ.
Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc cũng đã buông ra, hai người đang nắm tay nhau, nghe thấy Đa Nhĩ Cổn trêu ghẹo như vậy, Tiểu Ngọc Nhi nhịn không được cười ra tiếng đến: "Nàng không phải béo, mà là..."
"Ngọc tỷ tỷ đừng nói, muội muốn tự mình nói!" Đỗ Lặc Mã vội vàng ngăn Tiểu Ngọc Nhi lại.
Đa Nhĩ Cổn có chút nghi hoặc nhìn hai người: "Tỷ muội hai người các nàng đang có gì dấu ta sao?"
Đa Đạc cũng nghi hoặc nhìn Tiểu Ngọc Nhi, nhưng Tiểu Ngọc Nhi chỉ cười cười, không nói thêm gì nữa.
Đỗ Lặc Mã hít sâu hai cái, sau đó khuôn mặt nghiêm túc, đối diện với Đa Nhĩ Cổn nói: "Bởi vì trong bụng của ta có một tiểu oa nhi, cho nên ta mới béo như vậy."
Đa Nhĩ Cổn ngạc nhiên, tầm mắt có chút mơ mơ hồ hồ chuyển đến bụng Đỗ Lặc Mã, dần dần mới phản ứng kịp ý tứ trong lời nói của Đỗ Lặc Mã, từ mơ hồ chuyển thành mừng như điên.
Bàn tay Đa Nhĩ Cổn xoa xoa bụng Đỗ Lặc Mã, thanh âm cũng không tự giác mang theo chút run rẩy: "Nàng nói, nàng mang thai? Ta sắp trở thành a mã ?"
Đỗ Lặc Mã một tay đỡ eo, một tay vỗ bụng, chắc nịch gật đầu.
Đa Nhĩ Cổn rốt cuộc áp chế không được nội tâm mừng như điên, mạnh liệt ôm lấy Đỗ Lặc Mã, xoay vài vòng tại chỗ, trong miệng kinh hỉ hô lớn: "Ta sắp làm a mã ! Ta sắp làm a mã ! ..."
Bộ dáng kia, như là hận không thể cho toàn bộ thiên hạ biết Đa Nhĩ Cổn hắn sắp trở thành a mã.
Đa Đạc cũng tiến đến chúc mừng Đa Nhĩ Cổn, trong mắt mang theo hâm mộ: "Ca, chúc mừng!"
Đa Nhĩ Cổn lần đầu ngây ngô vui sướng gật gật đầu. Sau đó liền quan tâm nhìn Đỗ Lặc Mã trong ngực, gần đây nàng ăn uống có tốt không, có thấy khó chịu chỗ nào không, đứa nhỏ trong bụng có nghịch ngợm không?
Từ biểu hiện của hắn có thể thấy được, Đa Nhĩ Cổn thật sự cao hứng, mặc dù người mang thai không phải nữ nhân hắn yêu nhất, nhưng khi nghe được bản thân sắp làm a mã, nỗi vui sướng đều che lấp hết thảy, lần đầu tiên, trong mắt Đa Nhĩ Cổn nhìn Đỗ Lặc Mã mang theo tình cảm khác.
Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc cũng tự giác tránh đi trước, không quấy rầy vợ chồng bọn họ.
Dọc theo đường đi, Tiểu Ngọc Nhi cảm giác Đa Đạc dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi trong lòng bàn tay nàng, nàng không hiểu nhìn về phía hắn: "Làm sao vậy?"
Khuôn mặt tuấn tú của Đa Đạc đỏ lên, sau đó có chút chờ mong nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Ta cũng muốn làm a mã."
Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi cũng xấu hổ đỏ mặt, sau đó cũng nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay của hắn: "Ta cũng muốn làm ngạch nương."
Hai mắt Đa Đạc nhất thời tỏa sáng, lập tức ôm lấy Tiểu Ngọc Nhi, cười nói: "Vậy bây giờ chúng ta nhanh chóng trở về, 'Cố gắng cố gắng' ."
Sau đó, trong tiếng sợ hãi của Tiểu Ngọc Nhi, Đa Đạc liền ôm nàng lên xe ngựa, lập tức nhanh chóng đi về phía phủ đệ.
... ... ...
Na Mộc Chung không chỉ chiếm được hậu đãi của Hoàng Thái Cực, mà ban đêm còn nhận được vô số lễ vật Hoàng Thái Cực đưa tới. Toàn bộ đều là trang sức quý báu, khiến cho những phúc tấn khác của Lâm Đại hãn đều hoàn toàn yên tâm, sai đó bắt đầu tán gẫu về tương lai.
Căn cứ theo lệ thường, dân tộc Mãn Châu, mỗi người chinh phục một bộ lạc, đều dùng đám hỏi để cũng cố nhân tâm, cho nên lần này cũng không ngoại lệ. Na Mộc Chung không cần nghĩ cũng biết nàng sẽ gả cho ai, vì vậy càng thêm tự tin.
Những phúc tấn khác đều sôi nổi đoán, ngay cả muội muội của Na Mộc Chung, Phỉ Thúy cũng không tự giác hỏi: “Không biết là vị đại thần nào? Ta không muốn gả cho những lão đầu tử kia, tốt nhất là một bối lặc gia trẻ tuổi.”
Muội muội nhà mình luôn không thích nói đến việc này, đột nhiên lại nhắc tới, Na Mộc Chung liền cười nói: "Vậy muội đi cầu Hoàng Thái Cực đem muội gả cho tiểu tử Hào Cách kia đi, ta thấy ánh mắt của hắn, đều đảo quanh trên người của nàng."
Phỉ thúy bất mãn nhướng môi phản bác: “Muội mới không cần gả cho Hào Cách đâu! Mũi nhỏ mắt nhỏ, không chút khí khái anh hùng!” Lập tức, nàng lại nở nụ cười: "Ta thấy Đa Đạc rất đáng yêu ."
"Nha, muội là từ khi nào thì để ý đến Đa Đạc a?" Na Mộc Chung cười hỏi.
"Lần đó muội bị rắn cắn, là hắn chủ động tương trợ, cứu muội một mạng. Muội cảm thấy, hắn mới là đại anh hùng chân chính." Phỉ thúy không chút nào che dấu hảo cảm của mình với Đa Đạc, khiến cho các phúc tấn chung quanh đều khẽ nở nụ cười.
Na Mộc Chung tuy rằng cười, nhưng nàng cũng nhắc nhở nói: "Nhưng mà hắn đã có đích phúc tấn ."
"Vậy thì có sao? Nam nhân vẫn không phải luôn là ba vợ bốn nàng hầu sao?” Phỉ thúy không hề gì nói.
"Nhưng mà tỷ nghe nói, Đa Đạc kia cùng đích phúc tấn của hắn tình cảm tốt vô cùng, hắn sẽ chịu lấy muội sao?" Một phúc tấn nói.
Phỉ thúy nhíu mày.
Na Mộc Chung ngược lại không cho là đúng nói, "Không sao, cho dù quan hệ có vững chắc như thế nào thì cũng sẽ có ngày buông lỏng.” Sau đó nàng nhìn Phỉ thúy, trong lời nói là tự tin không sánh kịp: “Chỉ cần muội muốn, tỷ tỷ nhất định sẽ giúp muội đạt được.”