Sự tình ở tiệc tối, ngày không sau Đa Đạc mới từ trong miệng Đa Nhĩ Cổn biết được, bởi vì sau khi hắn đưa Đại Ngọc Nhi đến chùa, trời đã mưa to, hắn không thể không ở trong chùa cả đêm.
Mà sau khi Đa Đạc nghe được tin tức này, cũng không chờ được, lập tức chấm dứt sự tình trong quân doanh chạy vội về nhà mình, trên mặt là nụ cười vô cùng sáng sủa. Mà lúc này Tiểu Ngọc nhi đang vùi đầu chép kinh thư, nhìn thấy Đa Đạc cười vui vẻ như vậy, có chút nghi hoặc.
Đa Đạc chủ động tiến lên mài mực cho Tiểu Ngọc Nhi, ánh mắt nhìn nàng tràn ngập nhu tình.
Tiểu Ngọc Nhi cười nhìn hắn một cái sau, tiếp tục sao chép kinh thư.
Hai người phối hợp thực ăn ý, về phần có một số việc không cần hỏi, trong lòng hai người cũng đã có đáp án.
Trên bàn trang điểm, đặt hai tượng gỗ được Đa Đạc đặc biệt điêu khắc trong dịp sinh nhật của Tiểu Ngọc Nhi, hai tượng gỗ được đặt chung cùng một chỗ, trên mặt mỗi bức tượng đều mang theo ý cười.
Chuyện duy nhất không tốt chính là có lời đồn đãi không hay về Tiểu Ngọc Nhi, những lời kia đại khái là nói nàng tính tình nhỏ nhen, keo kiệt, ghen tị. Nhưng mà Tiểu Ngọc Nhi căn bản không quan tâm, so với đời trước bị người khác nói xấu sau lưng, những chuyện đồn đãi bây giờ chỉ có thể nói là nàng đã sớm quen. Nhưng Đa Đạc lại vô cùng tức giận, không chấp nhận được người khác nói nàng như vậy, Tiểu Ngọc Nhi khuyên ngăn hắn, nàng tỏ vẻ, mặc kệ có lời đồn đãi gì, chỉ cần Đa Đạc là tin tưởng nàng là đủ rồi.
Cuộc sống giữa hai người họ càng thêm tốt đẹp, chỉ là trong cung lúc này đang bốn bề dậy sóng.
Na Mộc Chung mới tiến cung, nhất thời phong cảnh vô hạn. Hải Lan Châu sinh hạ bát hoàng tử, một lần nữa đạt được sủng ái. Mà Đại Ngọc Nhi có thể tính là thảm nhất, nếu không phải Hoàng Thái Cực vì Na Mộc Chung và Hải Lan Châu mà lãnh đạm nàng, thì cũng là bởi vì gần đây nàng liên lụy đến một vụ án mạng, đã bị Hoàng Thái Cực đưa vào đại lao.
Trong lúc Đại Ngọc Nhi bị giam vào đại lao, chỉ có Ngô Khắc Thiện và Tiểu Ngọc Nhi đến thiên lao thăm nàng.
Vừa thấy mặt, Ngô Khắc Thiện liền vội hỏi: "Ngọc Nhi, đây là có chuyện gì xảy ra, muội sao lại liên quan đến án mạng của Kim Chu Nguyên?"
Đại Ngọc Nhi cũng là vẻ mê mang.
Tiểu Ngọc Nhi không vội vã hỏi trước, chỉ đem một ít điểm tâm đã chuẩn bị đưa cho Đại Ngọc Nhi, "Ngọc tỷ tỷ, chắc là tỷ cũng chưa có ăn cơm, ăn chút điểm tâm trước đi."
Đại Ngọc Nhi cười cười cảm kích nhìn nàng: "Cám ơn muội, Tiểu Ngọc Nhi."
Ngô Khắc Thiện ở một bên ngắt lời: "Hiện tại không phải lúc có thể buông lỏng, Ngọc Nhi muội nói cho ca, việc này tại sao lại liên lụy đến muội?”
Đại Ngọc Nhi mặt lộ vẻ oán giận: "Ca, ngay cả ca cũng không tin muội sao?"
Ngô Khắc Thiện lắc đầu: "Ngọc Nhi, không phải ca không tin muội, ca đương nhiên tin rằng chuyện này không liên quan gì đến muội, nhưng mà Đại Hãn có tin hay không, đây mới là quan trọng nhất. Ngọc Nhi, nếu thật sự không phải là muội làm, muội nên giải thích rõ ràng, tin rằng Đại Hãn chắc chắn sẽ không làm khó muội."
"Nhưng mà hiện tại Đại Hãn đã không còn tin muội." Đại Ngọc Nhi đứng dậy, ánh mắt tức giận: "Nếu không, hắn cũng sẽ không đưa muội vào đại lao ."
"Ngọc Nhi, có phải giữa muội và Đại Hãn đã xảy ra chuyện gì, vì vậy mới khiến cho Đại Hãn không chịu tin muội?” Ngô Khắc Thiện nghi hoặc.
Ánh mắt Đại Ngọc Nhi hơi lóe lên một chút, không nói gì.
Ngô Khắc Thiện nhìn phản ứng của nàng liền hiểu được một chút, sau đó nói: "Ngọc Nhi, muội phải biết, thứ mà Đại Hãn muốn là một câu trả lời thuyết phục, muội chỉ cần khiến lòng Đại Hãn thoải mái, cho dù việc này là muội làm, muội cũng sẽ không có việc gì."
Đại Ngọc Nhi chần chờ một chút, sau đó chậm rãi nói: "Muội không có việc gì gạt Đại Hãn ."
"Một khi đã như vậy, muội nên giải thích cho Đa Hãn a, chẳng lẽ muội muốn tiếp tục ở trong đại lao hay sao?” Ngô Khắc Thiện gấp đến độ muốn lật bàn.
Đại Ngọc Nhi quay người đi, ngữ khí quyết tuyệt: "nếu Đại Hãn đã không tin muội, cho dù muội có giải thích như thế nào đi nữa cũng chỉ phí công. Dù sao thì thanh giả tự thanh, nếu như cuối cùng Đại Hãn vẫn không tin muội, như vậy muội chết là được!"
"Ngọc Nhi! Muội sao có thể nói ra những lời bốc đồng như vậy!” Ngô Khắc Thiện lần đầu lớn tiếng khiển trách.
Đại Ngọc Nhi quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt đã hiện lên nước mắt.
Thấy bộ dáng này của nàng, Ngô Khắc Thiện cũng chỉ có thể đem khẩu khí kia nghẹn về, sau đó bất đắc dĩ nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Tiểu Ngọc Nhi, muội ở lại khuyên nhủ muội ấy đi, ta đi trước."
Dứt lời, Ngô Khắc Thiện liền xoay người rời đi. Sau khi Ngô Khắc Thiện rời đi, Đại Ngọc Nhi nhịn không được thấp giọng khóc.
Thấy thế, Tiểu Ngọc Nhi chỉ đành trấn an nói: "Ngọc tỷ tỷ, tỷ đừng khóc. Biểu ca cũng vì quan tâm tỷ cho nên mới tức giận như vậy."
"Ta biết." Đại Ngọc Nhi nhẹ nhàng vuốt cằm, thanh âm khàn khàn: "Nhưng mà chuyện này thật sự không phải là ta làm, vì cái gì Đại Hãn lại không chịu tin ta?"
Tiểu Ngọc Nhi không trả lời, bởi vì nàng cũng không biết Hoàng Thái Cực vì cái gì phải làm đến mức như vậy. Chẳng lẽ là Đại Ngọc Nhi lại làm chuyện gì khiến cho hắn mất hứng?
Tuy rằng đối với chuyện này nàng không hiểu rõ, tất cả mọi người đều lo lắng cho an nguy của Đại Ngọc Nhi, nhưng mà Tiểu Ngọc Nhi lại cho rằng, chuyện này căn bản không phải là chuyện gì lớn. Kim Chu Nguyên kia chẳng qua là sứ thần Triều Tiên phái tới mà thôi, Triều Tiên vốn binh thiếu, lực yếu, chỉ dựa vào Đại Minh mới có thể được bình an. Hiện tại nhà Minh suy yếu, Đại Kim binh hùng tướng mạnh, nhà Minh bây giờ ốc cũng không mang nổi mình ốc, nào còn tinh lực đi để ý tồn vong của Triều Tiên, cho nên Đại Kim căn bản cũng không sợ Triều Tiên. Chết một sứ thần, Triều Tiên cho dù tức giận, cũng không dám trả thù Đại Kim, Đại Kim tất nhiên cũng không cần cho bọn họ một lý do chính đáng. Cho dù hiện tại Hoàng Thái Cực tạm thời không muốn xung đột vũ trang với Triều Tiên, tùy tiện tìm một câu chuyện và người thế thân là được, đâu cần phải lấy mệnh của Đại Ngọc Nhi.
Nếu Đại Ngọc Nhi muốn ra khỏi đại lao, nhất định phải cởi bỏ hoài nghi trong lòng Hoàng Thái Cực đối với nàng, tựa như Ngô Khắc Thiện nói, chỉ cần Đại Ngọc Nhi giải thích rõ ràng, cho dù Kim Chu Nguyên thật có do Đại Ngọc Nhi giết, Đại Ngọc Nhi cũng sẽ bình an vô sự.
Tiểu Ngọc Nhi nhìn thoáng qua Đại Ngọc Nhi quật cường, chỉ là Đại Ngọc Nhi lại cho rằng thanh giả tự thanh khinh thường giải thích, như vậy Đại Ngọc Nhi không tránh khỏi phải chịu đau khổ .
Tiếp tục hàn huyên một hồi với Đại Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi liền đi trước. Chỉ là nàng mới vừa đi không xa, đã bị người từ phía sau rút ra một con dao, đánh Tiểu Ngọc Nhi ngất xỉu trên đất.
Đại Ngọc Nhi ở phía sau kinh hô, sau khi người bịt mặt đánh ngất xỉu Tiểu Ngọc Nhi, liền xử lý xong hai cai ngục. Sau đó vung đao mở khóa cửa, đi đến trước mặt Đại Ngọc Nhi, nói: "Đại Hãn muốn giết ngươi, ta tới cứu ngươi ."
Đại Ngọc Nhi kinh hãi, mà người nọ sau khi nói xong cũng ly khai. Đại Ngọc Nhi nhìn Tiểu Ngọc Nhi té trên mặt đất, lập tức bước ra khỏi đại lao, muốn tìm người đến giúp Tiểu Ngọc Nhi.
Mà nàng mới vừa đi ra ngoài, lại thấy Đa Nhĩ Cổn mặc trường bào màu chàm, Đa Nhĩ Cổn thấy nàng hiển nhiên vô cùng kinh ngạc: "Ngọc Nhi, sao ngươi có thể đi ra ?"
"Người của ngươi đâu?" Đại Ngọc Nhi hỏi lại.
"Cái gì người của ta?" Đa Nhĩ Cổn nghe được không hiểu ra sao.
"Vừa rồi có người bịt mặt nói Đại Hãn muốn giết ta, cho nên thả ta đi, chẳng lẽ không phải ngươi phái tới ?" Đại Ngọc Nhi cũng ngạc nhiên.
"Không có a." Đa Nhĩ Cổn lắc đầu, sau đó đem nói nâng tay Đại Ngọc Nhi lên xem xét: "Tô Mã đến quân doanh nói ngươi xảy ra chuyện, cho nên ta liền tới thăm ngươi một chút."
Hai người còn chưa kịp phản ứng, Hoàng Thái Cực liền mang theo một đống thị vệ chạy đến. Thị vệ lập tức đã bao vây Đa Nhĩ Cổn cùng Đại Ngọc Nhi, Hoàng Thái Cực từ phía sau đi ra, ngọn đuốc chiếu lên gương mặt của hắn, sắc mặt của hắn càng thêm âm trầm.
"Hiện tại, các ngươi còn có lời gì muốn nói sao?" Con ngươi đen gắt gao nhìn chằm chằm Đa Nhĩ Cổn và Đại Ngọc Nhi, ngữ khí Hoàng Thái Cực vô cùng dày đặc.
Đa Nhĩ Cổn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mới kịp phản ứng, hướng Hoàng Thái Cực giải thích: "Đại Hãn, Đa Nhĩ Cổn chỉ muốn tới thăm Ngọc phúc tấn ."
Đại Ngọc Nhi trầm mặc không nói chuyện.
Nghe thấy, Hoàng Thái Cực hừ lạnh: "Phải không? Nếu là đến thăm, vậy tại sao lại cùng Ngọc phúc tấn từ trong đại lao đi ra? Hơn nữa Đa Nhĩ Cổn ngươi là ngoại thần, ngươi không thấy ngươi và phi tần trong hậu cung đi lại quá mức thân cận sao?"
"Đại Hãn ngài hiểu lầm, Đa Nhĩ Cổn..." Đại Ngọc Nhi vội muốn giải thích. Đa Nhĩ Cổn liền lập tức đánh gãy lời của nàng, bất đồng với lo lắng của nàng, Đa Nhĩ Cổn vẫn là một bộ không chút hoang mang: "Đại Hãn, nghe nói ngọc phúc tấn bị giam vào đại lao, Đỗ Lặc Mã thập phần lo lắng, nhưng bởi vì nàng đang có mang, cho nên Đa Nhĩ Cổn liền thay thê tử tới thăm ngọc phúc tấn, hơn nữa lúc Đa Nhĩ Cổn vừa tới, Ngọc phúc tấn đang từ trong đại lao đi ra, về phần Ngọc phúc tấn vì cái gì lại có thể ra ngoài, Đa Nhĩ Cổn cũng không rõ."
Hoàng Thái Cực đánh giá Đa Nhĩ Cổn một phen, thấy trang phục của hắn vẫn như bình thường, trong tay lại không có vũ khí, không giống như đến cướp ngục, vì vậy hàn ý trong mắt thoáng rút đi. Lúc này Hoàng Thái Cực lại chuyển mắt về phía Đại Ngọc Nhi: "Như vậy, sao nàng có thể ra ngoài?"
Đại Ngọc Nhi lập tức kể lại chi tiết : "Có một người bịt mặt đột nhiên xuất hiện trong đại lao, nói là Đại Hãn muốn giết ta, cho nên muốn tới cứu ta, Ngọc Nhi vốn là không tin, nhưng mà người nọ còn đánh ngất xỉu Tiểu Ngọc Nhi, cho nên Ngọc Nhi không thể không ra khỏi đại lao, tìm người đến giúp Tiểu Ngọc Nhi."
"Nàng nói cái gì?" Phản ứng của Hoàng Thái Cực lập tức đông lạnh, lộ ra vẻ kinh sợ: "Nàng nói là Tiểu Ngọc Nhi bị người đánh ngất xỉu trong lao?"
Đại Ngọc Nhi không hiểu vì sao Hoàng Thái Cực đột nhiên chuyển biến nhanh như vậy, nhất thời có chút phản ứng không kịp, chỉ ngây ngốc gật gật đầu.
Hoàng Thái Cực lập tức không cố được nhiều hơn, lập tức dẫn người hừng hực tiến vào thiên lao.
Đại Ngọc Nhi lăng lăng nhìn bóng dáng của Hoàng Thái Cực, nàng còn chưa kịp phản ứng, nhưng Đa Nhĩ Cổn đã có chút hiểu rõ, nhất thời ánh mắt của hắn trở nên hung ác nham hiểm vài phần.
Chỉ chốc lát sau, Hoàng Thái Cực liền ôm Tiểu Ngọc Nhi đang hôn mê ra khỏi đại lao, vội phân phó thị vệ phía sau đi tìm thái y, còn hắn cũng vội vàng ôm Tiểu Ngọc Nhi đến Thanh Ninh cung gần đây nhất. Một ánh mắt căn bản cũng không thèm phân cho Đại Ngọc Nhi cùng Đa Nhĩ Cổn.
Hoàng Thái Cực vừa đi, Đa Nhĩ Cổn và Đại Ngọc Nhi cũng theo thị vệ đi ở phía sau. Đa Nhĩ Cổn nhìn bóng dáng vội vàng của Hoàng Thái Cực, hắn luôn luôn có thói quen ẩn nhẫn, nhưng trên mặt cũng nhịn không được lộ ra vẻ giận tái. Mà Đại Ngọc Nhi cũng tựa hồ phản ứng kịp chuyện gì đang.