Tiểu Ngọc Nhi Trọng Sinh

Chương 6: Chương 6




Thời gian qua mau, trong nháy mắt đã qua ba năm. Hoàng Thái Cực cũng đã đăng cơ trở thành Tân Đại Hãn của Đại Kim, sự tình hết thảy tuy rằng chuyển biến, nhưng cũng vẫn theo quỹ đạo ban đầu mà xoay chuyển.

Tiểu Ngọc Nhi ở nơi này ngây người đã gần ba năm, ba năm này nàng cũng từ một tiểu cô nương duyên dáng yêu kiều trở thành đại mỹ nhân, không giống như Đại Ngọc Nhi anh khí phù hợp với thẩm mỹ người Mông Cổ, Tiểu Ngọc Nhi giống như Hải Lan Châu là một tiểu mỹ nhân nhu nhược phù hợp với thẩm mỹ của người Hán. Nhưng mà Tiểu Ngọc Nhi lại tuyệt đối khác nhau với Hải Lan Châu, bởi vì Hải Lan Châu hoàn toàn là một mỹ nhân mỹ lệ mảnh mai, tuy Tiểu Ngọc Nhi cũng mềm mại nhưng nói chung lại không hề thiếu anh khí của thiếu nữ Mông Cổ, cho nên những năm gần đây, trừ Đại Ngọc Nhi thì Tiểu Ngọc Nhi chính là cô nương được nhiều nhà cầu thân nhất, nhưng mà đối với những người đến cầu thân này, Tái Kỳ Nhã cũng chỉ qua loa cho xong, ở trong mắt nàng, con gái và chất nữ ngoan của nàng đều là nhân tài trên thảo nguyên Mông Cổ, quyết không thể dễ dàng đồng ý với người ta.

Hôm nay là ngày thi đấu để lựa chọn đại dũng sĩ cũa toàn bộ tộc, tất cả dũng sĩ củabộ tộc Khoa Nhĩ Thấm đều sẽ tham gia, là một người thích náo nhiệt, Tiểu Ngọc Nhi tất nhiên là không thể bỏ lỡ dịp này.

Càng sắp vào trận chung kết, Tiểu Ngọc Nhi ở một bên không ngừng hò hét cỗ vũ, ánh mắt một giây cũng chưa bỏ qua quyết đấu trên đài.

Trác Lâm là dũng sĩ nổi danh trong tộc, ở trận đấu lần nay hắn đương nhiên biểu hiện hết sức xuất sắc, liên tục đem đối thủ quật ngã trên đất, đứng cũng không đứng dậy được.

Tuy rằng kiếp trước Tiểu Ngọc Nhi cũng nhìn thấy không ít lần giao đấu như vậy, nhưng mà dũng sĩ ưu tú giống Trác Lâm có thể thắng đối thủ liên tiếp nhiều hiệp như thế nàng cũng ít thấy, hơn nữa Trác Lâm ra chiêu kỹ xảo cũng thập phần thành thạo, mỗi một trận đấu của hắn đều vô cùng phấn khích. Cho nên, Tiểu Ngọc Nhi cũng đương nhiên rất vui vẻ cổ vũ cho hắn.

Tái Kỳ Nhã ở một bên nhìn thấy, trong lòng hiểu rõ, sau đó cười nói: "Tiểu Ngọc Nhi lúc nhìn Trác Lâm thi đấu đặc biệt chú tâm, có phải coi trọng hắn hay không?"

Tiểu Ngọc Nhi một lòng đều đặt trên đài đấu, đối với lời nói của Tái Kỳ Nhã nàng cũng không để ở trong lòng: "Đúng vậy, biểu hiện của Trác Lâm vô cùng phấn khích."

Nghe vậy, Tái Kỳ Nhã cười cười, không nói nữa.

Ngô Khắc Thiện Một bên thấy thế cũng cười nói: "Tiểu Ngọc Nhi nếu coi trọng ai liền trực tiếp nói với Ngạch Cát, Ngạch Cát chắc chắn sẽ làm chủ giúp muội! Chẳng qua chỉ sợ người khác chướng mắt béo nha đầu như muội thôi!"

Tiểu Ngọc Nhi biết Ngô Khắc Thiện lại đang đùa nàng, vì thế oán trách mà liếc mắt nhìn Ngô Khắc Thiện một cái: "Biểu ca lúc nào cũng thích đùa muội, muội một chút cũng không béo!"

"Đúng, Tiểu Ngọc Nhi của chúng ta hiện tại là cách cách xinh đẹp nhất của thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm, sao lại có người chướng mắt nàng chứ?" Tái Kỳ Nhã cũng ở một bên yêu thương sờ sờ đầu Tiểu Ngọc Nhi.

Tiểu Ngọc Nhi tươi cười, sau đó tiếp tục nhìn trận đấu đang diễn ra.

Trên đài, Trác Lâm động tác hoa lệ đem đối thủ vật ngã xuống sàn, đối thủ kia rốt cuộc cũng không đứng dậy được, kết quả cuối cùng là hắn thắng lợi, trở thành tân đệ nhất dũng sĩ của Khoa Nhĩ Thấm. Trác Lâm cao hứng rống to, cuối cùng hắn đem dây chuyền màu lam biểu trưng của thắng lợi đeo lên cổ Hải Lan Châu, sau đó lôi Hải Lan Châu đang thẹn thùng lên đài khiêu vũ. Hải Lan Châu cũng cao hứng mà khiêu vũ theo hắn, lại không biết Tái Kỳ Nhã lúc này đang lạnh lùng trừng nàng.

Mà Tiểu Ngọc Nhi vì xem trận đấu tới trưa nên đã bắt đầu mệt mỏi, vì thế liền lên tiếng chào Tái Kỳ Nhã rồi trở về nhà bạt của mình. Nàng cũng không biết Tái Kỳ Nhã lúc này nhìn theo bóng dáng nàng rời đi trong lòng đã quyết định một chủ ý.

Sau khi Tiểu Ngọc Nhi ăn no ngủ say tỉnh lại, vẻ mặt Cao Oa vui mừng nhìn nàng, khiến cho đầu óc Tiểu Ngọc Nhi có chút lơ mơ.

"Cao Oa, có chuyện gì vui vẻ như vậy a?" Tiểu Ngọc Nhi nghi hoặc nhìn nàng.

Cao Oa cười: "Cách Cách của ta, tất nhiên là đại sự của ngài a, vừa lúc nãy đại phúc tấn Tái Kỳ Nhã đã tuyên bố, ngài gả cho tân dũng sĩ của Khoa Nhĩ Thấm chúng ta, Trác Lâm a!"

"Cái gì?!" Tiểu Ngọc Nhi không thể tin nhìn nàng: "Ngươi nói thật?"

"Đương nhiên là thật a! đại phúc tấn Tái Kỳ Nhã đối với Cách Cách thật tốt, bộ dạng Trác Lâm kia chính là nhân tài kiệt suất, lại là võ sĩ anh dũng nhất của Khoa Nhĩ Thấm, thật xứng đôi với cùng Cách Cách a! Ai, Cách Cách, ngài muốn đi đâu? ..."

Cao Oa Bên này còn chưa có nói xong, Tiểu Ngọc Nhi liền vội vàng chạy tới của doanh trướng Tái Kỳ Nhã.

"Dì! Ngài có phải đã đem con gả cho Trác Lâm hay không?" Tiểu Ngọc Nhi vén mành lên liền vội vàng hỏi.

Tái Kỳ Nhã thấy nàng như vậy trực tiếp xông tới cũng không có bất mãn gì, cười nói: "Con biết rồi? Ta còn nghĩ lát nữa sẽ đi nói cho con biết."

Tái Kỳ Nhã không phủ nhận, khiến mày Tiểu Ngọc Nhi nhăn càng chặt: "Dì, ngài sao không hỏi ý kiến của con trước?"

Tái Kỳ Nhã buồn cười liếc mắt nhìn nàng một cái: "Hỏi ý kiến của con, con a, đứa nhỏ này tuy rằng bình thường tùy tiện, nhưng mà vừa đụng đến phương diện tình cảm lại rụt rè sợ hãi, dì cũng chỉ làm chủ tốt cho con trước."

"Dì! Nhưng mà dù như thế nào, người cũng phải nói cho con biết trước a, con căn bản không muốn gả cho Trác Lâm!" Tiểu Ngọc Nhi tức giận nói.

"Cái gì? Con không thích Trác Lâm? trước kia không phải con còn mỗi ngày quấn hắn sao? Như thế nào liền không thích? Hôm nay con còn cố gắng vì cổ vũ cho hắn như vậy?" Tái Kỳ Nhã nghi hoặc nhìn nàng.

"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, hơn nữa dù là bây giờ hy lúc trước con cũng không thích hắn a!" Tiểu Ngọc Nhi phản bác: "Hôm nay con cũng chỉ đơn thuần cảm thấy hắn biểu hiện thực xuất sắc, căn bản không có ý gì khác bên trong."

Tái Kỳ Nhã chỉ cảm thấy nàng đang phát tác tính tình tiểu hài tử, cũng không để ở trong lòng: "Được rồi, dì biết con là vì quan hệ của Hải Lan Châu và Trác Lâm mà mất hứng, nhưng mà dì cam đoan, chỉ có ngươi mới có thể là thê tử Trác Lâm cưới hỏi đàng hoàng."

"Dì, người sao lại không tin lời của con! Dù sao, nếu như người gả con cho Trác Lâm, không bằng để con chết đi!" Nói xong, Tiểu Ngọc Nhi liền thở phì phì chạy ra.

"Tiểu Ngọc Nhi!" Tái Kỳ Nhã muốn gọi nàng lại, nhưng cuối cùng cũng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nàng nhìn Ô Lan ở bên cạnh, vẻ ngoài cường ngạnh cũng dịu xuống, có hơi mệt mỏi, hỏi: "Ô Lan, ngươi nói, vì cái gì mà nữ nhi và chất nữ của ta đều không rõ một phen khổ tâm của ta?"

Ô Lan một bộ dạng phục tùng khuyên nhủ: "Đại phúc tấn, Đại Ngọc Nhi Cách Cách và Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách hiện tại tuổi còn nhỏ, chờ khi các nàng lớn lên sẽ hiểu chuyện , tất nhiên có thể hiểu được ngài là một phen khổ tâm ."

"Ai, đành vậy, cũng chỉ mong các nàng có thể hiểu chuyện ." Tái Kỳ Nhã nhu nhu chận mày đang nhíu chặt, cuối cùng nghe hạ nhân báo lại, nói Trác Lâm cầu kiến, Tái Kỳ Nhã nói người truyền hắn vào, ngồi ngay ngắn ở trên tọa tháp, khôi phục lại bộ dáng trang nghiêm cao quý.

Tiểu Ngọc Nhi cũng không có chạy xa hơn, chỉ là đến thảo nguyên không một bóng người hô to để phát tiết cảm xúc của mình, sau khi cảm xúc ổn định, Tiểu Ngọc Nhi cũng đã hạ quyết tâm, mặc kệ Tái Kỳ Nhã nói cái gì nàng cũng đều không đáp ứng gả cho Trác Lâm, nếu bị bức đến tức giận thì cùng lắm chết tiếp một lần, Tiểu Ngọc Nhi nàng chính là một người bướng bỉnh như vậy!

Mà nàng sau một hồi chạy khỏi nhà bạt, trên đường đụng phải Trác Lâm vừa mới từ doanh trướng của Tái Kỳ Nhã bước ra.

Quan hệ trước đây của Tiểu Ngọc Nhi và Trác Lâm không thể nói là tốt, nhưng cũng không quá xấu, chính là nhiều lúc ngẫu nhiên cùng Đại Ngọc Nhi và Hải Lan Châu đi ra ngoài chơi đùa có tiếp xúc vài lần, bình thường đụng phải cũng chỉ gật đầu chào hỏi, hiện giờ đã xảy ra chuyện này, gặp lại Trác Lâm, cũng chỉ cảm thấy xấu hổ, vì thế Tiểu Ngọc Nhi liền bước nhanh hơn muốn tránh hắn, nhưng mà ngoài ý muốn Trác Lâm lại gọi nàng lại.

"Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách!" Trác Lâm tiến lại chỗ nàng.

Bởi vì khoảng cách của Trác Lâm và nàng cũng không xa, Tiểu Ngọc Nhi cũng không thể làm bộ như không nghe thấy, chỉ có thể xoay người cười với hắn, lên tiếng chào hỏi: "Trác Lâm, có chuyện gì không?"

Trác Lâm có chút rối rắm nhìn Tiểu Ngọc Nhi, cuối cùng vẫn khẩn cầu với Tiểu Ngọc Nhi: "Trác Lâm may mắn nhận được tình yêu của Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách, nhưng thứ cho thân phận Trác Lâm thấp kém, trèo cao không nổi, mong rằng Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách giơ cao đánh khẽ buông tha cho Trác Lâm."

"Ngươi nói cái gì vậy, ta làm sao phải giơ cao đánh khẽ ?" Tiểu Ngọc Nhi nghĩ hoặc nhìn Trác Lâm.

Hai người nói chuyện cũng không phát hiện Hải Lan Châu đứng ở phía sau lều trại, Hải Lan Châu thấy Trác Lâm và Tiểu Ngọc Nhi ở cùng một chỗ, đau lòng khóc nấc lên.

Trác Lâm thấy Tiểu Ngọc Nhi hỏi như vậy lại nghĩ là Tiểu Ngọc Nhi đang giả ngu, để không phải cự tuyệt mối hôn sự này, trong lòng hắn nhất thời có chút lo lắng, "Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách là người thông minh, tất nhiên sẽ không thể nào không rõ ý tứ Trác Lâm, Trác Lâm hiểu được tâm ý của Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách, nhưng mà Trác Lâm một lòng chỉ có Hải Lan Châu, ngoại trừ nàng, ai ta cũng sẽ không lấy! Phải nhờ đến Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách có thể nói tốt vài câu với đại phúc tấn, thành toàn cho ta và Hải Lan Châu, ngày khác, Trác Lâm nhất định đa tạ ân tình Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách đã thành toàn."

Trác Lâm nói nhiều như vậy, Tiểu Ngọc Nhi nếu không hiểu rõ, nàng cũng uổng sống hai đời người, trong lòng một trận cười lạnh, Trác Lâm này thật đúng là đủ tự kỷ, hắn nghĩ bản thân hắn thực sự là thứ bánh trái thơm ngon sao?

Vì thế Tiểu Ngọc Nhi cười lạnh nói: "Ngươi yên tâm, chuyện ngươi thích Hải Lan Châu, ta cũng không phải loại người không thấu tình đạt lý, huống hồ, ta căn bản cũng không thích ngươi, lần này là dì lựa chọn nhầm người mà thôi, ta liền chúc ngươi và Hải Lan Châu có thể ân ái đến đầu bạc."

Nghe vậy, Trác Lâm đứng dậy hướng Tiểu Ngọc Nhi thật sâu bái tạ, "Đa tạ Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách thành toàn!"

Tiểu Ngọc Nhi nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, trực tiếp đi vào nhà bạt.

Hải Lan Châu thấy Trác Lâm không để ý đến mệnh lệnh đại phúc tấn, dứt khoát kiên quyết cự tuyệt hôn sự với Tiểu Ngọc Nhi, liền cảm động mà rơi nước mắt, Trác Lâm sau khi đứng dậy ánh mắt đầu tiên là nhìn thấy Hải Lan Châu đang tránh ở phía sau lều trại, sau đó ôn nhu cười với nàng, Hải Lan Châu cũng thâm tình nhìn hắn, nín khóc mỉm cười.

Nhưng bọn hắn không biết, một màn này, khi Ô Lan được Tái Kỳ Nhã phái tới mang bữa khuya cho Tiểu Ngọc Nhi đều đã thấy hết, thần sắc mịt mờ mà tránh ra.

Đêm đó, Tái Kỳ Nhã nghe được Ô Lan bẩm báo, lúc này giận dữ, hung hăng ném trang sức đang cầm ở trên tay xuống đất, trong lòng càng thêm oán hận đối với ba mẹ con Tháp Na .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.