Những ngày tiếp theo, Tiểu Ngọc Nhi liền thường tiến cung thăm Tái Kỳ Nhã, Đa Đạc bởi vì có công vụ bên người nên cũng chỉ có thể ngẫu nhiên cùng Tiểu Ngọc Nhi đi vài lần. Tiểu Ngọc Nhi mỗi lần đến đều sẽ sắc một chút thuốc bổ cho Tái Kỳ Nhã, hiện tại tuy đã qua năm mới, nhưng trời đất vẫn trắng xóa một màu tuyết. Trên mặt Tái Kỳ Nhã đang bị thương, lại không được trị liệu đúng lúc, mỗi ngày đều mặc quần áo đơn bạc, còn phải quét tước toàn bộ hậu cung, thân mình bây giờ đã rất suy yếu. Lúc này Tiểu Ngọc Nhi lại đụng phải người nàng không muốn gặp nhất.
Hôm nay Hải Lan Châu muốn đến nhìn bộ dáng của Tái Kỳ Nhã sau khi phải quét tước toàn bộ hậu cung mấy ngày nay như thế nào. Trùng hợp lại gặp Tiểu Ngọc Nhi mang theo Cao Oa đi qua chỗ này, Tiểu Ngọc Nhi cũng chú ý tới Hải Lan Châu, đang định làm bộ như không phái hiện để tránh mặt nàng ta nhưng ngoài ý muốn Hải Lan Châu lại gọi nàng lại.
Hải Lan Châu đi về phía Tiểu Ngọc Nhi, nhìn thấy gương mặt của Tiểu Ngọc Nhi không khỏi cười rộ lên, "Tiểu Ngọc Nhi, muội nhìn thấy tỷ tỷ sao lại làm bộ như không thấy?Chẳng lẽ muội không nhớ tỷ sao?"
"Xem ra Hải phúc tấn vẫn có thể tự mình hiểu được." Tiểu Ngọc Nhi cười lạnh.
Tươi cười của Hải Lan Châu trong nháy mắt liền cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục thần sắc thảm nhiên, “Xem ra muội muội vẫn còn nhớ đến chuyện lúc trước a, tỷ tỷ còn đang suy nghĩ làm sao kéo quan hệ của chúng ta lại như trước kia đấy.”
"Ngươi cảm thấy có khả năng này sao?" Tiểu Ngọc Nhi mặc kệ lời này của nàng ta là thật tình hay giả ý, trào phúng nói: “Chỉ bằng những việc lúc trước hai tỷ đệ các ngươi đã gây ra cho ta, muốn quay về như trước? Thực là nằm mơ.”
"Phải không? Một khi đã như vậy, tỷ tỷ cũng không cần khách sáo với muội.” Hải Lan Châu tiếc hận nói, sau đó lập tức liền biến sắc, nhẹ trách mắng Tiểu Ngọc Nhi; “Một khi đã như vậy, ngươi thấy ta tại sao lại không hành lễ?”
"Ngươi nói cái gì?" Tiểu Ngọc Nhi tức giận đến nở nụ cười.
Hải Lan Châu nhướng mày: "Đây không phải là chuyện đương nhiên sao? Ngươi chẳng qua là phúc tấn của Thân vương, mà ta là phúc tấn của Đại... không, là phúc tấn của hoàng thượng, ít ngày nữa cũng sẽ được sắc phong làm phi, ngươi thấy ta đương nhiên phải hành lễ!”
Tiểu Ngọc Nhi ngạc nhiên, sau đó tức giận hất đầu qua: "Ngươi mơ tưởng!"
Hải Lan Châu cũng không miễn cưỡng, chỉ cười nói: "Tiểu Ngọc Nhi, dù gì hiện tại ngươi và ta cũng là chị em dâu, hơn nữa luận địa vị, hiện tại ta cao hơn ngươi, cho dù hôm nay ngươi không hành hành lễ với ta, nhưng sớm muộn cũng có một ngày ngươi phải hành lễ.”
Nói xong lời cuối, ý cười trên mặt Hải Lan Châu liền tán đi, lộ ra vẻ âm lãnh.
Tiểu Ngọc Nhi cũng cười lạnh: "Ta đây cũng nói cho ngươi biết, ta không nguyện ý, ai cũng không thể khiến ta cúi đầu.”
Cuối cùng hai người, ai rời đi cũng đều không vui.
Tiểu Ngọc Nhi đi rất nhanh, như là hận không thể cách xa Hải Lan Châu vạn dặm. Tuy nàng thường xuyên đi giày thêu nhưng khi xuống cầu thang lại đạp phải một khối tuyết, thân thể không thể khống chế đổ về phía trước. Tiểu Ngọc Nhi kinh hãi, vội xoay người lấy tay che bụng, đem thương tổn giảm đến mức thấp nhất.
đúng lúc Tiểu Ngọc Nhi sắp ngã xuống Hoàng Thái Cực tình cờ đi ngang qua đỡ được, may mắn thoát được một kiếp.
Giật mình nhìn Hoàng Thái Cực đang ôm nàng, đầu óc Tiểu Ngọc Nhi trong nháy mắt đột nhiên đình trệ, nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng.
Ngược lại là Hoàng Thái Cực buông nàng ra trước, thấy bộ dáng nàng nghẹn họng nhìn trân trối, khẽ nở nụ cười, "Như thế nào? Bị sợ đến cháng váng?"
Lúc này Tiểu Ngọc Nhi mới như ở từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng hành lễ với Hoàng Thái Cực: "Tham kiến đại, Hoàng Thượng, đa tạ Hoàng Thượng cứu giúp." Đã lâu chưa gặp Hoàng Thái Cực, xưng hô thiếu chút nữa nhất thời quên mất.
Hoàng Thái Cực vội miễn lễ, sau đó hỏi: "Nàng đang mang thai, sao lại tiến cung? Đa Đạc không đi cùng nàng sao?”
"Đa Đạc còn có công vụ phải làm, cho nên không thể đi cùng thần thiếp." Tiểu Ngọc Nhi vội vàng giải thích.
"Vậy còn nàng?" Hoàng Thái Cực trong mắt lộ ra ý cười.
Tiểu Ngọc Nhi thầm lộ vẻ ảo não, vừa định lừa hắn nói tiến cung là để thăm Triết Triết và Đại Ngọc Nhi , ai ngờ Cao Oa ở phía sau lắm miệng nói trước: "Bẩm hoàng thượng, phúc tấn tiến cung là để thăm Tái Kỳ Nhã đại phúc tấn."
Tiểu Ngọc Nhi vội quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng một cái, "Lắm miệng!" Tái Kỳ Nhã vì hạ độc Hoàng Thái Cực và Hải Lan Châu nên bị phạt làm hạ nhân một tháng, nàng có thể trợ giúp Tái Kỳ Nhã, nhưng là chuyện này tuyệt đối không thể để Hoàng Thái Cực biết. Nếu không, trong lòng Hoàng Thái Cực không biết sẽ nghĩ như thế nào. Nhưng hôm nay Cao Oa lại lỡ miệng nói ra.
"A?" Quả nhiên, biểu tình Hoàng Thái Cực không còn như trước.
Tiểu Ngọc Nhi chỉ đành phải kiên trì giải thích: "Tiểu Ngọc Nhi chỉ đến mang cho dì chút điểm tâm, đưa xong sẽ lập tức rời đi.”
Thấy sắc mặt nàng xấu hổ, Hoàng Thái Cực ngược lại khẽ nở nụ cười, "Nàng cũng coi như là được dì nàng nuôi lớn, mang chút điểm tâm, tán gẫu chút chuyện cùng là nên làm, nàng không cần khẩn trương như thế.”
Tiểu Ngọc Nhi nhẹ nhàng thở ra: "Đa tạ Hoàng Thượng."
Hoàng Thái Cực lại dặn dò: "Nhưng nàng còn đang hoài thai, thường xuyên chạy tới chạy lui như vậy cũng không tốt.” Sau đó hắn trầm ngâm một lát: “Như vậy đi, trẫm giảm bớt thời gian chịu phạt của Tái Kỳ Nhã, ngày mai liền đặc xá cho đại phúc tấn. Dù sao mấy ngày qua phúc tấn cũng chịu nhiều khổ, cũng đõ cho nàng khỏi phải chạy tới chạy lui.”
Không ngờ Hoàng Thái Cực đột nhiên lại ra quyết định này, Tiểu Ngọc Nhi ngạc nhiên, "Hoàng Thượng..."
“Sao? Còn không nhanh tạ ơn?" Hoàng Thái Cực cười nói.
Tiểu Ngọc Nhi cứ như vậy mơ mơ hồ hồ nói lời cảm tạ, đợi khi Hoàng Thái cực đi xa, Tiểu Ngọc Nhi mới không hiểu hỏi Cao Oa, “Vừa rồi hoàng thượng mới nói muốn giảm thời gian chịu phạt cho dì, có phải thật không?”
Cao Oa cười nhẹ: "Là thật đó, Cách Cách."
"Không thể hiểu nổi." Tiểu Ngọc Nhi lẩm bẩm nói.
Cho dù Tiểu Ngọc Nhi có chút không thể tin, nhưng nàng vẫn lập tức báo tin tốt này cho Tái Kỳ Nhã.
Đại Ngọc Nhi vui vẻ kéo chặt tay Tái Kỳ Nhã, "Thật tốt quá, Ngạch Cát! Sau này ngài không cần phải làm nhiều việc nặng như vậy nữa."
Tái Kỳ Nhã cười khẽ, "Nha đầu ngốc." Sau đó nhìn về phía Tiểu Ngọc Nhi, "Chuyện này có thật không? Hoàng Thượng thật sự nói như vậy ."
Tiểu Ngọc Nhi gật đầu: "Ân, vừa rồi chính miệng Hoàng Thượng đã nói với con."
Nghe vậy, thần sắc Tái Kỳ Nhã có chút phức tạp, sau đó hỏi: "Vậy con có biết nguyên nhân làm sao khiến hoàng thưỡng thay đổi chủ ý không?”
Tươi cười trên mặt Tiểu Ngọc Nhi cứng đờ, thầm nghĩ dù có đánh chết nàng cũng không dám nói ra sự tình vừa rồi, nghĩ một chút, nói nguyên nhân chắc là do biểu ca Ngô Khắc Thiện, vì Hoàng Thái Cực còn cần phải duy trì mối quan hệ tốt với Mông Cổ, địa vị của Ngô Khắc Thiện ở Khoa Nhĩ Thẫm cực kì quan trọng, vì vậy không thể chọc giận Ngô Khắc Thiện. Huống hồ hiện tại Hoàng Thái Cực cũng coi như không có gì nguy hiểm, vì vậy Hoàng Thái Cực liền đặc xá cho Tái Kỳ Nhã.
Lý do này hiển nhiên Tái Kỳ Nhã cũng tin. Nói thế nào thì nàng cũng là đại phúc tấn của Khoa Nhĩ Thấm, Hoáng Thái Cực đích thật không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật.
Sau đó Đại Ngọc Nhi và Tô Mã cũng rất chịu khó quét tước cho xong, Tiểu Ngọc Nhi đưa canh gà nàng mang đến cho Tái Kỳ Nhã, mỗi người đều có tâm tình tốt. Chỉ có một mình Tái Kỳ Nhã cúi đầu uống canh gà, ánh mắt thâm u không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tiểu Ngọc Nhi vốn đang định dự tính, trước khi Tái Kỳ Nhã trở về Khoa Nhĩ Thấm, sẽ mời Tái Kỳ Nhã đến vương phủ làm khách, nhưng nàng không ngờ lần tiến cung này lại thành lần gặp cuối cùng.
Buổi tối ngày kế, Đa Đạc trở về từ quân doanh, đang vui vẻ cùng Tiểu Ngọc Nhi dùng bữa tối.
Thì một hạ nhân hoang mang chạy vào, nói đại phúc tấn Tái Kỳ Nhã té xuống thành, hiện đã chết .
Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy kinh hãi, vỗ bàn đứng lên, "Ngươi nói cái gì? Dì nàng..." Kết quả còn chưa nói xong, bụng liền truyền đến từng trận đau đớn, Tiểu Ngọc Nhi đau đến thở không ra, chân cơ hồ cũng đứng không vững.
Đa Đạc vội vàng đỡ lấy nàng, kinh hãi, "Làm sao vậy?" Rồi nhìn về phía hạ nhân đang thất thần quát: "Mau gọi đại phu!"
Tiểu Ngọc Nhi nắm chặt tay Đa Đạc, gian nan nói qua kẽ răng: "Ta, ta giống như sắp sinh ..."
"Cái gì? !" Đa Đạc thiếu chút nữa đứng lên, vội vàng lại phân phó người đi gọi bà đỡ, sau đó lập tức ôm Tiểu Ngọc Nhi về phòng.
May mắn đã sớm đoán trước ngày sinh của Tiểu Ngọc Nhi là nội trong tháng này, trong Dự Thân vương phủ đã sớm mời bà đỡ về, hết thảy đều đã được chuẩn bị tốt. Nhưng cho dù có chuẩn bị kỹ, Đa Đạc lúc này cũng không thể bình tĩnh.
Tiểu Ngọc Nhi cảm giác như bụng đang không ngừng co rút lại, nỗi đau đớn thật sự khiến nàng chịu không nổi, không ngừng kêu to ra tiếng. Nhưng bà đỡ lại nói bây giờ vẫn còn sớm lắm, nước ối còn chưa vỡ, khuyên Tiểu Ngọc Nhi hiện tại nên ăn một chút gì đó để có sức, như vậy mới có thể thuận lợi sinh nở.
Nghe vậy Tiểu Ngọc Nhi chỉ đành cắn chặt răng, sau đó hạ nhân liền đút cho nàng một chút đồ ăn, nhưng nàng ăn vào liền phun ra. Không quá một lúc, Tiểu Ngọc Nhi đã bị ép đến nỗi trên mặt không còn chút máu.
Bây giờ không thể sốt ruột, một lúc sau trời cũng dần mờ tối, tiếng la của Tiểu Ngọc Nhi cũng ngày càng thê lương, nhưng vẫn chưa nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Đa Đạc ở ngoài cửa chờ đến lòng nóng như lửa đốt, mỗi lần Tiểu Ngọc Nhi hét lên tâm hắn liền run rẩy, rốt cuộc không trụ nổi nữa lập tức chạy vào phòng sinh, nhưng lại bị đám hạ nhân và Đa Nhĩ Cổn cản lại.
Đa Đạc gấp đến độ rống to, "Ca! Ca mau thả đệ ra! Bảo Âm ở bên trong đau thành như vậy!Đệ muốn vào với nàng!"
Đa Nhĩ Cổn không những không thả, lực tay ngược lại càng lớn, “Đa Đạc, đệ bình tĩnh lại một chút, Đệ có vào cũng không giúp được cái gì, ngược lại chỉ khiến cho đệ muội phân tâm mà thôi!”
"Ca, nếu hiện giờ người ở bên trong là người huynh yêu, huynh cũng có thể bình tĩnh lạnh nhạt như thế sao?" Đa Đạc hỏi lại, lập tức biết mình lỡ lời, ngậm miệng lại, cũng không giãy giụa mạnh như trước.
Đa Nhĩ Cổn cũng là sửng sốt, sau đó khẽ cười nói: "Lúc tẩu tẩu ngươi sinh ta cũng rất khẩn trương, cũng giống như ngươi hiện tại, nhưng mà tẩu tẩu ngươi sống chết cũng không cho ta vào, nói là bộ dáng bây giờ của nàng rất khó coi, nàng không muốn để ta nhìn thấy nàng như vậy.”
Đa Đạc ngượng ngùng cười nói: "Tẩu tử thật sự là đặc biệt, ha ha."
Đa Nhĩ Cổn vỗ đầu vai hắn một chút, cười nói: "Bằng không đệ cũng thử hỏi đệ muội một chút, nàng có nguyện ý để cho đệ thấy bộ dáng bây giờ của nàng không.”
Đa Đạc nghĩ nghĩ, sau đó gật gật đầu, sau đó ở trước cửa hô lớn vào trong: "Bảo Âm, bây giờ ta lập tức đi vào với nàng, nàng đừng sợ!”
Bên trong lập tức truyền ra tiếng cự tuyệt của Tiểu Ngọc Nhi, sau đó lại là âm thanh mở cửa, Cao Oa một đầu đây mồ hôi mở cửa phòng bước ra: “Vương gia, tình huống hiện tại ở bên trong rất loạn, ngài đừng theo vào, đứng ở đây là tốt rồi.”
Sau đó không đợi Đa Đạc nói tiếp, phanh mà một tiếng, cửa lập tức bị Cao Oa đóng lại.
Chóp mũi Đa Đạc thiếu chút nữa bị đụng phải, không khỏi lui về phía sau một bước. Sau đó quay đầu chống lại ánh mắt trêu tức của Đa Nhĩ Cổn, xấu hổ cười, "Xem ra cả hai người đều đặc biệt như vậy, ha ha."
Tiểu Ngọc Nhi cự tuyệt , Đa Đạc cho dù sốt ruột trong lòng cũng không dám bước vào trong, nếu như chọc cho Tiểu Ngọc Nhi mất hứng sẽ rất nguy hiểm. Đa Đạc chỉ đành an phận đứng ở trong sân, nghe tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Ngọc Nhi tim của hắn cũng như đang treo cao theo tiếng la. Cuối cùng, không biết đã qua bao lâu, phòng trong rốt cục truyền đến một trận tiếng khóc nỉ non của trẻ con mới sinh.
Đa Đạc vỗ mạnh một cái, hưng phấn chạy vào trong phòng, kết quả vừa mới nhấc chân lên đã lảo đảo ngã xuống mặt đất. Lúc này mới phát giác, chân hắn đã tê rần từ lâu.
Đa Đạc cũng không quản, nhanh chóng đứng lên, chạy vào trong phòng.
Hắn vừa tiến đến, bà đỡ liền ôm một đứa trẻ vừa mới sinh ra ngoài, hướng Đa Đạc chúc mừng, "Chúc mừng Vương gia, phúc tấn mới vừa sinh cho ngài một tiểu a ca mập mạp trắng trẻo, mẫu tử bình an.”
Kết quả Đa Đạc nhìn cũng không nhìn chỉ trực tiếp đi về phía bình phong, nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Tiểu Ngọc Nhi, tâm Đa Đạc như bị nhéo chặt, hốc mắt cũng có chút ướt át.
Lúc này mặt Tiểu Ngọc Nhi trắng bệnh, sợi tóc hỗn độn, yếu ớt như tơ nhện, tuy vẫn còn ý thức, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ. Tiểu Ngọc Nhi vươn tay về phía Đa Đạc, sau đó mãnh liệt bị hắn nắm lấy.
"Bảo Âm, ta ở đây, ta ở đây." Đa Đạc quỳ rạp xuống bên giường, thanh âm không còn vững vàng nữa.
Tiểu Ngọc Nhi há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó, chỉ là thanh âm quá nhỏ, Đa Đạc vội vàng đưa lỗ tai sát gần về phía nàng, khẩn trương nói: “Bảo Âm, nàng muốn nói gì với ta?"
"Đứa, đứa nhỏ... Ta, muốn nhìn..." Tiểu Ngọc Nhi đem hết toàn lực nói ra lời.
Đa Đạc vội kêu bà đỡ ôm đứa nhỏ đến, để Tiểu Ngọc Nhi nhìn.
Đứa trẻ mới vừa ra đời vẫn còn đỏ hỏn, mặt có nhiều nếp nhăn, thấy thế nào cũng rất khó coi. Nhưng Tiểu Ngọc Nhi lại nở nụ cười, cười đến thập phần ngọt ngào thỏa mãn, mặc cho nước mắt chảy xuống. Nàng hạnh phúc cười, Đây là đứa nhỏ của nàng, là đứa nhỏ có huyết mạch tương liên giữa nàng và Đa Đạc, tâm Tiểu Ngọc Nhi lập tức tràn đầy hành phúc.
Nàng ngẩng đầu, cười nhìn Đa Đạc. Đa Đạc cũng ôn nhu lau mồ hôi bên thái dương cho nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, thật lâu cũng không có rời đi.
Còn Tiểu Ngọc Nhi, nàng mang theo này hạnh phúc tràn đầy thiếp đi.