Thời gian xuất chinhrất nhanh đã được định ra, là ba ngày sau, hơn nữa Tiểu Ngọc Nhi còn nghe nói, lần này Hoàng Thái Cực tiếp tục phái A Cổ Lạp đi cùng. trong lòng Tiểu Ngọc Nhi lo lắng, nhìn bức thư Tái Kỳ Nhã gửi cho nàng, suy nghĩ hồi lâu, Tiểu Ngọc Nhi vẫn quyết định vào cung một chuyến.
Lần này đến nàng lại vô tình phát hiện A Cổ Lạp và Na Mộc Chung đang lén lén lút lút ở một góc hoa viên. Lúc này A Cổ Lạp và Na Mộc Chung dường như đang tranh chấp chuyện gì đó, Tiểu Ngọc Nhi vội mang theo Cao Oa tránh ở phía sau núi đá, sợ bị bọn họ phát hiện.
Vẻ mặt Na Mộc Chung rất không kiên nhẫn, "Chàng dẫn ta đến đây rốt cuộc là muốn làm gì? !"
A Cổ Lạp chỉ nghĩ Na Mộc Chung đang phát tiết chút khó chịu với hắn nên cũng không quá để ý. Nhìn kỹ chung quanh, phát hiện không có người hắn mới nói: "Ta chỉ muốn hỏi nàng một câu, đứa nhỏ trong bụng nàng là của ta sao?"
Tiểu Ngọc Nhi và Cao Oa lập tức kinh hãi, may mắn hai người bụm miệng đúng lúc mới không khiến cho bọn họ chú ý.
Na Mộc Chung giật mình, nàng ta nhìn kỹ trước sau một lần nữa sau đó mới cả giận nói: "Chàng điên rồi phải không! Nói chuyện lớn tiếng như vậy, tuy hiện ở chung quanh không có ai, nhưng dù sao nơi này cũng là hoàng cung! Ở trong hoàng cung nói loại chuyện này, chàng còn muốn sống nữa không?"
A Cổ Lạp hít một hơi thật sâu để cho mình bình ổn cảm xúc lại, "Được, vậy nàng bảo chúng ta nên nói chuyện ở nơi nào?"
Trong lòng Na Mộc Chung vô cùng không tình nguyện, nhưng nhìn bộ dáng của A Cổ Lạp cảm thấy nếu không giải thích rõ ràng cho hắn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua, Na Mộc Chung bình tĩnh nói: "Chàng xuất cung trước, cách ngoại thành mười dặm có một ngọn núi, nơi đó không ai, chúng ta đến đó nói."
Na Mộc Chung cẩn thận hơn A Cổ Lạp rất nhiều, ở vùng ngoại ô vừa không sợ bị người khác nhận ra, hơn nữa bọn họ tách ra hành tẩu, cũng không bị người khác nắm được nhược điểm.
Trong lòng A Cổ Lạp tuy rằng vô cùng cấp bách, nhưng hắn vẫn đồng ý gật đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi của Na Mộc Chung một cái, sau đó mới lưu luyến nhìn Na Mộc Chung nói, "Ta chờ nàng đến."
Na Mộc Chung ngoài cười nhưng trong không cười, đợi khi A Cổ Lạp đi xa, nàng mới chán ghét chà lau môi. Sau đó lại nhìn xung quanh một chút, tin tưởng không có người mới xoay người trở về Lân Chỉ cung.
Chờ sau khi Na Mộc Chung đi rồi, Cao Oa mới như trút được gánh nặng thở dài một hơi, nhưng lập tức lại khiếp sợ nhìn Tiểu Ngọc Nhi, "Không thể tưởng tượng được Na phúc tấn và A Cổ Lạp bọn họ lại dám làm chuyện cẩu thả như vậy, hơn nữa nàng ta còn mang thai đứa nhỏ của A Cổ Lạp."
Tiểu Ngọc Nhi nghĩ nghĩ, lập tức dặn dò Cao Oa: "Chuyện hôm nay, ngươi coi như không thấy được không nghe được gì cả, về sau cũng không được nhắc lại, biết không?"
Cao Oa gật gật đầu, ngậm chặt miệng.
Sau khi thu lại tâm tình, Tiểu Ngọc Nhi mới bước ra từ phía sau núi giả, đi tới chỗ của Hải Lan Châu.
Hải Lan Châu nhìn thấy nàng rất kinh ngạc, nhưng lời nói vẫn mang theo châm chọc như cũ, "Nơi này thật sự là rất ít khách đến a, Tiểu Ngọc Nhi muội hôm nay sao lại đến chỗ của ta vậy? Chẳng lẽ là rốt cuộc đã cảm thấy mấy ngày trước làm chuyện thất lễ với ta nên đến đây nhận lỗi sao?"
"Ta đến này, là muốn với ngươi một chuyện." Tiểu Ngọc Nhi thản nhiên nói.
Hải Lan Châu giơ khóe miệng, cảm thấy lời này vô cùng buồn cười, "Ta đây còn nhớ rõ, ngươi đã nói ngươi không còn lời nào để nói với ta mà? Là ta trí nhớ không tốt, hay là Tiểu Ngọc Nhi ngươi trở mặt quá nhanh?"
"Ta không rảnh để đấu võ mồm với ngươi." Tiểu Ngọc Nhi không chút nào để ý tới lời nói khiêu kích của Hải Lan Châu, "Ta đến này, là muốn nói với ngươi về chuyện của A Cổ Lạp."
"Đệ đệ của ta rất tốt a, nhưng mà cho dù đệ đệ của ta có xảy ra chuyện gì, vậy từ khi nào lại liên quan đến Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách a?" Hải Lan Châu cười lạnh.
“Chuyện của A Cổ Lạp và Na Mộc Chung, ngươi hẳn là còn rõ hơn ta đi?" Tiểu Ngọc Nhi nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, Hải Lan Châu thu hồi dáng vẻ cười lạnh lúc trước, sau đó cho cung nhân thối lui, nghiêm sắc nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Ta không rõ lời ngươi mới nói là có ý gì."
Tiểu Ngọc Nhi cười nhẹ, sau đó tùy tiện ngồi xuống, nhìn thẳng Hải Lan Châu thần sắc có chút khẩn trương: "Chính là ý trong lời nói, xem ra ngươi quả nhiên biết a, vậy cũng đỡ mất công ta phải giải thích một lần cho ngươi."
Hải Lan Châu cũng ngồi xuống theo Tiểu Ngọc Nhi, hơi hơi nheo mắt lại: "Ngươi làm sao mà biết được?"
Tiểu Ngọc Nhi từ trong tay áo lấy ra phong thư của Tái Kỳ Nhã đưa đến trước mặt Hải Lan Châu: "Ngươi xem thì biết."
Hải Lan Châu kích động mở thư ra, sau khi thấy rõ nội dung bên trong, không khỏi cười lạnh: "Tái Kỳ Nhã, tiện nhân này, đúng là chết rồi cũng không khiến người ta an tâm!"
"Chú ý từ ngữ của ngươi, cho dù ngươi có hận nàng như thế nào đi nữa thì nàng cụng là dì của ta.” Tiểu Ngọc Nhi trừng nàng một cái.
Nghe vậy, hàm ý trào phúng trong mắt Hải Lan Châu càng đậm , "Như thế nào? Cho nên cháu gái ngoan như ngươi hiện tại muốn vì nàng rửa nhục sao?"
"Đương nhiên không phải." Tiểu Ngọc Nhi lắc đầu, "Ta tới đây chỉ là muốn làm một giao dịch với ngươi."
"Giao dịch?" Hải Lan Châu nhướng mày.
"Chuyện này ta sẽ không tốt giác trước mặt hoàng thượng, ta cũng không quan tâm chuyện trong hâu cung này A Cổ Lạp rốt cuộc có quan hệ với bao nhiêu phúc tấn. Nhưng mà, ngươi phải đáp ứng ta hai chuyện." Tiểu Ngọc Nhi nói thẳng.
"Chuyện gì?"
"Thứ nhất, mặc kệ là ngươi còn có cừu hận gì chưa báo hết, nhưng dù sao thì dì ta hiện tại đã chết, ngươi cũng không được khó xử Ngọc tỷ tỷ ." Đó cũng là điều nghi kỵ Tái Kỳ Nhã không muốn nhìn thấy nhất.
"Yên tâm, Tái Kỳ Nhã đã chết, thù của Trác Lâm và của Ngạch Cát đã được báo, ta tất nhiên sẽ không tiếp tục gây khó dễ cho Ngọc Nhi, ngược lại, ta còn muốn cùng Ngọc Nhi trở lại hòa hảo như trước kia." Hải Lan Châu cười khẽ, "Còn có chuyện gì nữa?"
Tiểu Ngọc Nhi có một tia kinh ngạc, nhưng vẫn lập tức nói: "Thứ hai, đó là em trai tốt của ngươi, nói với hắn dừng có đánh chủ ý gì đến Đa Đạc."
Hải Lan Châu kinh ngạc, cũng có chút uất giận: "A Cổ Lạp từ khi nào lại muốn hại Đa Đạc ?"
"Lần trước ở Đại Lăng Hà vây khốn Tổ Đại Thọ, Đa Đạc nói đã từng bị Hào Cách bắn lén, nhưng sau đó A Cổ Lạp lại giúp Hào Cách thoát tội."
"Vậy cũng không thể nói là A Cổ Lạp hại Đa Đạc?" Hải Lan Châu nhíu mày.
"Tính tình của Hào Cách là cái gì, ngươi không rõ nhưng ta cũng coi như là biết được một phần, lúc bao vây Tổ Đại Thọ, thời khắc mấu chốt như vậy hắn sao có thể dời tâm đi đối phó với Đa Đạc, trừ phi vào lúc có người châm ngòi thổi gió bên tai Hào Cách, vì vậy hắn mới bắn tên ngược về hướng Đa Đạc." Tiểu Ngọc Nhi nhìn về phía nàng, "Mà người kia chính là A Cổ Lạp, không sai được."
Hải Lan Châu ngạc nhiên, có chút ngượng ngùng nói: "Ta không biết chuyện này."
"Vậy hiện tại ngươi biết là được rồi, theo lý mà nói cho dù ngươi và A Cổ Lạp bởi vì dì mà ghi hận ta và Ngọc tỷ tỷ, chuyện đó ta có thể lý giải, nhưng không được kéo Đa Đạc vào chuyện này." Tiểu Ngọc Nhi nghiêm nghị nói: "Lần này bọn họ cùng lúc xuất chinh, ta không dám cam đoan A Cổ Lạp có còn muốn làm như vậy nữa hay không, cho nên ta tới tìm ngươi, ngươi là tỷ tỷ hắn, lời nói của ngươi chắc hắn sẽ nghe.”
"Chỉ vì hai chuyện này mà ngươi buông tha một cơ hội tốt như vậy để loại bỏ hai tỷ đệ chúng ta?" Hải Lan Châu kinh ngạc một lát, sau đó lại có chút trào phúng nhìn Tiểu Ngọc Nhi.
"Thứ nhất, chuyện này nếu đem ra ngoài ánh sáng, người bị chết chỉ có Na Mộc Chung và A Cổ Lạp, còn ngươi có thể làm bộ như không mảy may biết chuyện, sau đó tất nhiên là bình yên vô sự. Nếu ngươi đã không chết, như vậy ngươi nhất định sẽ nghĩ hết thảy biện pháp để báo thù. Ta không muốn lấy mạng của mình đi đánh cược." Tiểu Ngọc Nhi thản nhiên phân tích, "Thứ hai, chuyện này nếu do ta đi tố giác, như vậy Hoàng Thượng sẽ vì mặt mũi mà lựa chọn bí mật xử trí, cho dù không lấy mạng của ta, nhưng tiền đồ của Đa Đạc cũng coi như xong."
"Thứ ba, như ngươi mới vừa nói, nếu dì đã chết, ngươi sẽ không tiếp tục chấp nhất sự tình trước kia, ta đây cũng không tất yếu phải đem chuyện làm to thêm nữa, khiến cho chúng ta dây dưa không rõ."
"Ngươi tính toán cũng coi như rất thỏa đáng a." Hải Lan Châu cười, không biết là trào phúng hay bội phục.
"Chuyện như vậy không phải ngươi cũng hy vọng sao?" Tiểu Ngọc Nhi giương mắt nhìn bát a ca đang ngủ say trong nôi, "Nếu muốn buông cừu hận xuống, bình thản sống qua ngày. Chỉ cần ngươi có thể đảm bảo A Cổ Lạp không tiếp tục gây chuyện, như vậy ta cũng cam đoan sẽ không bao giờ tố giác chuyện của A Cổ Lạp và Na Mộc Chung, cả chuyện A Cổ Lạp từng giả làm thích khách lẻn vào cũng sẽ không bao giờ đề cập tới. Từ nay về sau, ngươi làm sủng phi của ngươi, ta làm Thân vương phúc tấn của ta, hai chúng ta không hề liên quan gì đến nhau."
"Được, thành giao!" Hải Lan Châu cúi đầu nghĩ, đồng ý chuyện này. Dù sao, tất cả mọi người cũng không chịu thiệt.
"Như vậy, Hải phúc tấn, ta đây cáo từ trước." Tiểu Ngọc Nhi đứng lên, nhìn Hải Lan Châu nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Tiểu Ngọc Nhi đi rồi, Hải Lan Châu liền lập tức đốt sạch phong thư của Tái Kỳ Nhã không còn một mảnh, sau đó phái Ô Nhã đi tìm A Cổ Lạp đến đây. Nhưng Ô Nhã lại bẩm báo nói A Cổ Lạp không có ở trong phòng, Hải Lan Châu chỉ đành buông chuyện xuống trước, lúc này bát a ca đột nhiên gào khóc lên.
Nàng vội vàng đi dỗ, dỗ nín bát a ca xong, cây sáo bạc Trác Lâm đưa cho nàng lại từ cổ rơi xuống. Hải Lan Châu nhìn cây sáo, lại nhìn bộ dáng phấn nộn đáng yêu của bát a ca, vẻ mặt Hải Lan Châu cực kỳ phức tạp.
Cuối cùng, nàng phân phó Ô Nhã chuẩn bị xe ngựa, tự mình ra ngoại thành một chuyến. Nhưng mà Hải Lan Châu không nghĩ tới, lần xuất cung này, khiến cho cuộc sống của nàng lập tức biến chuyển nghiêng trời lệch đất.
Sau khi Tiểu Ngọc Nhi trở lại phủ, Đa Đạc cũng đã trở lại, ở trong phòng cầm khôi giáp cau mày.
Tiểu Ngọc Nhi bước lên phía trước hỏi: "Làm sao vậy?"
Đa Đạc thấy người đến là nàng, mày giãn ra, cười nói: "Không có gì, chỉ là phát hiện khôi giáp này hình như đã hư rồi."
Đa Đạc chỉ chỉ khôi giáp màu đỏ viền trắng, Tiểu Ngọc Nhi cũng phát hiện vài chỗ bị nứt trên áo, còn lộ ra vải ở bên trong, quanh thân cũng có dấu vết đối trọi. Mà miếng bảo vệ tim ở trước ngực cũng bị hõm lại vài nơi, như là bị cung tên bắn, nhưng vẫn chưa bị bắn thủng.
Trong lòng Tiểu Ngọc Nhi có chút xót xa còn có chút sợ hãi.
Đa Đạc nhìn nhìn khôi giáp, cười tự giễu nói: "Ai, xem ra ta chính là vương gia đầu tiên ở đại thanh mặc áo rách ra chiến trường a!"
Tiểu Ngọc Nhi trừng hắn. Đa Đạc phát hiện hốc mắt Tiểu Ngọc Nhi có chút hồng, luống cuống, vội giải thích: "Ta chỉ đùa một chút thôi, khôi giáp này đã hư, sao ta có thể mặc nó ra chiến trường chứ." Như vậy cũng đồng nghĩa với chuyện không muốn sống nữa.
"Ta mới không khóc đâu." Tiểu Ngọc Nhi chịu đựng cỗ chua xót trong lồng ngực, sau đó đem ánh mắt chuyển qua khôi giáp.
Tiểu Ngọc Nhi tiến lại cầm mũ giáp lên, cẩn thận nghiên cứu một chút, phát hiện mũ giáp này dùng da làm thành, hai bên dùng miếng sắt dày bảo vệ đầu, nhưng bên trong mũ giáp lại không gì mềm mại để giúp đầu tránh đau đớn khi ma sát.
Tiểu Ngọc Nhi nghĩ nghĩ, nói Cao Oa chuẩn bị chút bông, sau đó trải một tầng bông vào bên trong nón rồi lấy vải may lại, như vậy sẽ tăng thêm một tầng phòng hộ.
Đợi đến khi Tiểu Ngọc Nhi làm xong, Đa Đạc mới tới mang thử, sau khi đeo lên đầu liền thoải mái hơn rất nhiều, không còn cảm giác cứng rắn, lúc trước vừa mang trên đầu liền thấy khó chịu ngay.
Đa Đạc cười đắc ý, sau đó dựa vào bên người Tiểu Ngọc Nhi: "Vẫn là Bảo Âm đau lòng ta."
Tiểu Ngọc Nhi cười nhìn hắn: "Biết là tốt rồi, chàng nhất định phải sớm ngày bình an trở về."
"Yên tâm, ta nhất định." Đa Đạc gật đầu cam đoan, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn Tiểu Ngọc Nhi, mang theo ám chỉ.
Tiểu Ngọc Nhi hiểu được, xấu hổ đỏ mặt nhưng vẫn cự tuyệt nói: "Không được, đêm đó không có ta Nguyên Nguyên đã khóc cả đêm, kém chút còn sinh bệnh, hôm nay không thể như vậy ."
Trong phòng nói chuyện, bên ngoài Cao Oa vội vàng bế Đa Đan mới tỉnh ngủ đang khóc đòi ngạch nương tiến vào giao cho Tiểu Ngọc Nhi: “Cách Cách, ngài mau dỗ tiểu a ca."
Tiểu Ngọc Nhi vội tiếp nhận, ôm Đa Đan vào ngực nhẹ nhàng vuốt lưng của bé, rất nhanh Đa Đan liền yên tĩnh lại, nhìn Tiểu Ngọc Nhi cười đến thoải mái.
Thấy thế Đa Đạc cũng an phận xuống, nhưng vẫn còn có chút chưa hết giận nhẹ vuốt mũi Đa Đan một chút, "Con, tiểu tử này, mỗi lần a mã và ngạch nương thân thiết con lại đến quấy rối!"
Đa Đan lập tức chu cái miệng nhỏ nhắn, một bộ muốn khóc. Tiểu Ngọc Nhi cũng quay đầu trừng mắt nhìn Đa Đạc một cái, nhẹ trách mắng: "Con còn nhỏ, chàng lại muốn động thủ động cước, sức của chàng sao con chịu được?" Dứt lời, Tiểu Ngọc Nhi quay đầu lại đùa với Đa Đan, bé cũng rất phối hợp nở nụ cười.
Đa Đạc bất đắc dĩ thở dài: "Tiểu tử này, thật sự là sợ hắn ."