Một tháng sau, Cẩm Châu truyền đến tin, tuy rằng Tổ Đại Thọ đã đầu hàng, nhưng là Đa Đạc lại trọng thương bất tỉnh, Hào Cách bị đưa về kinh vấn tội, A Cổ Lạp bị xử trảm tại chỗ.
Lúc Tiểu Ngọc Nhi nghe được được tin tức này đã thấy Đa Đạc nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, đại phu còn đang cẩn thận xem xét miệng vết thương cho hăn, Đa Nhĩ Cổn cũng lo lắng đứng ở một bên.
Tiểu Ngọc Nhi chỉ cảm thấy cả người như bị nhét vào hầm băng, cơ hồ không thể tin được hết thảy trước mắt. Nhưng nhìn những việc đang xảy ra lúc này như đang chắc nhở nàng, đây là sự thật. Hai chân Tiểu Ngọc Nhi mềm nhũn, may mắn Cao Oa lập tức đỡ nàng, "Cách Cách!"
Một tiếng này cũng khiến cho Đa Nhĩ Cổn chú ý, vừa nhìn thấy bộ dáng lung lay sắp đổ của Tiểu Ngọc Nhi, Đa Nhĩ Cổn bước lên phía trước thân thiết nói: "Ngươi không sao chứ?"
Tiểu Ngọc Nhi lắc lắc đầu, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn Đa Đạc đang hôn mê, thanh âm run rẩy: "Hắn làm sao vậy?"
Đa Nhĩ Cổn có chút áy náy rũ mi mắt xuống, nhưng lập tức cố gắng thể hiện một bộ dạng lạc quan, nói với Tiểu Ngọc Nhi: "Ngươi yên tâm, Đa Đạc chỉ là tạm thời bị hôn mê, rất nhanh sẽ tỉnh lại. Về phần A Cổ Lạp, ta cũng đã xử tử hắn theo quân pháp, coi như là xả giận giúp ngươi và Đa Đạc."
Tiểu Ngọc Nhi rất nhanh liền nắm được từ mấu chốt trong lời nói của Đa Nhĩ Cổn, "A Cổ Lạp? Đa Đạc bị thương có liên quan đến hắn?"
Đa Nhĩ Cổn gật gật đầu, "A Cổ Lạp ỷ vào bản thân có kim bài phi ưng Hoàng Thượng ngự ban, không để ý đến quân lệnh của ta, mang theo Hào Cách tiến vào Cẩm Châu thành, mai phục Tổ Đại Thọ. Ta và Đa Đạc đuổi theo cứu viện bọn họ, không ngờ Tổ Đại Thọ đột nhiên bắn tên về phía ta, Đa Đạc vì cứu ta, kết quả là đầu bị trấn thương." Nói đến đây, Đa Nhĩ Cổn rất là áy náy nhìn Tiểu Ngọc Nhi liếc mắt một cái, "Thực xin lỗi, đệ muội, đều là bởi vì ta mà Đa Đạc mới có thể bị thương."
Tiểu Ngọc Nhi trầm mặc một chút, mới chậm rãi nói: "Chuyên này không liên quan tới ngươi, muốn trách cũng chỉ trách những người thích gây chuyên thị phi." Lời cuối cùng, Tiểu Ngọc Nhi nghiến răng mà nói.
Đa Nhĩ Cổn hơi hơi sửng sốt, vừa muốn nói gì đó, đại phu liền đi tới, bẩm báo tình huống: "Thập tứ gia, phúc tấn. Đầu của thập ngũ gia bị va chạm nghiêm trọng, nhưng may mắn đã được cứu trợ đúng lúc, hiện ngài ấy hôn mê bất tỉnh cũng bởi vì máu bầm trong đầu chưa tan. Chỉ cần tiểu nhân mỗi ngày châm cứu, không bao lâu, tin tưởng tình huống rất nhanh sẽ chuyển biến tốt đẹp."
Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi và Đa Nhĩ Cổn đều nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Tiểu Ngọc Nhi đi đến bên giường ngồi xuống, tiếp nhận khăn ấm mới được đổi nhẹ nhàng lau hai má cho Đa Đạc, nhìn như thực bình tĩnh, nhưng cảm xúc trong lòng lại vô cùng phập phồng.
Đại phu đã bắt đầu chuẩn bị công việc châm cứu.
Đa Nhĩ Cổn có chút lo lắng nhìn Tiểu Ngọc Nhi, cũng muốn canh giữ ở chỗ này. Nhưng lúc này có hạ nhân vội vàng tiến vào bẩm báo với hắn.
Đa Đạc ra hiệu người nọ chớ có lên tiếng, nhìn Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc một lát, sau đó mới mang theo người đi ra ngoài.
Tiểu Ngọc Nhi cũng chú ý tới, chỉ là không hé răng. Tiếp tục trong tay động tác.
Ở bên ngoài, sau khi Đa Nhĩ Cổn xác định sẽ không ảnh hưởng đến người phòng trong, mới phất tay ý bảo người nọ bẩm báo.
"Gia, Hoàng Thượng triệu kiến, mời ngài tiến cung."
"A?" Đa Nhĩ Cổn nhướng mày cười lạnh, "Bây giờ lại muốn khởi binh vấn tội?" Đáng tiếc A Cổ Lạp là bị giết danh chính ngôn thuận.
Đa Nhĩ Cổn ngẩng đầu nhìn trời, ánh nắng tươi sáng, chỉ là Đa Nhĩ Cổn lại cảm thấy thập phần châm chọc. Đứng tại chỗ hồi lâu, Đa Nhĩ Cổn mới trở lại phòng lần nữa. Đại phu đang châm cứu cho Đa Đạc, Tiểu Ngọc Nhi nhíu mày đứng tới một bên. Hắn chào hỏi Tiểu Ngọc Nhi, nói sau khi xử lý xong chuyện sẽ lại đến thăm Đa Đạc, rồi chậm chạp trở về vương phủ thay quần áo. Lúc này mới tiến hoàng cung.
Sau khi Đa Nhĩ Cổn vào cung, trực tiếp đi Sùng Chính điện.
Hoàng Thái Cực ngồi ngay ngắn ở giữa long ỷ, nhìn thấy hắn đến, hơi hơi nhướng mày, tỏ rõ hắn không vui, "Vì sao tới trễ như vậy?"
Đa Nhĩ Cổn không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời: "Hoàng Thượng thứ tội, bởi vì bây giờ Đa Đạc đang còn lâm vào hôn mê, cho nên Đa Nhĩ Cổn ở Thân vương phủ nán lại một chút, đúng lúc nghe được hoàng thượng triệu kiến."
Hoàng Thái Cực biết là hắn đang nói dối, Duệ Thân vương phủ cùng Dự Thân vương phủ đối diện nhau một con phố, cho dù chậm trễ cũng không có khả năng sẽ lâu như vậy. Nhưng là Hoàng Thái Cực cũng không tức giận, mà chỉ thân thiết hỏi: "Thương thế của Đa Đạc như thế nào? Đã mời thái y đến xem chưa?"
Ánh mắt Đa Nhĩ Cổn hơi lóe lên, lời nói phun ra có chút lãnh ý: "Hoàng Thượng yên tâm, Đa Đạc mặc dù bị đụng phải đầu, nhưng là tình huống đã ổn định, đệ muội đang chăm sóc cho hắn."
Thần sắc Hoàng Thái Cực có một chút không được tự nhiên, nhưng rất nhanh nhẫn nại xuống hỏi hắn: "Ngươi vì sao lại tiền trảm hậu tấu xử tử A Cổ Lạp?"
Đa Nhĩ Cổn nửa cúi đầu, bên miệng cũng là nụ cười châm chọc: "A Cổ Lạp giả truyền quân lệnh, khiến nhiều tướng sĩ phải hy sinh. Nếu không quyết định nhanh, chỉ sợ khó phục quân tâm."
Hoàng Thái Cực trầm mặc nửa ngày, lập tức nói: "Như vậy, chuyện này coi như xong. Đa Nhĩ Cổn, ngươi đã có công đánh thắng trận Cẩm Châu lần này, ngươi muốn trẫm ban cho cái gì?"
Đa Nhĩ Cổn từ chối: "Đa Nhĩ Cổn không dám tranh công, cũng không muốn nhận bất kỳ ban thưởng gì, tâm nguyện duy nhất hiện tại chỉ là Đa Đạc có thể mau chóng tỉnh lại."
"Được, vậy trẫm sẽ phái ngự y tốt nhất đến trị liệu cho Đa Đạc, có yêu cầu gì cứ nói, bất luận là loại dược liệu nào trong cung cũng sẽ cung cấp." Hoàng Thái Cực đáp ứng vô cùng sảng khoái.
Trong lòng Đa Nhĩ Cổn có chút hồ nghi, nhưng vẫn là lập tức tạ ơn.
Dưới đáy lòng Hoàng Thái Cực có chút do dự, nhưng cuối cùng muốn nói lại thôi.
Đa Nhĩ Cổn cũng chỉ làm như không phát hiện ra vẻ mặt của hắn, sau đó liền lui xuống. Ra đến cửa cung Đa Nhĩ Cổn liền giáp mặt với Hải Lan Châu.
Vừa nhìn là biết Hải Lan Châu đã đứng ở đây đã lâu, nhưng lại không vào. Hơn nữa sắc mặt trắng bệch, trong mắt lộ ra tuyệt vọng. Cung nữ vô cùng lo lắng nhìn nàng.
Đa Nhĩ Cổn chỉ cười lạnh, lập tức liền ly khai.
Sau khi Đa Nhĩ Cổn đi mất, lúc này Ô Nhã mới nhẹ giọng mở miệng nói: "Chủ tử, thập tứ gia đã đi rồi, ngài không đi vào nhìn Hoàng Thượng sao?"
"Hoàng Thượng?" Hải Lan Châu nhấc khóe miệng lên, nhưng nước mắt lại nhịn không được rơi xuống. Nàng thất hồn lạc phách trở về, trong miệng còn lẩm bẩm nói: "Lừa mình dối người, vĩnh viễn chỉ là lừa mình dối người thôi..."
Bên trong Dự Thân vương phủ, đại phu châm cứu cho Đa Đạc cũng đã qua gần hai canh giờ. Đợi khi hoàn tất, Tiểu Ngọc Nhi lập tức bước lên phía trước hỏi: "Đại phu, tình huống như thế nào?"
"Phúc tấn yên tâm, thân thể thập ngũ gia vốn rất tốt, hiện tại mỗi ngày chỉ cần châm cứu, lại uống thuốc tiểu nhân kê đơn, đại khái qua mười ngày là có thể tỉnh lại."
"Vậy mười ngày này Đa Đạc ăn cái gì? Có cần phải kiêng thứ gì không?"
"Mấy ngày này chỉ cần ăn chút thức ăn lỏng, cũng uống chút nước muối, đừng cho thập ngũ gia ăn hải sản, như vậy là được.”
Tiểu Ngọc Nhi lại hỏi thêm rất nhiều thứ liên quan khác, sau đó nhất nhất ghi nhớ. Lúc này mới phân phó Cao Oa mang vị vị đại phu đi xuống kê đơn thuốc.
Một lần nữa trở lại bên giường, Tiểu Ngọc Nhi nhẹ nhàng thay quần áo cho Đa Đạc, sau đó dịch lại chăn cho hắn. Đa Nhĩ Cổn cũng mang theo Đỗ Lặc Mã tới thăm .
Bọn họ trùng hợp nhìn thấy đại phu rời đi, sau đó cùng tiến vào nhà, thấy Đa Đạc vẫn không có tỉnh lại. Lập tức liền hỏi Tiểu Ngọc Nhi: "Sao lại chưa có tỉnh? Đại phu nói như thế nào?"
Tiểu Ngọc Nhi thản nhiên trả lời: "Không có gì trở ngại, chỉ cần tiếp tục trị liệu vài ngày thì sẽ tỉnh."
"Vậy là tốt rồi." Tảng đá lớn trong lòng Đa Nhĩ Cổn lúc này mới xem như rơi xuống.
Đỗ Lặc Mã cũng mìm cười: "Ta biết Đa Đạc phúc lớn mạng lớn, chút thương tích này không làm khó được hắn!"
Tiểu Ngọc Nhi cũng nhìn về phía bọn họ, cười cười. Nhưng rất nhanh, lại đem tầm mắt chuyển tới trên người Đa Đạc.
Đa Nhĩ Cổn cũng biết cảm xúc hiện tại của nàng vẫn chưa ôn định, nên không nói thêm gì nữa. Đỗ Lặc Mã lại nói vài câu với Tiểu Ngọc Nhi, nhưng thấy phản ứng của Tiểu Ngọc Nhi rõ ràng là không yên lòng. Vì thế, Đỗ Lặc Mã cũng không nói chuyện nữa, theo Đa Nhĩ Cổn đi trước.
Lúc này, Cao Oa ôm Đa Đan vẫn đang khóc đến, có chút cười khổ nói: "Cách Cách, tiểu a ca hắn vẫn khóc nháo không ngừng, nói thế nào cũng phải gặp ngài."
Tiểu Ngọc Nhi bước lên phía trước ôm lấy Đa Đan vào trong ngực. Quả nhiên Đa Đan vừa được nàng ôm vào lòng liền không khóc không náo loạn, sau đó âm thanh mềm nhũn làm nũng nói: "Ngạch nương..."
Lúc này Tiểu Ngọc Nhi mới lộ ra tươi cười chân thật, nàng lau khô nước mắt của Đa Đan, buồn cười nói: "Nguyên Nguyên sao lại thích khóc như vậy a."
Sau đó liền ôm Đa Đan ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng dỗ bé đi ngủ.
Tiểu tử kia vừa mới khóc, tuy là có chút mệt mỏi nhưng vẫn không chịu ngủ, nhìn thấy một người không quen biết nằm ở trên gường. Liền duỗi ngón tay trắng nõn chỉ vào Đa Đạc, "Ngạch nương, đây là ai?"
Tiểu Ngọc Nhi xoa xoa đầu nhỏ của bé, nói: "Là a mã của con."
"A mã?" Đa Đan nghiêng nghiêng đầu nhỏ, tò mò nói: "Vậy vì sao a mã lại nằm ở trên giường của ngạch nương?"
"Bởi vì đó là a mã của con nha." Tiểu Ngọc Nhi cười nói.
Đa Đan bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, từ trong ngực Tiểu Ngọc Nhi lui ra ngoài, lưu loát đi đến bên người Đa Đạc, sau đó ngồi ở trước ngực Đa Đạc, giống như là muốn cẩn thận tỉ mỉ nhìn bộ dáng của Đa Đạc.
Tiểu Ngọc Nhi cười nhìn hành động của bé, ai ngờ Đa Đan lại dơ bàn tay nhỏ đánh lên mặt Đa Đạc.
Tiểu Ngọc Nhi kinh hãi, vội vàng ôm lấy lấy bé, mà lúc này, Đa Đan đã đánh Đa Đạc vài cái. Nhìn thấy trên mặt Đa Đạc hiện lên những vết hồng hồng, Tiểu Ngọc Nhi có chút tức giận, cố ý lạnh mặt trách mắng: "Nguyên Nguyên, sao con có thể đánh a mã?"
"Ngạch nương, tại sao con đánh như vậy mà a mã vẫn không tỉnh lại a? Sao người lại ngủ sâu như vậy?" Đa Đan ngược lại không bị Tiểu Ngọc Nhi hù dọa, ngây thơ hỏi.
Tiểu Ngọc Nhi im lặng, trong mắt có ánh nước hiện lên, chua xót trong lòng cũng càng sâu . Nàng cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, hơn nửa ngày mới ôm Đa Đan nhìn Đa Đạc nói: "A mã của con tạm thời đang bị bệnh, nên vẫn đang ngủ, nhưng mà không bao lâu sau a mã sẽ tỉnh lại. Đến lúc đó, mỗi ngày a mã sẽ chơi cùng con, có được không?"
Đa Đan nhìn nhìn Đa Đạc, lại nhìn nhìn Tiểu Ngọc Nhi, chăm chú gật gật đầu: "Nguyên Nguyên cũng hy vọng a mã có thể tỉnh lại thật nhanh, như vậy ngạch nương cũng sẽ không còn thương tâm nữa!"
Lời nói của Đa Đan, khiến cho nội tâm Tiểu Ngọc Nhi chua xót, nước mắt rốt cuộc không cố nén được nữa, giống như vỡ đê trào ra. Nàng gắt gao ôm lấy Đa Đan, khóc lớn lên.
đáy mắt Cao Oa cũng có chút ướt át, nhưng nàng vẫn phản ứng nhanh, cho những hạ nhân không liên quan lui xuống, để Tiểu Ngọc Nhi có thể phát tiết cảm xúc trong lòng.
Qua hồi lâu, Tiểu Ngọc Nhi mới chậm rãi dừng tiếng khóc, nhưng vẫn nhẹ nhàng nức nở, hốc mắt cũng sưng đỏ lên. Nàng vừa cúi đầu, liền thấy Đa Đan nắm chặt ống tay áo nàng, trong mắt có lo lắng cùng khổ sở.
Tiểu Ngọc Nhi lúc này mới cười cười, sau đó an ủi bé: "Nguyên Nguyên, ngạch nương không có việc gì , ngạch nương khóc rồi sẽ không sao nữa."
Đa Đan gật gật đầu, sau đó lại lại ngồi về bên người Đa Đạc, âm thanh mềm nhũn nói: "A mã, con là Nguyên Nguyên, là con của a mã. Đồ uống con thích nhất là trà sữa, người con thích nhất là ngạch nương..."
Tiểu Ngọc Nhi cười nhìn Đa Đan chậm rãi giới thiệu mình, sau khi nói xong, liền hôn xuống gương mặt của Đa Đạc, chăm chú nói: "A mã, người phải nhanh chóng tỉnh lại, như vậy a mã sẽ biết về Nguyên Nguyên nhiều hơn."
Nhìn một màn như vậy, khiến Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy chua xót, cũng cảm thấy ấm áp.
Chờ đến khi Đa Đan thiếp đi, Tiểu Ngọc Nhi thu lại tươi cười, gọi Cao Oa tiến vào.
Để Cao Oa ôm Đa Đan đi ngủ, Tiểu Ngọc Nhi cũng thuận tiện nói Cao Oa chuẩn bị kiệu.
Cao Oa không hiểu: "Cách Cách, bây giờ ngài muốn đi đâu?"
Tiểu Ngọc Nhi nhếch khóe miệng, "Đã có người không giữ được chữ tín, như vậy ta cũng không ngại khiến cho bọn họ nhận lấy quả ác."